Hoàng tử của Yến Quốc trên đầu đều quấn một sợi dây nhỏ, sợi dây này thể hiện cho địa vị và chia theo nhiều cấp bậc. Dây càng nhiều hoạ tiết chính tỏ địa vị càng cao. Người có tư cách dùng dây thêu hoạ tiết một con rồng hoàn chỉnh chính là thái tử.
Tuy nhiên, từ trước tới nay Yến Duân rất thích nổi bật nên dù hoạ tiết của gã ít vẫn chọn màu đỏ rực rỡ nhất, y phục cũng một màu đỏ rực, từ thủa thiếu niên không ít thiếu nữ mến mộ gã. Nhưng nếu muốn đến Dung Thành thì không thể để bộ dạng này mà đi nên gã thay một bộ y phục bình thường khác, sợi dây cũng bị gã tháo xuống quấn lên cổ tay.
Từ đây đến Dung Thành nếu ngày đêm đi không nghỉ ngơi ít cũng phải mất nửa tháng, sau đó chắc cũng phải tốn không ít công sức mới có thể đột nhập vào hoàng cung của Dung Thành.
Tuyên Hoà ăn chơi hưởng lạc nhưng thuộc hạ dưới trướng lão ta cực kỳ trung thành, hơn nữa Dung Thành cũng là một đất nước giàu có nhiều tài nguyên, vậy nên có vua hoan lạc đến như vậy mà vẫn chịu được rất nhiều năm.
Yến Duân phải vượt qua không biết qua bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu con đường trắc trở mới tới được Dung Thành.
So với kiếp trước gã đến đây sớm hơn tận vài năm nên có rất nhiều thứ xa lạ, gã và Lưu Sơn cải trang thành nạn dân lưu lạc mới có thể trà trộn vào hoàng thành, lúc này thời gian đến trung thu chỉ còn nửa tháng.
Đúng như lời Tuyên Giản kể, Dung Thành rất coi trọng ngày lễ nên trung thu cả kinh thành đều trang trí bằng đèn lồng choáng ngợp, phố chợ đông đúc, đế vương truỵ lạc nên khắp hoàng cung cũng không ngoại lệ, chỉ khác ở chỗ trong hoàng cung đâu đâu cũng được trang trí bằng những đồ vật xa hoa.
Yến Duân vừa đến kinh thành chưa kịp nghỉ ngơi đã cùng Lưu Sơn lẻn vào hoàng cung thăm dò, mặc dù gã sống trong hoàng cung rất nhiều năm, quen thuộc từng ngõ ngách như lòng bàn tay, nhưng gã lại không hề biết năm đó Tuyên Giản sống ở trong cung nào, binh lính canh gác ra sao.
Thuộc hạ của Yến Duân đều là những người có thân thủ tốt, chẳng bao lâu sau cũng đuổi tới nơi, gã sắp xếp cho họ điều tra tung tích của Tuyên Giản.
Theo Yến Duân nhiều năm là vậy nhưng lần này Lưu Sơn thật sự không hiểu Yến Duân đang muốn làm gì, nhìn những thứ điều tra được mà đầu óc mù mịt.
"Cửu hoàng tử này mới vào cung được hai năm, đang sống ở cung Xuân Nghi, nơi đây khá ít người nên không được canh phòng nghiêm ngặt lắm. Vài hôm nữa là trung thu nên trong cung tổ chức yến tiệc, nhất định là binh lính đều sẽ được cử đi bảo vệ Tuyên Hoà ra tay sẽ dễ hơn. Nhưng mà chủ nhân, người này là ai vậy? Người quen lúc nào thế?"
Tô Nhược cũng tròn mắt nhìn Yến Duân hỏi: "Lần này chủ nhân đi gấp gáp quá chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị gì, người này quan trọng lắm sao? Nếu bị phát hiện chúng ta xong đời đó."
Lương Khánh cũng nói: "Chủ nhân nhất định phải suy nghĩ kỹ, hoàng cung không phải chỗ nói vào là vào đâu, không cẩn thận còn có thể gây chiến giữa hai nước."
Dĩ nhiên là Yến Duân hiểu điều này, nhưng ông trời cho gã được sống lại, dù phải trả bất cứ giá nào gã cũng phải thử một lần, gã kiên định nói:
"Ta nhất định phải cứu người này ra."
