*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Nguyên phát hiện mình mang thai vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học.
Trước đây cậu đã làm kiểm tra sức khỏe, tuy rằng có một bộ phận sinh dục nữ hoàn thiện nhưng thể chất không thể mang thai, chứ không với tần suất của Bùi Nam Thạch, ba năm không ôm hai đứa là nỗi nhục Bùi Nam Thạch.
Cả nhà đều rất phấn khởi, Hạ Nguyên lại có chút rầu rĩ.
Bùi Nam Thạch ôm cậu, ôn nhu hỏi: “Sao vậy bé ngoan, em không muốn có đứa nhỏ này sao?”
Vẻ mặt Hạ Nguyên ủy khuất, nói: “Không muốn lắm, vì em bé thì sẽ bị đuổi học, không lấy được bằng tốt nghiệp, vậy bao công sức học đại học của em không phải lãng phí rồi hay sao. Đều tại anh, đều tại anh hết!”
Bùi Nam Thạch chỉ vì một câu “Không muốn lắm” mà hoảng sợ, khi nghe được nguyên nhân lại thoáng yên lòng, dỗ dành đối phương: “Ai nói em sẽ bị đuổi học, mang thai vẫn có thể đi học, năm tư không cần đến lớn, em có thể vừa đi thực tập vừa ở nhà nuôi con, đợi đến lúc nhận bằng tốt nghiệp, em vẫn là một sinh viên thông minh lợi hại.”
“Nhưng, nhưng mà, trường học em có một cô gái, vì mang thai mà bị đuổi học.” Hạ Nguyên buồn bã, “Em nghe bạn học nói, kể từ đó cô ấy không đến lớp nữa chỉ có thể ở nhà chăm con. Em không muốn chỉ ở nhà nuôi con, em muốn tốt nghiệp, muốn đi làm, muốn kiếm tiền.”
“Bé ngoan, tình huống em kể là vì cô ấy gặp phải người đàn ông vô dụng, chỉ có đàn ông vô dụng mới để vợ mình ở nhà chăm con, đến việc học cũng không hoàn thành được.” Bùi Nam Thạch ôm khuôn mặt nhỏ của cậu hỏi: “Chồng của em có giống loại người đàn ông vô dụng không?”
Hạ Nguyên nhìn hắn chớp chớp mắt, lắc đầu.
Bùi Nam Thạch mỉm cười hôn cậu, nói: “Cho nên dù em mang thai em bé, vẫn có thể tiếp tục hoàn thành việc học, trở thành một sinh viên ưu tú. Chờ đứa bé chào đời, sẽ có bảo mẫu chăm sóc nó, em không cần phải ngày nào cũng ở nhà đâu. Không phải lần trước nói muốn làm trong công ty của chồng sao, đợi em tốt nghiệp nếu vẫn muốn thì vào làm nhé, chồng sẽ trả lương thật cao.”
Đôi mắt Hạ Nguyên sáng bừng: “Thật ư?”
“Thật mà, chồng đã lừa em bao giờ chưa.”
Hạ Nguyên vui vẻ, tiếp tục hỏi: “Có đủ 5 loại bảo hiểm một quỹ nhà ở không? Có lương tăng ca không? Có được xin nghỉ phép không? Phúc lợi nhân viên có nhiều không?”
Bùi Nam Thạch bị cậu chọc cười, hôn cậu mấy cái: “Có, gì cũng có. Công ty của chồng em là công ty chính quy, nội quy chế độ đều dựa theo tiêu chuẩn nhà nước, trợ cấp phúc lợi vượt xa những công ty khác, năm nào cũng có người đấu đế bể đầu để vào.”
Hạ Nguyên ngẫm nghĩ, nhớ lại lần trước mình đến công ty thật sự nghe được những nhân viên ở đó đều khen ngợi công ty của Bùi Nam Thạch, tuy rằng lượng công việc không nhẹ, nhưng tiền lương cao, phúc lợi tốt mặc dù cậu chưa tự trải nghiệm.
Nhưng chợt nghĩ đến đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp mắng công ty bọ họ áp bức nhân viên ra sao, người sau so với người trước càng thảm hơn, so ra Bùi Nam Thạch quả thật là một ông chủ cực kỳ xuất sắc.
