*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Nguyên khai giảng chưa được một tháng, đại tổng tài mê vợ thành bệnh nào đó đã đến trường học đón bà xã ngoan ngoãn của mình nhưng không báo trước, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hạ Nguyên. Nhưng hắn không chờ được vẻ ngạc nhiên của Hạ Nguyên thay vào đó là cơn tức giận bất chợt của bản thân.
Còn chưa đến ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy đứa nhỏ hắn ngày nhớ đêm mong kề vai sát cách bá cổ vừa cười vừa nói với một nam sinh cao ráo cường tráng có nước da rắn rỏi. Điểm mấu chốt là cánh tay người đàn ông kia đang quầng qua vai Hạ Nguyên, tay của Hạ Nguyên cũng không an phận đặt ở nơi nên đặt, nhưng nụ cười trên khuôn mặt đó thực sự rất bắt mắt.
Bùi Nam Thạch híp mắt, môi mím thành một đường lạnh lùng, trên mặt thoạt nhìn chỉ là có chút lạnh lùng, nhưng xung quanh đã bắt đầu tản ra sương đen âm u.
Hạ Nguyên và bạn cùng phòng đang chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, thích thú nghe những câu chuyện thú vị do bạn cùng phòng kể, đang muốn chia sẻ một chuyện vui của bản thân liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác ngoài dài, vóc dáng cao lớn, mặt mũi lạnh lùng âm trầm nhìn mình.
Trái tim Hạ Nguyên đột nhiên chùn xuống, động tác dưới chân cũng trở nên chậm chạp đi.
"Sao vậy, Nguyên Nhi?" Bạn cùng phòng kỳ quái hỏi.
Bùi Nam Thạch nghe thấy xưng hô của nam sinh, trong lòng cười lạnh.
Hừ, Nguyên Nhi?
Hạ Nguyên dùng tốc độ cực chậm đi đến trước mặt Bùi Nam Thạch, nuốt nước bọt, lạnh run mở miệng: "Bùi --"
Mới vừa mở miệng nói một chữ, cậu đã nhạy bén phát hiện đôi mắt như chim ưng của Bùi Nam Thạch nhìn chằm chằm bả vai mình. Lúc này mới nhận ra cánh tay bạn cùng phòng vẫn đang gác trên đó, cậu lập tức bỏ tay bạn cùng phòng ra khỏi vai mình.
Ánh mắt của Bùi Nam Thạch dần dần dịu đi khi khoảng cách giữa cánh tay của bạn cùng phòng và cậu ngày càng rộng hơn.
Bạn cùng phòng không thấy có gì kì lạ, chỉ nhìn ra khí chất của người đàn ông không tầm thường trước mặt đang nhìn chằm chằm bọn họ có hơi quái dị, hỏi: "Nguyên Nhi, đây là người quen của cậu à?"
"À, anh ấy, anh ấy là --"
Hạ Nguyên rối rắm không biết giới thiệu Bùi Nam Thạch như thế nào, nếu nói là ông chủ chắc chắn Bùi Nam Thạch sẽ nổi giận. Nói là bạn trai thì hơi lạ, nghĩ tới nghĩ lui, cậu nghĩ ra một đáp án xuất sắc.
"Anh trai tôi."
"Anh trai" là xưng hô với người có cùng huyết thống, cũng có thể là xưng hô giữa người yêu đúng không.
"Ồ ~" bạn cùng phòng bừng tỉnh, nhe hàm răng trắng tinh, ngây ngô cười chào hỏi: "Xin chào anh trai, tôi là Phùng Thành, là bạn cùng phòng của Tiểu Nguyên Nhi."
Ha ha, Tiểu Nguyên Nhi?
Bùi - mỉm cười như tử thần - Nam Thạch: "Đúng vậy, tôi là anh trai cậu ấy."
Vừa kéo Hạ Nguyên ôm vào trong lòng đã vội cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ lừa người kia, sau khi lưu luyến đưa đẩy lưỡi một lúc sau, hắn mỉm cười hời hợt với người bạn cùng phòng xịt keo cứng ngắc kia.
"Là anh trai có thể hôn môi yêu đương với em ấy."
Sau đó ôm Hạ Nguyên mặt mũi ửng đỏ còn đang ngay ngốc rời đi.
*
Trong gara tầng hầm rộng rãi có mấy chiếc xe giá trị xa xỉ xếp ngay ngắn, trong đó một chiếc như chông chênh giữa sóng biển quay cuồng rung lắc kịch liệt.
Hạ Nguyên trần truồng ghé vào ghế sau, Bùi Nam Thạch quỳ gối sau lưng cậu, hai tay giữ chặt eo cậu, thân trên dán vào lưng Hạ Nguyên, hùng hục thúc con *** đỏ tím vào *** bót.
