Bao Nuôi Idol

Chương 94: Nếu Bên Cạnh Anh Có Phụ Nữ




Buổi trưa, Dung Nguyệt dẫn nhà đầu tư đến đoàn phim thăm thú. Bà vừa thấy Biên Nhan thì ấn đường giật liên hồi, đồng thời sắc mặt cũng thay đổi, mắt nhìn qua nhìn lại giữa cô và Đàm Dận một hồi lâu, hiển nhiên không hiểu cớ gì mà hai người này còn ở bên nhau.

Khi đó Đàm Dận mới vừa quay xong một cảnh đánh nhau dưới trời nắng chói chang, lúc kết thúc thì bước chân có hơi lảo đảo nhưng người khác không chú ý tới. Biên Nhan che dù đón lấy anh rồi thấp giọng hỏi han vài câu, sau đó ngồi xổm người xuống vén vạt áo của anh lên rồi cuốn quần đến đầu gối cho anh, quả nhiên có một vết bầm nho nhỏ, da cũng hơi thâm tím.

Cô đỡ anh ngồi lên ghế, dùng muối xử lý đơn giản cho anh xong, vừa quay người chợt đụng phải ánh mắt của Dung Nguyệt.

Cô lễ phép mỉm nhưng chân mày Dung Nguyệt càng cau chặt hơn.

Không bao lâu nhà đầu tư cũng để ý đến cảnh đó, mỉm cười đi tới thăm hỏi diễn viên, khen anh rất kính nghiệp. Mọi người nói chuyện với nhau xong, Đàm Dận vừa ngẩng đầu thì bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng Biên Nhan nữa.

Anh đứng dậy tìm cô trong studio, nhanh chóng trông thấy cô đang đứng bên cạnh tác giả nguyên tác “Phật đạo”. Hai cô gái chụm đầu lại không biết đang trò chuyện về điều gì, nụ cười vô cùng khó hình dung.

Anh đang muốn cất bước đi tới, chợt nghe giọng của nhân viên kế hoạch thì thầm: “Anh nói xem có phải Biên Nhan rất đẹp không.”

“Chắc do biết cách ăn mặc, người ta vốn xinh đẹp mà.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn vậy, ban đầu tinh thần không tốt cũng có thể hiểu được.”

“Lúc trước tôi gặp cô ấy, khi đó là một đại tiểu thư rực rỡ và sáng chói.” Quản lý bối cảnh sờ cằm, trao đổi một ánh mắt mà đàn ông đều hiểu: “Bây giờ thì trông đáng yêu, còn làm trợ lý sinh hoạt, tôi nhìn mà thấy đau lòng.”

“Ha ha ha cái tên ma cà bông nhà anh, hay anh nghĩ gia cảnh người ta thất thế nên có thể xem trọng loại người như anh thế hả.”

Sắc mặt Đàm Dận sa sầm, mắt liếc họ với vẻ cảnh cáo. Ba người không dám lên tiếng, yên lặng đi làm việc.



Cúi đầu thấy tin nhắn, Biên Nhan bị thúc giục liên hồi nên chỉ có thể lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện, trở lại khúm núm nịnh bợ ông chủ, cố gắng bày ra gương mặt tươi cười thôi.

Đàm Dận quan sát cô thật kỹ vài giây khiến cô có chút căng thẳng: “Sao vậy ạ?”

Đàm Dận không trả lời, lấy tay xoa xoa cằm cô: “Đáng yêu? Có sao? Anh thấy đáng ghét thì có.”

Biên Nhan: “...”

Ban đêm, Đàm Dận tạm thời có hẹn, sau khi quay xong thì tự lái xe rời khỏi đoàn phim, phá lệ không cho cô đi theo.

Là một trợ lý bảo mẫu kiểu mẫu, không gian tư nhân vô cùng có hạn, chỉ có giải quyết tốt đời tư của nghệ sĩ thì mới có thể nhín lại chút thời gian xử lý cho bản thân. Biên Nhan đắp mặt nạ ngồi trước máy tính viết bản thảo khoảng mấy mươi phút, cuối cùng thật sự không còn trạng thái nữa thì đành vội vã đi ngủ.

Rạng sáng hôm sau cô theo thường lệ gọi anh rời giường để tạo hình, đang vừa ngáp vừa đi về thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Đàm Dận ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong, nét mặt tỉnh táo không giống như mới thức dậy.

Biên Nhan bị anh làm hoảng hồn: “Anh dậy sớm vậy?”

“Chào buổi sáng.”

“Tối qua...” Cô hơi chần chừ: “Anh đi đâu vậy?”



Đàm Dận: “Gặp phụ nữ.”

“Hả...” Đồng tử Biên Nhan hơi co lại, biểu cảm hơi trống rỗng.

Đàm Dận bỗng trở nên hào hứng, mỉm cười hỏi cô: “Nếu bên cạnh anh có phụ nữ, em có theo anh nữa không?”

Cô mới tỉnh ngủ không bao lâu, trí óc chưa minh mẫn lắm, lời nói ra lúc này thường sẽ là lời thật lòng.

Biên Nhan bị hỏi thì ngây ra như phỗng.

Đàm Dận rất kiên nhẫn, chậm rãi bật ra một tiếng “Hửm?” từ trong cổ họng.

Cô cúi đầu xuống suy tư khả năng này: “Đương nhiên là có, chỉ cần anh không đuổi việc em.”

Đàm Dận nom như đang cười: “Công việc này quan trọng với em vậy sao?”

Đôi mắt Biên Nhan tỏ vẻ nghi ngờ: “Đây không phải là điều kiện anh giúp em trả nợ sao?”

Đàm Dận mấp máy môi, từ chối tiếp tục nói về đề tài này với cô: “Đi mua đồ ăn sáng đi.”

Anh đóng rầm cửa lại, đã cố kiềm chế sức lực rồi.