Mà ông chủ vô cùng tài giỏi đó lại là chồng của cậu, chỉ cần tốt nghiệp là có thể bước vào công ty lớn mà ai cũng mơ ước của đối phương.
Bùi Nam Thạch thấy cậu thả lỏng lại, ngược lại có chút khẩn trương hỏi: “Vậy bây giờ bé ngoan còn muốn em bé này nữa không?”
Trong mắt người đàn ông hiện rõ sự mong đợi.
Hạ Nguyên vừa nhìn đã cảm lòng mình mềm mụp.
Cậu không hề biết gì về trẻ con, cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận, đột nhiên đứa bé xuất hiện làm cậu bối rối, lại thêm chuyện chưa tốt nghiệp nên cậu mới giận dỗi nói không muốn.
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại, cậu không hề ghét đứa nhỏ này, thậm chí còn có chút chờ mong. Đây là đứa con của cậu và Bùi Nam Thạch, tưởng tượng sẽ có một sinh mệnh nảy mầm kết quả trong bụng mình, cậu chợt cảm thấy thật thần kỳ.
Cậu gật đầu, nhỏ giọng khẳng định: “Muốn.”
Bùi Nam Thạch mặt mày vui sướng mỉm cười, ôm cậu rất chặt, vừa hôn lỗ tai vừa ôn nhu nói: “Bé ngoan thật tốt, cảm ơn bé ngoan.”
Hạ Nguyên thấy người đàn ông vui vẻ, trong lòng cũng thấy ngọt lịm.
Về cơ bản, trường không sắp xếp các khóa học cho học sinh cuối cấp mà sẽ để sinh viên chọn đi thực tập hoặc chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Hạ Nguyên vẫn ở nhà an tâm dưỡng thai, tuy rằng trong bụng tiểu bảo bảo còn chỉ là cái trứng gà lớn nhỏ, nhưng các phụ huynh và Bùi Nam Thạch đều rất khẩn trương, dường như đối xử với cậu như bệnh nhân bại liệt.
Chăm sóc đến mức Hạ Nguyên thấy nhàm chán, mỗi ngày không phải ăn thì cũng là ngủ giống hệt con heo. Hạ Nguyên đòi ra ngoài thực tập, Bùi Nam Thạch liền sắp xếp vị trí trợ lý cho cậu, nhưng Hạ Nguyên không chịu, cậu học bên kế hoạch, không muốn lãng phí kiến thức chuyên nghiệp của mình.
Hơn nữa, đi làm trợ lý cho Bùi Nam Thạch, nhiều lắm cũng chỉ là chức qua nhàn nhã bưng trà rót nước cho hắn. Bùi Nam Thạch bất đắc dĩ đành phải đưa cậu vào bộ phận kế hoạch thị trường.
Ai trong công ty cũng biết mối quan hệ của Hạ Nguyên và Bùi Nam Thạch trước khi cậu vào đại học, thêm lần kết hôn để truyền thông đưa tin đâm rộ, nếu có nhân viên nào không biết chuyện này sẽ bị coi là lơ là nhiệm vụ. Bởi vậy, khi Hạ Nguyên tới phòng marketing đã nhận được tất cả sự ưu ái của mọi người, những chuyện đau đầu nhức óc không bao giờ đổ lên đầu cậu.
Hạ Nguyên không vui, công ty Bùi Nam Thạch không ổn chút nào, cậu không có đất dụng võ.
Bùi Nam Thạch chú ý tâm tình vợ ngoan của hắn không tốt, dỗ hồi lâu mới tìm ra nguyên nhân.
Vì có được nụ cười của mỹ nhân, Bùi Nam Thạch thiên kim ném mạnh một cái hạng mục cho hắn vợ ơi tạo, viết không tốt cũng chẳng sao, dẫu sao cậu cũng có một ông chồng lợi hại như hắn sửa chữa. Ngoài dự đoán là bản kế hoạch do vợ ngoan của hắn viết rất hay, không cần hắn phải phí tâm tư, chỉ cần hoàn thiện vài chỗ là ổn.
Chậc, hắn không những cưới được một người vợ ngoan ngoãn mềm mại, còn cưới được một người vợ thông minh lợi hại.
Đêm đó Bùi Nam Thạch cao hứng ép Hạ Nguyên phun nước rất nhiều lần, bị Hạ Nguyên khóc lóc lên án hắn giở trò lưu manh bắt nạt người ta. Hắn còn không biết xấu hổ nói, không hề bắt nạt, rõ ràng là khen thưởng.