Trên đường từ trường học trở về, không khí bên trong xe rất áp lực, Bùi Nam Thạch trước sau vẫn giữ vẻ vô cảm, không nói nữa câu, mãi đến khi về đến biệt thự đạp phanh gấp báo hiệu bão táp đến. Xe vừa dừng lại trong gara, Bùi Nam Thạch đã đẩy cậu vào hàng ghế sau rồi quỳ xuống tay, lột sạch quần Hạ Nguyên, cắm ngón tay khuếch trương giúp cậu, khi nhìn thấy cậu cao trào, Bùi Nam Thạch liền đỡ con *** thô cứng hung dũng nắc vào, kích thích đến trong nháy mắt ép Hạ Nguyên ọc nước sốt.
Bùi Nam Thạch làm rất tàn bạo, lần nào cũng liều mạng lấp kín lỗ nhỏ, nhét đầy khoang sinh sản còn chưa đủ, hệt như còn muốn nhồi cả hai bìu dái vào trong.
Hạ Nguyên liên tục bị tập kích trí mạng bủn rủn thét chói tai, nước mắt không kìm được tuôn trào, dâm thủy cũng mở van điên cuồng phụt bắn, con *** đang đục âm đ*o như mắc kẹt trong bụng dưới, khiến cậu khó chịu.
Hạ Nguyên biết người đàn ông tức giận chắc chắn có liên quan đến bạn cùng phòng của cậu. Nhưng cậu và bạn cùng phòng rõ ràng chỉ là quan hệ bình thường, giữ con trai với nhau quàng vai bá cổ không phải là chuyện bình thường sao? người người đàn ông này quá keo kiệt. Hạ Nguyên rất ủy khuất, nhưng vì nghĩ cho thân thể của mình, vẫn phải cúi đầu nhận sai trước.
"Em, em sai rồi...... hu hu...... chồng ơi... em sai rồi......"
Cậu đã ngoan ngoãn gọi chồng, chắc hắn có thể bớt giận.
Nhưng người đàn ông nghe cách xưng hô nũng nịu đáng thương, *** bự lại lớn thêm một vòng, hệt như muốn căng bể lỗ nhỏ của cậu.
"Ưm ư a, anh đừng lớn nữa, hu hu hu......"
Bé đĩ điếm, em dám phát n*ng với người đàn ông khác, hôm nay không chịch chết em thì không được mà.
Bùi Nam Thạch híp mặt lộ ra sự quỷ dị, gia tăng sức lực cơ tay, liều mạng khuấy động *** mềm, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại tàn ảnh.
"A a a, dừng lại, anh dừng lại đi......"
Hạ Nguyên bị *** đến tê mỏi, khoái cảm mãnh liệt cũng là một kiểu lăng trì, rất nhiều lần cậu cảm giác như linh hồn bị hất văng ra ngoài.
Thân xe lắc lư theo động tác người đàn ông, Hạ Nguyên thấy trời đất quay cuồng, cảm giác an toàn bị tước đoạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào lốc xoáy vô tận.
"Hu hic... em, em sai a, em ư, sai rồi, ch, chồng... Tha mạng cho em ư ưm..."
Cậu đứt quãng kêu la, tiếng nói mang theo thống khổ lại không làm người đàn ông phía sau mềm lòng chút nào.
Bùi Nam Thạch nâng một bàn tay lên, vỗ cái bốp xuống mông cậu, tức khắc trên làn da trắng nõn chậm rãi hiện lên một dấu tay đỏ rực.
Hạ Nguyên bị tét đít mà cả người run run, một lượng lớn dâm dịch ấm áp xịt lên đỉnh *** khổng lồ, *** dâm cũng theo dod co rút lại vài cái, kẹp đến nỗi Bùi Nam Thạch đê mê phê tê tái như bị điện giật.
Bùi Nam Thạch lại bôm bốp đánh thêm hai cái, Hạ Nguyên thoáng chốc mất sức, chịu không nổi buông tay, thân trên ngã xuống ghế, mông vẫn bị Bùi Nam Thạch khống chế vểnh cao như cũ.
Cậu vô cùng đáng thương khẽ nức nở hai tiếng chồng ơi, hệt như bị chịch hỏng.
Người đàn ông lại đánh thêm một tát, rốt cuộc cũng nhân từ trầm giọng mở miệng: "Gọi sai rồi."
Đầu óc Hạ Nguyên ong ong, không hiểu ý của người đàn ông, bản năng vẫn luôn kêu gào chồng ơi, A Nam, em sai rồi, tha cho em.
Bùi Nam Thạch vẫn đánh, vẫn nói sai rồi.
Cặp mông nhỏ nhắn của cậu vốn đã đỏ bừng do bị người đàn ông va chạm mạnh hiện giờ còn bị tét không thương tiếc, khiến cảm giác đau đớn như kim đâm được phóng đại đau đớn, cậu tủi thân khóc lớn.
Rõ ràng chính hắn vẫn luôn bắt cậu gọi hắn là chồng, dựa vào cái gì bảo cậu gọi sai, đồ trứng thối ngang ngược!
