Biên Nhan bắt đầu sốt ruột: “Trễ vậy rồi, trai đơn gái chiếc rất bất tiện!”
Không phải cô lo lắng Tiết Ngôn sẽ làm gì cô mà cô chỉ sợ lỡ đâu bảo bối đột nhiên trở về, anh vốn có khúc mắc với Tiết Ngôn, đến lúc đó sẽ khó giải thích được.
Tiết Ngôn nhếch môi mỉm cười nhạt nhẽo: “Không phải em nói là anh em sao? Sao em còn lo lắng trai đơn gái chiếc?”
Biên Nhan nghẹn lời: “Anh nói đi, rốt cuộc anh có chuyện gì không?”
Anh ta không nói gì.
Biên Nhan đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô kề mũi vào vai anh ngửi thử: “Sao lại có mùi thuốc lá và rượu thế này? Lúc ăn cơm, em đâu thấy anh uống rượu đâu.”
Cô cau mày: “Vậy mà anh còn dám lái xe tới đây?”
Trêи trán Tiết Ngôn đầy nét ưu phiền, đến lúc này cô mới nghe anh ta nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, em đang quan tâm anh sao?”
“Để em gọi tài xế riêng đưa anh về.”
Tiết Ngôn giữ chặt tay đang bấm điện thoại của cô: “Không cần.”
Biên Nhan cảnh giác nhìn anh ta: “Em không thể cho anh ngủ lại được.”
“Anh có vài lời muốn nói với em.”
“Đợi anh tỉnh rượu rồi hẵng nói.”
Tiết Ngôn dừng một lát, khó khăn nói tiếp: “Trước kia em chưa bao giờ từ chối anh.”
Biên Nhan không nhịn mỉa mai: “Trước kia là đãi ngộ dành cho bạn trai, sao giống nhau được chứ.”
Đến bây giờ anh ta còn muốn cô xem anh ta như mạng, muốn gì được nấy sao? Anh ta thật sự quá tham lam rồi.
Là do chính anh ta không cần đấy chứ.
“Đãi ngộ dành cho bạn trai?” Tiết Ngôn quan sát quần áo của cô, không hiểu là châm chọc hay ghen tỵ: “Là vậy sao? Có phải em đã quen mặc thế này lắc lư trước mặt cậu ta?”
Biên Nhan mới nhận ra cánh tay và chân mình hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn, bối rối khi thấy mình đang bị lộ hàng, đồ ngủ tơ lụa bóng loáng dính vào cơ thể ướt đẫm của cô trông như một lớp da khác của cô vậy.
Nhưng bây giờ muốn che đã không còn kịp rồi, đôi mắt Tiết Ngôn dần dần trở nên lộ liễu, anh ta đưa tay choàng qua eo cô, họ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Biên Nhan luống cuống: “Anh tránh ra!”
Cô muốn đẩy anh ta ra nhưng vô tình lại khiến cơ thể mềm mại cứ liên tục cọ vào ngực anh ta, chỗ không nên cũng bị đụng trúng, cô cảm nhận rõ hơi thở của anh ta chợt trở nên hỗn loạn.
Biên Nhan bùng nổ: “Tiết Ngôn, anh bình tĩnh lại đi!”
“Anh đã bình tĩnh quá lâu rồi.”
Cái quái gì thế?!!
“Không lẽ anh không hề tôn trọng em một chút nào sao!”
Có lẽ cô giãy giụa quá kịch liệt, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc nên tay Tiết Ngôn chậm rãi buông xuống. Anh ta cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Trong lòng Biên Nhan đang bực bội, cô cố nhịn không đập thẳng cánh cửa vào mặt anh ta: “Tiết Ngôn, em đã không còn thích anh nữa nên em thật sự rất ghét bị anh đối xử như vậy.” Tiết Ngôn chững lại, cúi đầu nhìn cô với đôi mắt rất tối tăm và nặng nề.
Dường như có gì đó thật khó chịu và đau đớn.
Biên Nhan chợt giật mình, còn tưởng rằng mình vừa ức hϊế͙p͙ anh ta nữa.
Cô đóng sầm cửa lại sau đó lên lầu khoác một cái áo vào, ngồi trêи ghế sofa trong phòng khách chờ đợi, nghĩ thầm Tiết Ngôn đã đi rồi nên mới đến chỗ mắt mèo trêи cánh cửa thử nhìn ra bên ngoài.
