Sáng sớm, hiếm khi Đàm Dận ngủ say như hôm nay, xưa nay anh luôn hoạch định thời gian vô cùng chỉn chu, có lẽ giờ bắt đầu làm việc hôm nay khá trễ.
Biên Nhan rửa mặt xong, tranh thủ buổi sáng có nhiều linh cảm nên cô mở máy tính tìm bộ mạt thế nữ xã hội đen và chó sói nhỏ, viết cốt truyện nối tiếp cho hai chương trước, sau đó đăng nhập vào web rồi sang số liệu và khu bình luận của truyện.
Thành tích không tệ, khu bình luận cũng rất đông đúc toàn là cầu ngược nam chính.
Chẹp chẹp.
Có nhiều người đứng cùng chiến tuyến với cô như vậy à, Biên Nhan hài lòng đáp: Sẽ “săn sóc” anh ta thật đàng hoàng! Há há!
Sau lưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng có vẻ lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ của đàn ông: “Giờ đã ngồi gõ chữ rồi sao, chăm chỉ vậy?”
Biên Nhan giật thót đóng laptop lại: “Em muốn cố gắng tạo ra nhiều tài nguyên cho anh chứ sao.”
“Vậy sau này anh chỉ quay kịch bản em viết hả?” Trong giọng nói của anh có ý trêu đùa.
Đương nhiên là không rồi, Biên Nhan sẽ không làm thật đâu.
Lúc ra ngoài, Biên Nhan thấy tàn thuốc đầy ở cửa, nghĩ đến mùi thuốc lá nồng nặc trêи người Tiết Ngôn đêm qua thì đột nhiên tâm trạng cô trở nên phức tạp hẳn.
Hóa ra trước khi gõ cửa, anh ta đã do dự lâu đến vậy.
Sau khi đến đoàn phim, nghe đạo diễn Phương nói Tiết Ngôn bị điều đến bộ phận kinh doanh thị trường nước ngoài ở nước D, bay lúc tám giờ sáng nay và không rõ ngày về.
Anh ta vốn là tổng phụ trách cho hạng mục “Khối u ác tính”, bây giờ bộ phim điện ảnh này đã bị giao cho những người khác.
Đạo diễn Phương vội vàng tranh thủ đi tiễn, vì thế mới làm trễ nãi thời gian bắt đầu làm việc.
Anh ta không hỏi Biên Nhan tại sao không đi, lẽ ra quan hệ giữa hai người hẳn rất tốt nhưng từ vẻ mặt hoang mang của cô thì anh ta đoán cô không hề hay biết chuyện gì.
Trong đầu Biên Nhan rất hỗn loạn, cô chợt hiểu ra đêm đó không phải Tiết Ngôn đến để bới móc mà đang muốn nói lời từ biệt với cô, hơn nữa anh ta không biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại.
Điều này khiến tất cả ngóc ngách trong lòng cô nặng trĩu và rất không thoải mái.
Chẳng qua cô không hiểu tại sao anh ta lại đi đột ngột thế. Tiết Ngôn nắm giữ mạch kinh doanh của công ty trong nước, không thể nói điều đi là điều đi ngay được nhưng thậm chí ba Biên cũng không tiết lộ bất kỳ điều gì với cô cả.
Vũ Triệu Kiền, người phụ trách mới không dễ nói chuyện bằng Tiết Ngôn. Dường như ông ta rất không xem trọng hạng mục này, cũng không nghĩ công ty có thể đạt được lợi ích gì thông qua bộ phim. Vì vậy, ông ta nghiêm khắc khống chế và giảm kinh phí, còn cố gắng qua mặt đạo diễn để cắt phần diễn hoặc đơn giản hoá cốt truyện của cô.
Biên Nhan tức đến mức suýt nữa đã cãi nhau với Vũ Triệu Kiền nhưng bị ông ta chỉ vào mũi mắng là thứ phá của, không lo làm công việc đàng hoàng mà chỉ biết bòn rút tiền trong nhà làm mấy thứ linh tinh.
