[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Chương 40: U uổng chi cơ quát




Dưới Xá Thân Nhai.

“Ta khởi kiện Hoa Hồng Tiên Tử, đây là bản sao đơn kiện.” Lâm Mặc Nương đưa tờ giấy bên trong tay áo cho Dương Tiễn.

“Cưỡng chiếm nhà dân?”

“Chỉ với bộ thi thể vớt lên từ dưới Thái Hồ vẫn chưa đủ cơ sở để kiện Hoa Hồng Tiên Tử tội giết người. Nhưng với lý do cưỡng chiếm nhà dân này, ta chắc chắn có thể kiện được Hoa Hồng Tiên Tử, trước tìm cớ ngăn trở nàng ta, đồng thời đánh động dư luận.”

“Ngươi cứ việc sắp xếp mọi thứ.” Dương Tiễn đặt tờ giấy xuống, “Cần ta làm gì sao?”

“Ta đến hỏi sư phụ một việc —— Mai Sơn huynh đệ có đáng tin không?”

Dương Tiễn hơi khựng lại: “Ý ngươi là?”

“Tuy Hoa Hồng Tiên Tử không phải người quyền cao chức trọng, nhưng nàng có chỗ dựa phía sau. Muốn thắng được vụ kiện này chỉ còn cách làm to chuyện. Sự việc càng ồn ào, Phổ Hóa Thiên Tôn nhất định sẽ càng chú trọng, hẳn nhiên sẽ mời Mai Sơn Lão Tam và Lão Ngũ đến giám định. Mai Sơn huynh đệ mắc nợ gia đình Tam Thánh Mẫu, bọn họ có thể giữ vững lập trường sao?”

Trước mắt, đầu mối duy nhất của vụ án này chính là thi thể, khám nghiệm thi thể cực kỳ quan trọng. Người nghiệm thi chỉ cần tác động một chút cũng đủ giúp kẻ giết người ung dung ngoài vòng pháp luật.

“Trước đây mỗi lần xử án, bọn ta tuy có thể điều chỉnh một chút về mức hình phạt, nhưng chưa từng giở trò dối trá đối với tình tiết vụ án.”

“Ta tin điều đó.” Lâm Mặc Nương nhấp một ngụm trà, “Nhưng bọn họ chưa từng giở trò dối trá là vì tôn trọng công lý và chính nghĩa, hay vì bọn họ là huynh đệ của ngươi?”

“Ngươi không tin bọn họ.”

“Ta tất nhiên phải cân nhắc kỹ.” Lâm Mặc Nương đẩy ghế, nghiêng mình về trước, “Dương Tiễn bán đứng huynh đệ, bọn hắn đúng là có lý do để đoạn tuyệt với ngươi. Nhưng có bao giờ bọn hắn nghĩ —— Dương Tiễn không chỉ là anh em của bọn hắn, mà còn là một Tư Pháp Thiên Thần tận tâm với trách nhiệm hay không? Bọn hắn vì tình huynh đệ mà cùng nhau làm phản, suýt nữa giết chết một vị Tư Pháp Thiên Thần như thế —— Ngươi nghĩ ta làm sao dám tin bọn hắn có thể đặt chứng cứ xác thực lên trên hết giống như ta?”

Dương Tiễn thở dài.

Trình độ khám nghiệm của Lão Tam và Lão Ngũ không cần phải bàn, lúc trước Phổ Hóa Thiên Tôn nhờ bọn họ hỗ trợ, Dương Tiễn còn cảm thấy rất yên tâm. Nhưng mà, tựa như cách hắn hiểu rõ Tam muội và Trầm Hương, hắn cũng hiểu rõ huynh đệ của mình. Nếu Tam muội và Trầm Hương bị Bách Hoa Tiên Tử xúi giục, dốc sức bảo vệ Hoa Hồng Tiên Tử, e rằng vụ việc lần này sẽ trở thành một khảo nghiệm không nhỏ dành cho họ.

“Mai Sơn huynh đệ cũng không phải người không chính trực.” Dương Tiễn cân nhắc từng lời, “Nếu thật sự cần bọn hắn đứng ra khám nghiệm...... Ta sẽ viết một bức thư. Ngươi có thể phái người thăm dò ý định của bọn hắn...... Nếu thấy ổn thì đưa thư ra, không thì đành thôi.”