Theo từng tháng trôi qua, vùng ngực như gò đất của Hạ Nguyên phát triển lớn ra một vòng, thường xuyên trướng rất khó chịu, mỗi ngày đều ngại ngùng khóc thút thít nhờ Bùi Nam Thạch hút cho mình.
Đối với chuyện bú mút vợ ngoan, Bùi Nam Thạch đương nhiên cầu mà không được. Hắn không chỉ có muốn bú, còn muốn liếm, còn muốn cắn, dù Hạ Nguyên có bảo dừng lại thì hắn vẫn không chịu ngừng, thế nào cũng phải mút đến mức vú cậu vừa hồng vừa sưng mới bỏ qua.
Nhưng chỉ hút sữa thôi là chưa đủ, trong ba tháng đầu của thai kỳ, hắn đã kiêng khem cấm dục đến chân giao cũng không làm, chỉ sợ bản thân một phút bốc đồng tổn thương Hạ Nguyên, kiêng cữ thêm một tháng nữa, cũng chỉ nhờ Hạ Nguyên dùng tay và miệng giúp hắn hạ họa. Chịu đựng qua bốn tháng nữa, Bùi Nam Thạch liền nhịn không nổi cắm con *** n*ng sắp nổ của mình vào hai cái lỗ của Hạ Nguyên, làm đến mức ngày nào chân Hạ Nguyên cũng mềm nhũn, hắn hệt như người hút cần sa nghiện ngập khó dứt.
“Anh động đi, anh động đi mà…”
Hạ Nguyên ôm cái bụng tròn vo, ngồi quỳ lắc lư đong đưa trước mặt Bùi Nam Thạch.
Bụng dạ chín tháng lớn thành quả cầu nặng trĩu treo trước người Hạ Nguyên, những chỗ khác đã có chút thịt như chung quy vẫn mảnh khảnh như cũ. Khi tử cung hạ xuống, dục vọng thường xuyên tăng vọt lấn áp cậu, dù có động hay không *** non vẫn chảy nước, bên trong trống rỗng.
Bùi Nam Thạch đỡ eo cậu, giúp cậu cưỡi ngựa.
Động tác Hạ Nguyên chậm rãi, gãi không đúng chỗ ngứa, không thể giảm bớt cơn khát tình khiến *** bự n*ng phát đau. Nhưng hắn không dám đâm ác liệt vào tròn giống như lúc trước, dẫu sao cũng đã vào tháng thứ chín, phải chú ý hơn mới được.
Hạ Nguyên cũng bị loại tra tấn cọ xát thong thả này làm khó chịu, không chỉ không thể giúp *** dâm bớt ngứa, ngược lại càng râm ran hơn. Cậu không thể dùng nhiều sức để nuốt *** đối phương vì trong bụng còn cái một đứa nhỏ gây sự cứ lăn lộn khiến cậu mỏi mệt.
Cậu ngứa muốn chết, thế mà người đàn ông vẫn không dao động, cậu ủy khuất khóc lớn.
“Anh không yêu em, anh không yêu em hu hu hu…”
Bùi Nam Thạch bị cậu dọa sợ, vội vàng phản bác: “Bé ngoan đừng nói bậy! Chồng yêu em mà, chồng yêu em nhất.”
“Vậy sao anh không chịch em, tại sao tại sao tại sao, hu hu hu…”
“Bé ngoan đừng khóc, đừng khóc mà.” Bùi Nam Thạch vừa hôn vừa dỗ, “Không phải chồng không muốn chịch, chồng muốn chịch bé ngoan đến phát điên. Nhưng bây giờ bụng bé ngoan đã lớn như vậy, chồng sợ mình không kiềm chế được tổn thương con của chúng ta.”,
“Sẽ không đâu.” Hạ Nguyên vừa khóc vừa nói, “Sẽ không tổn thương đâu, bé con rất ngoan, cũng rất khỏe. Chồng ơi, anh mau chịch em đi nha, em khó chịu lắm, thật sự rất khó chịu nha, hu hu hu……”
“Bé ngoan à……” Bùi Nam Thạch vẫn chần chừ.
Hạ Nguyên trực tiếp phát điên: “Anh không yêu em, anh không yêu em, em muốn ly hôn với anh!”