Ông ta là lão làng đi theo ba Biên cùng nhau đấu tranh giành thiên hạ, tự cho là mình rất có công cán, đặc biệt thích ra vẻ cha chú trước mặt Biên Nhan, hễ cô có ý kiến trái chiều với ông ta sẽ bị ông ta gắn mác không biết tôn trọng người lớn, thật sự tủi thân cùng cực.
Đã thế ông ta còn muốn gán ghép con trai của ông ta cho cô, lúc rảnh rỗi ông ta luôn miệng thổi phồng con trai nhà chú ưu tú thế nào, hoàn toàn có thể thay thế kẻ thừa kế sản nghiệp không ra hồn như cô. Sau đó, ông ta còn sắp xếp cho hai người gặp mặt nhưng khi bị Biên Nhan ghét bỏ từ chối thì ông ta đưa thẳng anh chàng kia đến đoàn phim luôn.
Con trai của ông Vũ vừa gặp cô thì đôi mắt sáng rỡ lên, thiếu điều chưa viết hai từ háo sắc lên mặt thôi nhưng gã còn bày đặt ra vẻ không hài lòng lắm: “Hình như cô lùn hơn trong ảnh một chút thì phải.”
“Ồ.” Còn có thể nhìn ra chiều cao từ ảnh chụp nữa cơ à?
“Nhưng không sao, trông cũng xứng với tôi.”
Biên Nhan nhìn gã đàn ông chỉ cao khoảng 172cm trước mắt rồi không nói gì.
“Tôi nghe ba tôi nói cô chưa từng quen bạn trai nên mới đến đây đấy nhé, tôi khá là truyền thống, không muốn vợ của mình từng thân mật với đàn ông khác trước hôn nhân.” Gã thấy Biên Nhan không ừ hử gì thì nhíu mày nhấn mạnh: “Đàn bà hay tự ái lắm, nếu không thì người gánh hậu quả chính là chồng của cô ta, không có người đàn ông nào không quan tâm đến chuyện này.”
Trợ lý của Đàm Dận cầm hộp dưa hami đã cắt miếng đặt lên bàn Biên Nhan. Cô nói cảm ơn với cô gái đó.
“Cô có nghe thấy những gì tôi vừa nói không đấy?” Vũ Hàng không vui nói.
“Đang nghe.”
“Vì bạn gái cũ của tôi không còn trinh nên sau khi biết tôi đã chia tay với cô ta ngay.” Vì muốn làm rõ tính nghiêm trọng, gã còn đưa ví dụ để cảnh cáo Biên Nhan.
“Sao anh biết?” Cô tò mò hỏi.
“Chuyện này đâu dễ dối trá là qua, vừa lên giường thì cái gì cũng lộ.” Gã tỏ vẻ căm hận: “Lúc chia tay cô ta còn quậy tôi. Tôi nói rõ cho cô biết, nếu phụ nữ không còn trinh vậy xin lỗi tôi cũng chỉ đành quen cô ta chơi thôi, ngủ chán thì bỏ.”
Gã lại nhấn mạnh: “Cho nên tôi không mong muốn vợ mình bị người khác chơi rồi.”
“Vậy nên anh chơi vợ của người ta rồi mang cái thây thối tha này của mình đi tìm gái trinh mà lấy làm hào hiệp lắm đấy hả?” Biên Nhan muốn cười nhưng không cười, nói: “Gái trinh đào mộ phần nhà anh lên à?”
Sắc mặt Vũ Hàng biến đổi, khinh bỉ nói: “Cô là nữ quyền anh (*) đấy phỏng?”
(*) nữ quyền anh: ý muốn nói những phái nữ bênh vực nữ quyền, chứng tỏ cho mọi người thấy phụ nữ có thể độc lập, không phụ thuộc và nịnh hót đàn ông.
Nếu nói thêm một chữ với gã, Biên Nhan cũng cảm thấy ghê tởm, vì vậy cô định không thèm nhìn gã nữa mà cúi đầu từ từ ăn dưa hami.