“Sư phụ, thư từ không phải vấn đề lớn. Ta cần biết những người đó —— Bách Hoa Tiên Tử, Tam Thánh Mẫu, Trầm Hương Thái Tử, Mai Sơn huynh đệ —— Tất cả những người có khả năng liên can đến chuyện này là kiểu người nào, mới có thể đưa ra đối sách thích hợp.” Lâm Mặc Nương lại lấy ra một tờ giấy, “Đây là danh sách những điều ta muốn hỏi.“. Đam Mỹ Hiện Đại

Dương Tiễn nhận lấy danh sách, trầm ngâm trong chốc lát: “Ngoài những người này ra, cần thêm một người nữa —— Na Tra Tam thái tử.”

Vụ án cưỡng chiếm động Song Hoa thành ván đã đóng thuyền, Hoa Hồng Tiên Tử bị Đồng Hoa Cung bắt giam, vụ án thi thể ở Thái Hồ cũng được thành lập. Bách Hoa Tiên Tử đã biết trước chuyện Hoa Hồng Tiên Tử cưỡng chiếm động Song Hoa ở Thường Châu, vốn cũng không để ý, thế nhưng nàng không ngờ được rằng trong này còn dính đến án mạng. Đến khi bên ngoài ầm ĩ cả lên, nàng mới giật mình nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bèn ra lệnh triệu tập một vài Hoa Thần có quan hệ tốt với Hoa Hồng Tiên Tử để hỏi rõ mọi chuyện.

Dù ngoài miệng mắng đám Hoa Thần làm xằng làm bậy, Bách Hoa vẫn phải nghĩ cách giúp bọn họ thoát tội. Vì giúp đỡ Trầm Hương cứu mẹ, nàng và các Hoa Thần đã bị giam cầm suốt bốn năm, chịu bao nhiêu đau khổ, cuối cùng chẳng hưởng được chút lợi lộc nào, nhóm Hoa Thần đã bất mãn từ lâu. Các nàng không dám trách cứ Tam Thánh Mẫu và Trầm Hương Thái Tử hay tức giận với Ngọc Đế và Vương Mẫu, toàn bộ phẫn uất cứ thế đổ xuống đầu Bách Hoa. Thời điểm này mà không cùng tiến cùng lui với các nàng, sau này sẽ không thể sai khiến các Hoa Thần được nữa.

Bách Hoa Tiên Tử đi Hoa Sơn Thánh Mẫu Cung, tìm Tam Thánh Mẫu nói chuyện.

“Hoa Hồng Tiên Tử tự mình thừa nhận với ta, đúng là nàng đã chiếm động Song Hoa, nhưng nàng thật tình không biết yêu tinh phù dung kia tại sao lại chết. Chắc chắc Hà Tam nương đã phát điên vì quá nghèo, muốn dùng thi thể để tống tiền nàng. Tam muội muội, ngươi đừng nên tin tưởng những lời điêu ngoa đó.”

Tam Thánh Mẫu lộ vẻ khó xử: “Nếu đã biết Hà Tam nương vì nghèo mà bị điên, tại sao nàng còn chiếm đoạt động phủ của người ta?”

“Hiện tại nàng cũng rất hối hận!” Bách Hoa Tiên Tử ra vẻ bi thương, “Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, cưỡng chiếm động phủ sao có thể gánh luôn tội giết người? Tam muội muội, dù Hoa Hồng Tiên Tử có phạm lỗi nặng thế nào, nàng cũng từng vì Trầm Hương, vì gia đình các ngươi mà bị giam cầm suốt bốn năm. Ngươi không thể thấy chết không cứu!”

“Nhưng...... Một cô gái yếu ớt như Hà Tam nương......”

“Nàng chỉ là một tiểu yêu dưới hạ giới, chắc chắc đã bị kẻ khác lợi dụng! Chính ngươi cũng biết những chuyện diễn ra trong triều, bất kỳ vị trí nào cũng khiến người ta thèm muốn. Bọn chúng không chỉ nhắm đến Hoa Hồng muội muội mà còn ngấm ngầm muốn kéo ta xuống theo!”

“Ta...... Thôi! Để ta đến gặp Hà Tam nương, khuyên nàng rút đơn kiện!”

Tam Thánh Mẫu đã đi xa. Bách Hoa Tiên Tử cúi đầu nghĩ ngợi một lát rồi quay người, lần này, nàng đi thẳng tới trước cửa phòng Trầm Hương khóc lóc ỉ ôi.

