Bao Nuôi Idol
Sau một đoạn thời gian, cứ hai ngày Đàm Dận sẽ chạy đi gặp mặt cô gái kia. Biên Nhan để ý thấy, hình như thời gian anh trở về càng ngày càng muộn, thậm chí có một lần là sáng sớm từ bên ngoài chạy thẳng về đoàn phim.
Trong đoàn phim dần dần có lời ra tiếng vào. Vương Hạo làm trợ lý cũng tỏ thái độ dung túng, chưa từng hỏi qua. Biên Nhan lại càng không có lập trường để nói gì rồi. Mấy ngày nay thậm chí Đàm Dận còn rất ít nói chuyện với cô.
Qua non nửa tháng chín, khí trời chuyển lạnh, mùa thu dần dần dày đặc. Đêm hôm đó, Biên Nhan viết xong bản thảo chuẩn bị đi ngủ thì Vương Hạo gọi điện thoại cho cô nói thấy Đàm Dận uống say bị người ta chở về, nhờ cô qua phòng anh xem thử.
Biên Nhan gõ cửa phòng một lát, hồi lâu không có động tĩnh gì, ngay khi cô nghĩ sẽ không sẽ có ai ra mở cửa thì gương mặt Đàm Dận chậm rãi xuất hiện sau cánh cửa.
Nét mặt anh lạnh lùng, ngoại trừ mắt hơi ngấn nước ra thì không có gì khác thường.
Xem ra anh uống không nhiều lắm.
Biên Nhan yên tâm, nhắc nhở anh đi ngủ sớm thì định quay về.
Đàm Dận gọi cô lại: “Vào đây giúp anh dọn phòng đi.”
“... Bây giờ sao?”
“Đúng.”
Sau khi đi vào Biên Nhan mới phát hiện phòng không bừa bộn lắm, cô tiện tay nhặt áo sơ mi và quần anh vứt xuống đất lên, sau đó lại thu dọn chai rượu rỗng trêи bàn: “Anh uống hết rượu mang về rồi sao!!? Sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai chứ?”
Đàm Dận đứng sau lưng cô, rỗi rảnh quan sát: “Trong phong thư kia là tiền lương của em.”
“Woa, mới đây mà phát tiền lương rồi sao?” Biên Nhan vui mừng cầm phong thư lên mở ra.
“Nghe Vương Hạo nói trong túi em còn chẳng có nổi 50 đồng.” Đàm Dận đưa tay cầm lấy xấp nhân dân tệ trong tay cô: “Sau này muốn uống gì thì tự mua, không cần phải xin xỏ mấy tên đàn ông khác.”
“À anh nói Từ Xung hả, lần nào anh ấy cũng mời hết con gái trong đoàn phim uống mà.”
Từ Xung chính là nhân viên quản lý bối cảnh.
Đàm Dận liếc cô, cúi đầu đếm, sau đó rút khoảng hai ngàn trong số tiền lương của cô.
Biên Nhan vội vã đến toát mồ hôi, xoắn ngón tay mở to mắt hỏi: “Anh... anh sao lại lấy tiền lương của em?”
“Biểu hiện của em không tốt, đợi khi nào biểu hiện của em tốt thì anh sẽ đưa lại em.”
“Em phải biểu hiện thế nào?”
“Trước tiên thu dọn căn phòng này đi.”
“À.”
Hôm sau Đàm Dận nhận được thiệp mời sinh nhật của bạn, vừa khéo địa điểm tổ chức tiệc ở thành phố điện ảnh và truyền hình. Anh thương lượng tập trung quay xong các cảnh vào ban ngày với đạo diễn, ban đêm dành thời gian chạy tới.
Lai lịch của người bạn này của anh không nhỏ, Biên Nhan thấy vài gương mặt quen thuộc trong phòng tiếp khách ở buổi tiệc. Người có giáo dưỡng tốt sẽ gật đầu chào cô, đại đa số không nhìn thẳng vào cô, hoặc thấy kỳ quái vì sao cô còn có thể xuất hiện ở đây.
Biên Nhan không để tâm lắm đến ánh mắt của những người này, sau khi nhà phá sản, cô đã chuẩn bị sẵn việc mình sẽ bị đá ra khỏi giới thượng lưu rồi.
Đàm Dận tặng quà, chào hỏi bạn bè xong thì quay lại đứng cạnh cô. Những tiểu thư nhà giàu trước kia lui tới nhất thời ai nấy đều dõi theo anh với ánh mắt như sói thấy thỏ vậy.
Cũng đúng, bây giờ anh xưa đâu bằng nay, hơn nữa có gương mặt và vóc dáng cao ráo đáng kiêu ngạo, nói là diễm kinh tứ tọa (*) cũng không có gì quá đáng.
(*) dùng để chỉ sự ngạc nhiên của khán giả hoặc đám đông với những đặc điểm mới lạ và độc đáo.
Hôm qua Biên Nhan bị giày vò đến tận khuya mới ngủ, không khỏi bị xuống sắc, đứng hồi lâu thì chân đã hơi run run, còn thấy hơi tự ti khi đứng bên cạnh anh.
Hơn nữa đến cuối cùng hai ngàn tệ đó Đàm Dận cũng không trả lại cho cô nên cô hoàn toàn chẳng muốn ngó ngàng gì đến anh nữa.
Đàm Dận nói: “Ăn chút gì đó rồi chúng ta trở về.”
Biên Nhan nhìn chằm chằm bàn chân, trả lời một tiếng “ờm” không có chút sức lực nào.
Anh thấy cô mệt mỏi thì nổi lòng từ bi tự mình cầm đĩa giúp cô lấy đồ ăn.
Biên Nhan tìm chỗ ngồi xuống, đang nghĩ xem có phải tay mình thô ráp hơn trước rất nhiều không thì nghe thấy bên cạnh có mấy cô gái đang bàn luận về cô.
“Đàm Dận nè, tôi cực kỳ thích anh ấy đấy. Không phải hai người họ là một đôi đấy chứ? Vậy tôi sẽ khóc chết mất.”
“Không đời nào, trong mắt cô ta không phải chỉ có một Tiết Ngôn thôi sao?”
“Cũng đúng nha, tôi kể cho cô biết lúc còn đại học, Tiết Ngôn mới vừa từ chối cô ta vì một cô gái khác thì hôm sau cô ta đã chạy đi đưa súp nuôi bệnh anh ta nữa chứ, có thể nói là lốp xe dự phòng nhị thập tứ hiếu đấy nhá.”
“Ha ha ha, thật đúng là một lòng một dạ, bỏ cũng không bỏ nổi.”
Đàm Dận bưng đĩa đứng một bên yên lặng lắng nghe, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô, trong mắt tỏ vẻ lạnh lùng khó thấy rõ.
Hai cô gái kia tám một hồi không dừng được, hoàn toàn không phát hiện ra.
Biên Nhan có cảm giác đang lắng nghe lịch sử đen tối đầy nhục nhã của mình. Cô đứng ngồi không yên như ngồi trêи bàn chông trong chốc lát, không nhịn được đoạt lấy đĩa trong tay anh, ý bảo anh rời đi với mình.
Đàm Dận đứng đó không nhúc nhích.
Lúc này hai cô gái kia cũng phát hiện người trong cuộc đang ở bên cạnh, đầu tiên là lúng túng vài giây, sau đó rón rén đi tới, hỏi Đàm Dận họ rất thích anh nên có thể chụp hình chung với anh không.
Biên Nhan không tiếp tục chờ nữa, tự cầm đĩa chạy ra ngoài hành lang của biệt thự.
Cô không chú ý tới sau lưng có người từ từ đi theo qua.