“Nguyên Nguyên!”
Bùi Nam Thạch kinh hoàng hô lớn.
Hạ Nguyên vẫn khóc nức nở, muốn dùng sức động nhanh một chút nhưng không được, càng di chuyển lại càng chậm, càng chậm lại càng ủy khuất, càng ủy khuất lại khóc lớn hơn.
Bùi Nam Thạch bất đắc dĩ thở dài, đành phải ra sức giữ eo cậu, háng bắt đầu đỉnh mạnh hướng lên trên.
“Ưm…… nhanh, nhanh hơn…”
Cơn ngứa dần dần mai một, thân thể Hạ Nguyên dâng lên niềm vui thích.
Bùi Nam Thạch đâm nhanh hơn một chút.
“A ha…… Lại, lại mạnh hơn chút……”
Hạ Nguyên một tay ôm bụng, một tay đặt trên vai Bùi Nam Thạch, thoải mái nheo mắt.
Bùi Nam Thạch đâm mạnh thêm một chút.
“Ưm…… Còn, còn muốn sâu hơn nữa…”
Hạ Nguyên khẽ hé miệng nhỏ thở dốc, khuôn mặt nhộn nhạo sắc dục.
Bùi Nam Thạch hít sâu một hơi, dùng sức đút vào sâu bên trong.
“Ách a…… ha, thật thoải mái…… Thích, thích chồng…”
Bùi Nam Thạch bị bộ dạng ngoan ngoãn lại dâm dục của cậu gãi nhẹ qua trái tim.
Đĩ nhỏ này, bụng đã lớn như vậy còn muốn câu dẫn hắn, thật không biết sống chết.
Bùi Nam Thạch híp mắt, che đậy sự tàn nhẫn bên trong vẻ âu yếm, hạ eo Hạ Nguyên xuống, khống chế sức mạnh cho động tác giao hợp, làm Hạ Nguyên sung sướng mà không khiến cậu bị thương, nhưng lại làm bản thân nhẫn nhịn thống khổ. Bé dâm còn không biết sống chết nói mấy lời phóng túng mê hoặc hắn, thật sự đáng giận.
Hắn cắn một ngụm vào bộ ngực phồng to do trướng nãi, khẽ dùng sức bú mút, lập tức có dòng sữa ngọt thơm trào ra, thỏa mãn cơn khát dục vọng của hắn.
“Ư a a…… chồng hút giỏi quá, hút em thoải mái lắm, bên kia cũng muốn……”
Hạ Nguyên vô thức nói ra dục vọng trong lòng, lẳng lơ đến độ Bùi Nam Thạch chửi thầm một tiếng, nhả đầu ti bị mút sưng đỏ ra, ngậm lấy bên còn lại dùng sức mút vào, hạ thân một khắc cũng không ngừng nghỉ đỉnh lên lỗ mật ướt át.
“Ách ha…… Thật thoải mái…… chồng chịch em thoải mái quá……”
Nếu là trước kia, có đánh chết Hạ Nguyên cũng nói ra những từ này, chỉ khi bị Bùi Nam Thạch ** chịu không nổi mới buộc phải nói ra. Vào mấy tháng cuối, theo ham muốn dâng cao, lời cợt nào cậu cũng có thể hạ bút thành văn, tất cả đều nhờ lúc trước Bùi Nam Thạch dạy dỗ đủ nhiều.
Bùi Nam Thạch vẫn luôn kiểm soát độ sâu, nhưng không thể tránh khỏi việc ngẫu nhiên mất khống chế đẩy quá trớn, khiến Hạ Nguyên thét chói tai, thân thể run rẩy cao trào.
Hạ Nguyên thoải mái nhưng Bùi Nam Thạch vẫn chưa phóng xuất. Hắn trở người Hạ Nguyên lại, để cậu quay lưng về phía mình, rút dương v*t cương cứng ra, mượn dâm dịch vừa phun ra làm chất bôi trơn đút *** vào lỗ sau, phụt một tiếng lại hung hăng chịch hậu môn của cậu.
“Ưm a…… chồng……”
Hạ Nguyên rên rỉ một cách dâm dục, đôi tay ôm bụng nhỏ, chuẩn bị tốt tư thế làm tình.