“Dì Bách Hoa?” Trầm Hương nghe thấy tiếng khóc, vội ra xem xét, “Dì Bách Hoa, chuyện gì làm dì khóc đến mức này?”

“Trầm Hương, con cần phải làm chủ cho dì!” Bách Hoa Tiên Tử vừa lau nước mắt vừa nói, “Có những chuyện dì không dám nói trước mặt mẹ con, sợ nàng trách móc...... Nhưng dì không thể trơ mắt đứng nhìn Hoa Hồng muội muội chết oan!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trầm Hương, có một số việc con không biết...... Trong triều có vài người vẫn còn tưởng nhớ Dương Tiễn, lưu luyến Cựu Thiên Điều, bọn chúng không thể động đến các con hay Hằng Nga Tiên Tử, nên đã quay sang xả giận lên người Hoa Hồng muội muội không quyền không thế của dì. Hà Tam nương chẳng qua chỉ là một yêu tinh nho nhỏ dưới trần gian, nếu không có ai chống lưng, làm sao nàng ta có thể gây ra chuyện lớn như vậy?—— Hiện tại, chỉ cần một người có sức ảnh hưởng đứng ra dẫn dắt dư luận là có thể mua chuộc toàn bộ lòng người, con có biết hay không? Đáng thương thay cho Hoa Hồng muội muội của ta......”

“Dì cứ bình tĩnh!” Trầm Hương vội vàng nói, “Cùng lắm thì con sẽ cướp thiên lao, cứu dì Hoa Hồng ra ngoài!”



“Trầm Hương!” Tiểu Ngọc ở trong phòng nghe được, đẩy cửa bước ra, “Vụ án này còn chưa điều tra xong, chưa đến mức phải cướp thiên lao. Phổ Hóa Thiên Tôn là người chính trực, nếu Hoa Hồng Tiên Tử thực sự vô tội, ngài ấy nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng. Chúng ta giúp nàng tìm một trạng sư giỏi thầu vụ kiện này rồi từ từ quyết định, được không?”

Bách Hoa Tiên Tử ôm mặt khóc: “Chốn quan trường nhiều mặt tối, trạng sư thì làm được gì? Tiểu hồ ly, ngươi còn quá ngây thơ! Không biết bao giờ đến lượt ta bị bọn chúng hãm hại!”

“Dì Bách Hoa đừng nói vậy! Có con ở đây, không một ai có thể làm hại các người!”

“Thật ra muốn cứu Hoa Hồng muội muội, ta chưa đến mức phải cướp thiên lao.” Bách Hoa cụp hàng mi ướt, giấu đi toan tính loé lên trong mắt, “Chúng chẳng qua chỉ muốn mượn thi thể làm cớ tống tiền, con đi phá mộ huỷ thi, để xem chúng còn định hãm hại Hoa Hồng muội muội bằng cách nào?”

“Trầm Hương, ngươi không thể đi!” Tiểu Ngọc hoảng hốt, “Bản án còn chưa được điều tra rõ, không ai có quyền nói Hoa Hồng Tiên Tử là tội phạm giết người. Giờ ngươi phá mộ huỷ thi, ai có thể đòi lại công bằng cho Hà Nhị nương đây?”

“Công bằng? Tam giới này còn có công bằng sao?”

“Những lời đàm tiếu đã loan khắp tam giới, nếu không có thi thể, chúng ta cả đời này cũng không thể chứng minh Hoa Hồng Tiên Tử trong sạch! Trầm Hương,“ Tiểu Ngọc bước tới, kéo lấy tay Trầm Hương, “Ngươi tuyệt đối không thể đi!”

Bách Hoa Tiên Tử buông một tiếng thở dài: “Ta hiểu rồi, mấy đứa nhỏ các con còn quá non nớt, không phân định được đúng sai trong chuyện này...... Thôi, coi như ta làm dì không công một lần đi......” Nói đoạn, nàng liền quay người rời đi.

“Dì Bách Hoa, đừng đi! Là lỗi của con!” Trầm Hương quay người nói với Tiểu Ngọc, “Tiểu Ngọc, ngươi đừng cố chấp như vậy. Dì nói đúng, bọn người kia dám lợi dụng thi thể để tống tiền, giá hoạ cho người tốt, chúng ta cần phải ra tay bất ngờ, nhổ cỏ tận gốc vấn đề mới đúng! Dì Bách Hoa và các vị Hoa Thần từng vì gia đình ta mà phải chịu cảnh giam cầm suốt bốn năm, chúng ta không thể vong ân bội nghĩa!”