Cậu cũng giận dỗi kêu: "Bùi, Bùi tiên sinh a a a --"
Bùi Nam Thạch không đánh mông cậu nữa mà đi vê nắn hột le.
Một cảm giác chua chát nồng nặc xông thẳng lên trán, Hạ Nguyên thét chói tai run rẩy, mật ong phun trào, thoát khỏi chỗ giao hợp xối xuống ghế da.
"Hu hic...... anh buông ra......buông ra......"
Cao trào qua đi, cu nhỏ muốn bắn tinh nhưng Bùi Nam Hồ xấu xa dùng ngón tay bịt kín, trong cơ thể như có lửa dục bùm bùm bốc cháy, cực kỳ ham muốn được nổ mạnh một cách thống khoái, nhưng vì bị ngăn chặn không được phóng thích mà khó chịu muốn chết.
Bùi Nam Thạch cắn răng, hung tợn: "Gọi đúng sẽ cho em bắn."
Thịt *** của của bé dâm cắn vô cùng ác, như cái miệng nhỏ đang cố gắng hết sức bú hút, bót đến nỗi hắn cũng muốn bắn.
Nhưng nhận biết sai lầm của điếm nhỏ chưa đủ chính xác nên không thể dừng lại hình phạt.
Hạ Nguyên vừa lắc đầu vừa khóc, một tay nắm lấy bàn tay đang ôm lấy con cu của mình nhưng vô ích.
Chồng cũng gọi rồi, A Nam cũng gọi rồi, Bùi tiên sinh cũng kêu nốt nhưng đều không đúng, chẳng lẽ phải gọi đại danh của hắn sao?
Bùi Nam Thạch thấy cậu khóc đáng thương, mềm lòng vài phần, hảo tâm nhắc nhở: "Vừa mới gọi cái gì."
Bùi tiên sinh?
Nhưng không phải hắn nói không đúng sao.
"Ở trường học."
Trường học?
Ở trường học gọi hắn là gì, a, đúng rồi.
"Anh trai, anh trai ơi......"
Tiếng kêu vừa thoát ra, Bùi Nam Thạch liền buông ngón cái, bàn tay vòng quanh dương v*t điêu luyện tuốt động, quái vật trong lỗ nhỏ cũng đưa đẩy mãnh liệt.
Áp lực cực lớn trong cơ thể Hạ Nguyên cuối cùng cũng nổ tung, đầu cậu nổ ra pháo hoa lộng lẫy, cả người run rẩy, lỗ nhỏ ở khu vườn bí mật phụt nước mất kiểm soát, dương v*t nhỏ cũng cũng nhảy lên bắn tinh.
Bùi Nam Thạch bị thịt mềm co rút kẹp đến độ huyệt Thái Dương nảy mạnh, đôi tay hắn bợ mông Hạ Nguyên, ôm người xoay lại ngồi trên ghế dựa, tách hai đùi đối phương ra hết cỡ, eo hông nảy sinh ác độc cắm *** hướng lên trên tới tấp.
Con cá chà bặc đỏ tím nhanh chóng ra ra vào vào sò múp, bao nhiêu nước ngọt ùa ra đều bị dập thành bọt mịn dính ở mép *** và lông ***, mùi hương tanh ngọt dâm uế lấp không gian, tiếng nhớp nhúa đặc sệt phảng phất như muốn thiêu đốt cả hai.
Bụng Hạ Nguyên theo động tác làm tình mà lúc ẩn lúc hiện hình dạng con *** bự, mí mắt sưng đỏ cụp xuống, lông mi ướt đẫm một dòng, đôi mắt đẫm lệ, miệng há hốc, nước dãi không thể kiềm chế chảy xuống, những tiếng rên ngắn ngủi nghẹn ngào, trông giống như một con điếm bị đụ hỏng.
Hơi thở của Bùi Nam Thạch càng ngày càng gấp, tiếng thở hổn hển thoát ra từ cổ họng, trong không gian chật chội hung hăng chịch nhão *** non hứng tình, lượng lớn tinh dịch phóng ra như cọ rửa hết khoang sinh sản bên trong, kích thích Hạ Nguyên hét toáng hồi lâu.
Phóng thích xong, Bùi Nam Thạch dừng lại trong chốc lát, không nhẹ không nặng cắn một ngụm trên cổ Hạ Nguyên nhưng dấu vết này chắc ba ngày cũng chưa biến mất, sau đó xoay đầu Hạ Nguyên lại ngậm lấy đôi môi cậu.
Hôn đủ rồi, hắn vừa liếm cánh môi đối phương vừa nói.
"Bé ngoan, sau này không được cười lẳng lơ với đàn ông khác như vậy, nếu không anh sẽ chịch đến khi em không cười được nữa."
Như thể bị người đàn ông dọa sợ, trong lúc dây dưa nụ hôn, cậu vô thức khẽ run.
Còn 1 phiên ngoại nữa là pp nhe mí bà