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã đến trung thu. Khắp kinh thành ai cũng đeo mặt nạ hoá trang đủ loại màu sắc, tụ tập thành đám đông nhảy múa reo hò, vậy nên Yến Duân dẫn theo một đám người lạ mặt xuất hiện giữa phố cũng không ai để ý đến.
Đúng như Yến Duân dự đoán, vì trong hoàng cung có yến tiệc nên tẩm cung của Tuyên Giản binh lính canh gác giảm đi rất nhiều. Trong khi ở chính điện đám quan lại cùng vũ nữ bắt đầu uống rượu có phần ngà ngà say thì ở cung Xuân Nghi có một toán hắc y lẻn vào.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng cùng một con dao sắc nhọn, thuộc hạ của Yến Duân đã dễ dàng lấy mạng của binh lính canh gác.
Họ trao đổi bằng ánh mắt, Yến Duân gật đầu hiểu ý vội vàng tiến vào trong cung tìm Tuyên Giản.
Là một hoàng tử mang tiếng vào chùa cầu phúc suốt nhiều năm, mặc dù Tuyên Hoà lúc đầu không để tâm nhưng cũng không đến nỗi bạc đãi Tuyên Giản, tẩm cung này cũng khá rộng và xa hoa.
Yến Duân vừa bước vào đã thấy trong phòng tối đen như mực, nhưng dù vậy, khứu giác nhạy bén của người luyện võ vãn giúp gã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong phòng.
Cả người Yến Duân run lên vội bước nhanh vào, chỉ thấy trong căn phòng không một chút hơi ấm, một tay Tuyên Giản buông thõng xuống, một bên là mảnh sứ vỡ cùng một vũng máu lớn.
Yến Duân hận bản thân vẫn đến muộn một bước, gã gần như là chạy như bay tới, đầu tiên là giúp Tuyên Giản cầm máu, sau đó mới kiểm tra người của Tuyên Giản.
Gã biết Tuyên Giản sẽ không sao, vì gã vẫn đến sớm hơn người phát hiện Tuyên Giản một bước, nhưng vì đã mất đi một lần nên gã vẫn cảm thấy thực sự sợ hãi, nếu mất đi Tuyên Giản thêm lần nữa gã thật sự không biết bản thân phải sống tiếp như thế nào.
"Tuyên Giản, Tuyên Giản!"
Gã lay nhẹ người của Tuyên Giản, vì Tuyên Giản mới bất tỉnh không bao lâu nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Ánh mắt của hắn mơ màng cứ như người lạc trong bóng tối lâu năm, hắn không kinh ngạc vì sự xuất hiện của Yến Duân mà nhìn vào cánh tay đang bị Yến Duân cầm máu, dường như trong mắt lộ ra cảm xúc tuyệt vọng.
Tuyên Giản giọng khàn khàn hỏi: "Tại sao lại cứu ta?"
Yến Duân thở hắt ra một hơi, gã xé một ra một mảnh vải quấn chặt lấy cổ tay của Tuyên Giản đau lòng nói: "Ta đưa ngươi ra khỏi hoàng cung, đi cùng ta được không?"
Vào thời điểm này Tuyên Giản không hề biết Yến Duân là ai, gã còn nghĩ Tuyên Giản sẽ sợ hãi và nghi ngờ không chịu đi theo gã, nào ngờ Tuyên Giản lại lập tức gật đầu đồng ý.
"Được." Tuyên Giản nói: "Đưa ta ra khỏi đây đi."
Đối với Tuyên Giản có lẽ hoàng cung là nơi đáng sợ nhất rồi, vậy nên đi đâu cũng tốt hơn là hoàng cung. Tuyên Giản cứ như vậy mà đồng ý đi theo Yến Duân, phải biết hắn chán ghét nơi này đến nhường nào.
Yến Duân ôm Tuyên Giản lên nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ. Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây."
Gã siết lấy Tuyên Giản thật chặt, mất đi rồi có lại khiến gã cứ cảm giác như đây là một giấc mơ, chỉ sợ ôm nhẹ một chút Tuyên Giản lại biến mất. Phát hiện thân thể trong tay mình khẽ run lên, Yến Duân ôm lấy Tuyên Giản càng chặt hơn.
Yến Duân nói: "Nhắm mắt lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy ngươi sẽ không còn ở hoàng cung nữa."