“Trầm Hương, không phải......” Tiểu Ngọc còn chưa dứt câu, Trầm Hương đã nhảy lên Cân Đẩu Vân biến mất ở chân trời.

Tiểu Ngọc giậm chân: “Bách Hoa, dì...... Dì thật quá đáng!” Dứt lời, nàng cũng lập tức đuổi theo.

Bên cạnh Thái Hồ, Tiểu Thanh cùng tám tên yêu quái đang bảo vệ mộ phần của Hà Nhị nương.

“Quả nhiên có đồng đảng!” Trầm Hương vừa nhìn thấy bọn Tiểu Thanh đã khó chịu, nhưng hắn vẫn cho rằng nên nói chuyện trước rồi mới ra tay, “Các ngươi là đồng bọn của Hà Tam nương?”

Trầm Hương chưa từng gặp Tiểu Thanh, nhưng Tiểu Thanh đã từng thấy qua Trầm Hương. Nàng nhớ đến lời dặn của Lâm Mặc Nương, dõng dạc đáp lời: “Ta là trạng sư của Thuận Tế Xã, ở đây để bảo vệ mộ phần. Các hạ phải chăng là tiểu anh hùng phá núi cứu mẹ Lưu Trầm Hương?”

“Ngươi cũng biết ta là ai? Vậy còn không biết tránh ra? Hà Tam nương dùng xác tống tiền, các ngươi còn ở đây trông coi thi thể, quả nhiên đã chuẩn bị kỹ! Thanh danh của Thuận Tế Xã đều bị huỷ trong tay các ngươi!”

“Không phiền ngài lo lắng!” Tiểu Thanh chắp tay, “Các hạ đến đây có việc gì? Hay là đến để tế oan hồn?”

“Tế oan hồn? Người bị oan còn đang bị nhốt trong thiên lao kìa!”

“Ngài nói vậy là có ý gì?”

“Các ngươi ngoài miệng thì biểu dương chính nghĩa, thực chất vẫn luôn nhung nhớ Cựu Thiên Điều, ao ước được lần nữa cưỡi lên đầu chúng sinh tam giới làm mưa làm gió! Các ngươi không dám gây sự với ta nên quay sang trút giận lên Hoa Hồng Tiên Tử, một bọn hiếp yếu sợ mạnh như vậy thì có tài cán gì?”

Tiểu Thanh nhướng mày, nén bực dọc lên tiếng: “Chúng ta nhớ nhung Cựu Thiên Điều? Chúng ta muốn 'lần nữa' cưỡi lên đầu chúng sinh tam giới làm mưa làm gió? Lúc Tân Thiên Điều chưa xuất thế, ta là yêu ma, chị của ta là tù phạm, Lâm sư thúc là một ngư dân —— Chúng ta từng đè đầu cưỡi cổ chúng sinh tam giới sao? Hoa Hồng Tiên Tử phạm pháp thì phải chịu trừng phạt, bọn ta không hề có thù oán gì với nàng ta, hại nàng ta thì giải được mối hận gì đây?”

Trầm Hương chợt nhớ đến Thuận Tế Xã hình như có một trạng sư tên Bạch Quý Tử: “Chị của ngươi là Bạch Quý Tử? Ngươi chính là Tiểu Thanh!—— Ngươi là kẻ đã cứu Dương Tiễn ở Vạn Quật Sơn! Đám các ngươi quả nhiên cùng một giuộc! Còn dám nói không hề có thù oán gì! Mở to mắt ra mà nhìn xem ta bổ ngôi mộ này!” Hắn lập tức rút rìu, vung về phía mộ phần.

Gió mạnh thốc thẳng vào mặt khiến tám tên yêu quái không thể mở mắt, Tiểu Thanh rút kiếm, đỡ lấy rìu. Binh khí chạm nhau âm vang dữ dội, tia lửa tung toé, đòn đánh toàn lực của Trầm Hương khiến bàn tay Tiểu Thanh nứt toát vì chấn động, máu me đầm đìa, cả cánh tay đều trở nên tê dại.

“Nương nương!” Tân Di nghẹn giọng hét lên.