Đột nhiên cô nghe được tiếng chìa khóa cắm vào khóa rồi chuyển động, cửa được mở ra từ bên ngoài làm cô nhảy dựng.
Đàm Dận đứng ngoài cửa, anh mặc áo đen như sắp tan vào bóng tối vậy, đang đối mặt với Tiết Ngôn.
Biên Nhan còn chưa kịp vui mừng thì bỗng cau mày lại: “Tại sao anh còn chưa đi?”
Đàm Dận nhìn cô.
Biên Nhan vội vàng giải thích: “Em không nói anh.”
Đàm Dận hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà Tiết tổng tới tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Biên Nhan cướp lời: “Anh ấy uống say.”
Có thể có chuyện gì, không phải tới để khuyên người ta chia tay à.
“À.” Đàm Dận cười cười, nói như quan tâm: “Anh nên về sớm nghỉ ngơi đi. Tạm biệt Tiết tổng, đi đường cẩn thận nhé.”
Anh nghiêng người đi vào, khép cửa lại. Cuối cùng, ánh mắt Tiết Ngôn nhìn cô trở nên trống rỗng.
Biên Nhan không yên tâm nên gọi điện thoại cho tài xế đang ở kế bên nhà, dặn ông ấy nhớ trông chừng Tiết Ngôn, đừng cho anh ta tự lái xe.
Đàm Dận lẳng lặng nghe cô gọi điện thoại xong thì vẻ mặt bình thản không có cảm xúc gì.
Biên Nhan nhìn túi đồ anh đang xách: “Đây là gì vậy? Bữa khuya hả?”
“Tôm hùm.” Anh hỏi: “Muốn ăn không?”
Trong bữa cơm chiều có tôm, hơn nữa quả thật cô không muốn ăn gì cả: “Em không đói nhưng em muốn ăn với anh.”
Hai người cùng ăn tôm hùm thì mới ngon chứ.
“Anh cũng không đói, vậy bỏ vào tủ lạnh đi.” Anh đặt túi lên bàn.
Biên Nhan theo anh lên lầu hai, nhìn anh cởi T-shirt lộ ra tấm lưng trần rắn chắc và tuyệt đẹp thì chợt nhớ tới trong bồn tắm còn chứa nước tắm của cô nên cô vội vàng chạy đến đến đằng trước anh rồi xả nước đi.
Ở sau lưng, Đàm Dận hỏi cô: “Anh ta có vào đây không?”
“Không có không có, anh ấy nguy hiểm như thế, sao em dám để anh ấy vào chứ?”
Biên Nhan cảm thấy đáp án này sẽ khiến anh cực hài lòng, đột nhiên cô nghe Đàm Dận hỏi: “Anh ta hôn em à?”
Thắt lưng Biên Nhan suýt chút nữa đã rung mạnh, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Toang rồi.
Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt Đàm Dận trở nên rất xấu.
Biên Nhan ảo não giải thích: “Chiều nay em đã nói rất rõ ràng với anh ấy rồi, sau này anh ấy sẽ không tùy tiện hôn em nữa đâu.”
Đàm Dận không đáp lời, cởi thắt lưng rồi bắt đầu cởi quần: “Em ra ngoài đi, anh muốn tắm.”
“...” Biên Nhan không cử động.
Đàm Dận bất đắc dĩ: “Em muốn tắm cho anh à?”
“Được chứ.”
“...”
“Anh không tin em sao? Em đã nói sẽ không bắt cá hai tay.”
“Không phải anh không tin em mà anh không tin anh ta.”
Biên Nhan thầm thấy thoải mái nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Bộ trêи miệng em có dấu vết gì sao?”
Đàm Dận chạm vào vành tai nóng bỏng của cô: “Vì dáng vẻ em như đã bị người ức hϊế͙p͙ rồi vậy.”
Biên Nhan đỏ mặt: “Bảo bối, bây giờ anh thay đổi tốt tính hơn hẳn, còn biết nói mấy câu sến sẩm nữa.”
“...Trước kia tính anh tệ lắm hả?”
“Không sao đâu, thế nào em cũng thích.” Biên Nhan rộng lượng nói. Như vậy cô mới làm một kim chủ vui vẻ được chứ!