Bùi Nam Thạch cũng duỗi tay ôm lấy cậu từ phía sau, vững vàng đỡ em bé của bọn họ, dùng sức mãnh liệt chịch nở hoa lỗ sau của đối phương.
Lúc khuấy động *** n*ng Bùi Nam Thạch lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tử cung, nhưng *** lỗ sau thì hắn không còn băn khoăn nữa, đâm vừa hung ác vừa tàn nhẫn, khiến đem Hạ Nguyên bị nện khóc lớn.
“Hu hu hu, ch, chồng ơi…… Chậm một chút ưm nha……”
Hạ Nguyên sướng đến nổi hai mắt mơ hồ, khe thịt dâm bị bỏ rơi lại bắt đầu xả lũ.
Bùi Nam Thạch vươn bàn tay tiến vào lỗ *** của cậu để gãi ngứa giúp Hạ Nguyên.
Hắn vừa liếm bờ lưng trơn bóng của Hạ Nguyên, vừa si mê gọi đủ loại xưng hô: “Bé ngoan, vợ ơi, bảo bối……”
Trước sau đều ở nảy sinh khoái cảm, Hạ Nguyên lăn lộn đến dục tiên dục tử.
“A a a…… Chịu không nổi…… chồng hic… bỏ ra…”
Bùi Nam Thạch vẫn hung hãn xỏ xiên niêm mạc ruột, càng ngày càng kịch liệt, tựa như muốn chịch cậu mềm nhũn chịch cậu nát bét.
“Không muốn không muốn nữa, ư ư hu hu hu……”
Hạ Nguyên vừa lắc đầu vừa khóc thảm thiết.
Khoái cảm cao trào bùng hổ, bé con trong bụng bị đánh thức, nắm đấm nhỏ khẽ đánh vào bụng cậu.
“Đĩ dâm lẳng lơ, kẹp chặt như vậy, nước chảy không ngừng, còn nói không muốn…”
Bùi Nam Thạch bị niêm mạc ruột co rút cắn đến mức sảng khoái không thôi, không kìm chế được liền nói ra lời trong lòng.
Hạ Nguyên nghe vậy xấu hổ đến nỗi mặt nóng lên, khóc lóc phản bác: “Không, không phải, hu hu, anh mới dâm, anh mới là…… Dừng, dừng lại a a a……”
Đầu óc cậu chợt trắng xóa, Hạ Nguyên mất khống chế toàn thân run rẩy, *** dâm đít n*ng đồng thời xịt nước lên đỉnh, cúc cu cũng rỉ ra chút tinh dịch loãng.
Bùi Nam Thạch vội vàng ôm chặt người đang lảo đảo lắc lư.
*** bự ngâm trong dịch thể ấm áp trơn trượt vô cùng thoải mái, tràng đạo co thắt như một cái miệng nhỏ vẫn luôn hút lấy hắn.
Bùi Nam Thạch phê đến độ toàn thân tê dại, hung mãnh giã thêm mười mấy cái mới mạnh mẽ bắn vào trong thịt ruột mềm mại.
Sau khi thỏa mãn, Bùi Nam Thạch ôm Hạ Nguyên vui vẻ đi tắm sạch sẽ rồi mới bế cậu về giường, lưỡng lự chốc lát, cuối cùng vẫn chui vào trong chăn cùng ngủ với cậu.
Bùi Nam Thạch ôm Hạ Nguyên từ phía sau, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phình lên của đối phương, chợt cảm giác bụng cậu khẽ động.
Hai mắt hắn sáng lên, đôi môi cười nhẹ.
Con của họ đang chào hắn.
Hắn nhổm người dậy, hôn lên khuôn mặt Hạ Nguyên, làm cậu đang ngủ lầm bầm.
Trái tim của Bùi Nam Thạch chợt mềm như.
Người thân yêu đang nằm trong lòng, em bé của bọn họ trong bụng người ấy đang dần lớn lên, đâu cần mong cầu điều gì trên đời này nữa.
Vậy là end thật sự rồi nha mọi người, tui chưa bao giờ dịch bộ nào dài như vậy, mặc dù chỉ đúng 70-80%, nhiều chỗ còn sai xót nhưng nhờ mọi người ủng hộ nên tui cũng nỗ lực đu tới cùng ❤
Hi vọng mấy bộ sau mọi người cũng ủng hộ tui như vậy, cảm ơn mọi người rất nhiều👏👏👏