Trầm Hương hất văng Tiểu Thanh, một lần nữa vung rìu xuống mộ phần. Tiểu Thanh giận dữ quát lớn, nhào tới chắn ngay trước mộ, hai tay nắm chặt Long Tuyền, máu tươi nhớp nháp dính đầy lên chuôi thanh bảo kiếm. Sau lưng nàng là ngôi mộ lẻ loi của thiếu nữ yếu đuối chết oan, trước mặt là lưỡi rìu sắc bén của kẻ địch hùng cường ỷ vào sức mạnh. Tiểu Thanh nâng Long Tuyền bảo kiếm, hứng lấy cơn gió lạnh thấu xương, chờ đợi Trầm Hương giáng xuống một đòn khủng khiếp.

Đúng vào lúc đó, trước mắt nàng bỗng loé lên một luồng sáng ánh kim, tiếp đó là âm thanh chát chúa của kim loại va đập, lưỡi rìu bị đẩy bật ra.

Càn Khôn Quyển rực rỡ ánh vàng theo tiếng hô bay về phía sau, được chủ nhân của nó thu hồi.

“Na Tra đại ca?”

“Trầm Hương, ngươi muốn làm gì?”

“Những kẻ này lợi dụng thi thể tống tiền người khác, ta muốn phá huỷ căn mộ này, để xem chúng còn định làm thế nào để hãm hại Hoa Hồng Tiên Tử!”

“Ngươi dựa vào đâu mà đoan chắc Hoa Hồng Tiên Tử bị hãm hại?”

“Ta......”

“Hai chị em yêu tinh mộc phù dung nghèo khổ không nơi nương tựa, động phủ thì bị người ta chiếm mất. Hà Tam nương mất đi chị gái, anh trai cũng bị Thành Hoàng tống giam, ngươi còn muốn phá mộ của chị nàng? Trầm Hương, ngươi bị gì vậy? Ngươi không biết cách phân biệt đúng sai sao?” Na Tra tức giận, gỡ xuống bình nhỏ đeo bên hông ném cho Tiểu Thanh, “Bên trong có thuốc, ngươi thoa lên đi.”

“Na Tra đại ca! Tại sao ngươi lại tin bọn hắn?” Trầm Hương vô cùng thất vọng.



“Lâm sư thúc đã nói với ta có khả năng sẽ có người đến phá mộ Hà Nhị nương, nhưng nằm mơ ta cũng không ngờ kẻ đó lại là ngươi!” Na Tra càng thất vọng hơn, “Ỷ mạnh hiếp yếu, đổi trắng thay đen, đây là Trầm Hương mà ta biết sao?”

“Na Tra đại ca, không ngờ đến ngươi cũng bị bọn chúng che mắt.” Trầm Hương đau thấu tâm can, “Ra tay đi! Đánh xong trận này, chúng ta từ đây dứt tình huynh đệ!”

“Không đánh cũng chấm dứt! Na Tra ta đời này chưa từng có loại bằng hữu như ngươi!” Na Tra lạnh lùng nói, toang nhấc thương chuẩn bị xông đến thì chợt nghe có người hô “dừng tay“. Từ xa, Tiểu Ngọc thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy mộ phần vẫn bình yên vô sự mới bình tĩnh lại.

“Tiểu Ngọc, ngươi......” Trầm Hương có hơi do dự.

Tiểu Ngọc nắm lấy tay Trầm Hương, nóng ruột đến suýt khóc: “Trầm Hương, chúng ta về nhà được không? Mặc kệ trong mộ này chôn ai, nàng ta đã chết rồi, nếu đến cả mộ phần lẫn thi thể cũng bị huỷ thì thật quá đáng thương! Ngươi nể tình ta, bỏ qua cho nàng đi được không?”

“Thế...... Thế cũng được —— Nhưng còn dì Hoa Hồng thì sao đây?”

“Nhất định có cách. Chúng ta về nhà, chờ khi mẹ quay về, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau...... Nếu như nàng trong sạch, chúng ta sẽ nghĩ hết biện pháp để minh oan cho nàng......”

Trên đảo Mi Châu, Bách Hoa Tu thông báo Tam Thánh Mẫu đến thăm.

Lâm Mặc Nương cầm tay Hà Tam nương: “Tam Thánh Mẫu là cháu gái của Ngọc Hoàng Đại Đế, mẫu thân của Trầm Hương Thái Tử, quyền thế ngập trời, khó ai bì kịp. Tam nương, ngươi có sợ không?”

