Biên Nhan hít một hơi, mới thơm nhẹ lên môi anh, mi mắt của anh khẽ chớp, quả thật... cô còn khẩn trương hơn so với nụ hôn đầu.
Đàm Dận mỉm cười: “Mẹ hôn làm con cảm động quá.”
Ngón chân Biên Nhan cũng thẹn thùng phải co lại: “Vậy em... em về đây.”
Anh “vâng” một tiếng, sắc thái trong mắt lại hiện vẻ ảm đạm.
Đương nhiên cô đã nhận ra, bỗng nhiên không cất bước đi nổi nữa.
Cô chậm rãi dọn dẹp bát đũa, vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, đeo ba lô lên lưng.
Đàm Dận níu ba lô của cô lại: “Ở đây chơi với con có được không?”
Biên Nhan bị khựng lại bởi hành động đáng yêu này của anh.
Cái này... Ai mà từ chối nổi chứ.
Trong phòng bệnh có một cái ghế sofa, cô nằm trêи đó ngủ một đêm cũng không sao.
Biên Nhan khép cửa lại, tắt đèn, để nguyên áo nằm lên. Ghế sofa không mềm mại lắm, cô điều chỉnh vài tư thế, mới vừa nhắm mắt không bao lâu lại có cảm giác dường như trong cảnh tranh tối tranh sáng có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Cô bị nhìn đến phát sợ, đành phải nhìn lại.
Đàm Dận bật sáng đèn treo tường ở đầu giường: “Qua đây ngủ đi.”
Sau đó, anh lại bổ sung thêm: “Em ngủ ở đó sẽ bị cảm đấy.”
“Em... Em không mang theo đồ ngủ.” Anh không phải có bệnh thích sạch sẽ à.
Đàm Dận liếc nhìn chân của cô: “Cởi quần ra là được rồi.”
“Ờ.”
Vì vậy Biên Nhan mặc một cái áo hai dây mát mẻ và một cái qυầи ɭót chui vào chăn của anh.
Đàm Dận không kề vào quá gần, có thể là ngại trời nóng sợ đổ mồ hôi.
Cô vừa nhắm mắt chưa được hai phút, bên cạnh chợt vang lên vài tiếng sột soạt.
Ngay sau đó, một cơ thể nóng bừng dính sát vào, cánh tay vòng qua cô.
Biên Nhan lần mò ra phía sau, trái tim suýt nữa nhảy dựng, Đàm Dận đã tự cởi sạch hết.
Cô nín thở, cố ép bản thân cứ mặc kệ anh thôi.
Nhưng không lâu sau, tay Đàm Dận bắt đầu không yên phận, thử tuột dây áo của cô xuống.
Biên Nhan nghiêm túc phản kháng nhưng ngay cả qυầи ɭót cũng bị lột ra luôn.
... Cô đã biết tối nay sẽ không trôi qua một cách yên bình mà!
Lõa thể ôm nhau, da thịt mềm mại khiến người ta say đắm, Đàm Dận thủ thỉ bên tai cô: “Thoải mái quá.”
Anh chậm rãi siết chặt cánh tay: “Cơ thể mẹ mịn màng quá.”
Biên Nhan càng vùi đầu thấp hơn, không nói gì.
Vài phút sau, Đàm Dận xoay cô qua đối diện với gương mặt anh, mũi kề mũi cô: “Vậy mà cũng ngủ được sao?”
Biên Nhan luôn cảm thấy da mặt mình dày quá thể, nhưng khi nghe anh gọi như thế vẫn ngượng kinh khủng.
Bỗng nhiên thấy ngại gì đâu.
“Ngực của mẹ còn đang đè vào người con nè.”
“Đừng... đừng nói nữa.” Biên Nhan đẩy anh ra, muốn xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía anh.
Đàm Dận ôm chặt cô vào lòng, lồng ngực săn chắc ép chặt đôi nhũ mềm của cô, chân cũng kẹp lấy cô.
Biên Nhan không thể cử động, bệnh nhân mà sao có thể khỏe vậy chứ...
“Con mở đèn lên nha?” Anh mỉm cười.
Mặc dù là hỏi ý kiến nhưng không đợi cô đồng ý, anh đã mở đèn tường lên.
Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô của anh, anh đẩy chăn xuống tới eo, cơ ngực và cơ bụng rắn rỏi cường tráng, phần múi chữ V trở xuống nửa lộ nửa không.