“Không phải cô đã ngủ với trai rồi đấy chứ?” Gã phách lối đề cao âm lượng: “Chỉ có không còn trinh thì mới mắng chửi tôi khi nghe đến đàn ông chỉ quen gái trinh thôi, nghĩ mình còn có giá như gái trinh cơ đấy.”
“Sao vậy?” Đang quay thử thì Đàm Dận nghe được tiếng động bên này nên anh và Tô Giác cùng đi tới.
Trong studio có không ít nhân viên cũng nghe được phát ngôn tanh tưởi này của con trai của ông Vũ nên đều nhìn sang với vẻ ghê tởm.
Ngay cả Tô Giác cũng nhìn chằm chằm gã một cách hằn học.
Vũ Hàng chẳng hay biết gì, còn cảm thấy mình đang nói lên tiếng lòng của phái mạnh nữa.
“Tôi chưa bao giờ nói với ba anh là mình chưa từng yêu đương.” Biên Nhan nhón chân ôm cổ Đàm Dận, hôn lên môi anh. Anh cũng phối hợp hơi khom người.
Mặt Vũ Hàng xanh mét.
Lúc về, gã còn chửi rủa Biên Nhan một trận với ba mình.
Ba gã lại giận dữ chạy đến mách lẻo với Biên Chí Thành.
Biên Nhan thấp thỏm nhưng ba Biên lại không tới tìm Đàm Dận gây phiền phức, chẳng qua chỉ nhắc nhở cô chơi thì chơi nhưng phải lựa chọn đối tượng kết hôn thật kỹ lưỡng.
Sau đó lại gửi cho cô một nick WeChat, ông nói là con trai của bạn cũ, nhà cao cửa rộng có giáo ɖu͙ƈ, hơn nữa cũng khá ưa nhìn. Ông khuyên cô nên nói chuyện với người đó trước, cảm thấy hợp thì hẹn ra gặp mặt.
Biên Nhan quả quyết không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Tắm xong lên giường cô mới phát hiện đối phương gửi lời mời kết bạn với cô, vì phòng ngừa anh ta lại giáo ɖu͙ƈ nữ đức cho cô nên cô ra tay trước muốn chiếm được lợi thế: Anh làm gì đấy?
Vừa lúc tối nay Đàm Dận không về nhà với cô mà ở khách sạn, nếu lén anh trò chuyện với đàn ông khác chắc chắn trong lòng sẽ bị áp lực.
Anh: Nghe nhạc.
Cô: Anh cũng thích nghe nhạc?
Anh: Thích nghe nhạc là một sở thích rất đặc biệt sao?
Biên Nhan thoáng cảm giác mình bị nói lẫy rồi.
Chắc là ảo giác nhỉ.
Cô: Anh rống lớn tiếng vậy làm gì?
Anh: Tôi??
Cô: Anh có thể nói chuyện bình thường không đấy? Dùng cách chất vấn như vậy nói với con gái là thô bạo lắm nhé?
Anh:... Tôi xin lỗi.
Cô: Không sao.
Anh: [mỉm cười].
Biên Nhan không thèm để ý đến anh ta mà đi lướt Weibo, thấy nội dung blogger đăng trêи mục tin hot thì lập tức cảm thấy sáng dạ hẳn ra.
Cô: Vừa rồi lúc vô tình mở bảng xếp hạng ca sĩ ra, tôi thấy từ đầu chí cuối toàn là nam, không có một ai là nữ cả. Ha ha, sự kỳ thị phái nữ đã thấm vào cả phương diện đời sống rồi cơ à, ngay cả lĩnh vực âm nhạc cũng không tránh khỏi nhỉ.
Có lẽ đối phương kinh hãi bởi sự nhạy cảm của cô nên hồi lâu không nói gì.
Cô: À, nhấn nhầm rồi, tôi nhấn vào bảng xếp hạng ca sĩ nam.
Bên kia gửi đến icon *che miệng cười*.
Biên Nhan lập tức bất mãn: Anh đang cười nhạo tôi đấy sao?
Anh: Không đâu, tôi chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu.
Đáng yêu? Suýt nữa Biên Nhan đã la làng.
Không ngờ anh ta là M luôn.