“Chỉ cần rửa oan được cho chị, ta không sợ bất cứ thứ gì!”

“Tốt, ngươi theo ta ra gặp nàng.”

Lâm Mặc Nương đích thân ra ngoài đạo quán nghênh đón Tam Thánh Mẫu vào trong, đoạn tự tay pha trà tiếp đãi.

“Cô gái nhỏ này chính là Thường Châu Hà Tam nương?” Nhìn thấy vóc dáng bé nhỏ gầy gò của Hà Tam nương, Tam Thánh Mẫu có hơi giật mình. Nàng không tin được một cô gái gầy yếu đến vậy có thể một thân một mình đi kêu oan cho chị, thậm chí kinh động đến Hoả Lôi Tam Ti, rúng động toàn bộ tam giới.

“Tam nương bái kiến Thánh Mẫu Nương Nương.”

“Không cần đa lễ.” Tam Thánh Mẫu chần chờ một lúc rồi mới nói, “Ngươi kiện Hoa Hồng Tiên Tử, có bằng chứng cụ thể nào sao?”

Hà Tam nương y theo những gì Lâm Mặc Nương chỉ dẫn, hồi đáp: “Song Hoa Động đúng là của hai chị em chúng ta.”

“Nhưng ngươi căn cứ vào đâu để nói rằng Hoa Hồng Tiên Tử giết chị gái ngươi?”

“Ta không nói Hoa Hồng Tiên Tử giết chị của ta. Ta chỉ muốn lập án điều tra, kẻ nào giết chị của ta, kẻ đó phải đền mạng.”

“Trong việc này...... Có thể có hiểu lầm.” Tam Thánh Mẫu khẽ liếc Lâm Mặc Nương nhưng không bắt gặp được biểu cảm gì trên mặt nàng, lần nữa quay đầu chân thành nói với Hà Tam nương, “Tam nương, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu...... Một cô gái còn chưa thành gia lập thất như ngươi lại lên công đường không ngừng tranh chấp, cho dù thắng cũng có gì hay ho đâu? Hiện tại Song Hoa Động đã được lấy về, anh trai ngươi cũng được thả ra —— Ngươi chỉ còn lại hắn là người thân duy nhất trên đời, cần gì phải vì báo thù mà gieo hoạ cho nhau đây?”

“Ngài muốn ta rút đơn kiện?”

“Dĩ đại độ kiêm dung, tắc vạn vật kiêm tế. Sao cứ phải chấp nhất quá khứ làm gì?” (Lấy lòng khoan dung độ lượng mà chứa đụng vạn vật, thì vạn vật hài hoà.)

“Thánh Mẫu Nương Nương, ngài nói không đúng!” Hà Tam nương cố kìm nén cơn xung động.

Lâm Mặc Nương giật mình, âm thầm gạt đi giọt mồ hôi mỏng vừa rịn ra.

“Không đúng?” Tam Thánh Mẫu hiếm khi gặp người không nghe mình phân rõ đúng sai, khiến nàng có hơi kinh ngạc, “Vậy ngươi nói xem ta không đúng ở điểm nào?”

“Gái chưa chồng tại sao không thể lên công đường? Chẳng lẽ cứ là con gái thì sẽ thấp kém hơn một bậc sao?” Hà Tam nương ngẩng đầu nhìn vào mắt Tam Thánh Mẫu, “Đấu Mẫu Nương Nương giám sát bách quan, không ai không phục; Bích Hà Nguyên Quân thống lĩnh thần binh, yêu tà e sợ —— Muốn văn có văn, muốn võ có võ, nữ giới có điểm nào không bằng đàn ông? Thánh Mẫu Nương Nương, ngài cũng là phụ nữ, tam giới đều biết ngài quản núi có phương pháp bài bản, không hề thua kém nam tiên. Vì phản kháng sự bất công của Cựu Thiên Điều, ngài đã gánh chịu biết bao nhiêu khổ nhọc, khi đó, ngài có nghĩ đến mình thân là con gái, không ngừng đấu đá sẽ rất khó coi không? Ngài không sợ cường quyền, Hà Tam nương cũng muốn noi theo, nhất định phải nêu cao chính nghĩa, rửa sạch oan tình!”

Lâm Mặc Nương quan sát nét mặt của Tam Thánh Mẫu, biết mình đã nắm gần chắc phần thắng trong tay, đánh mắt ra hiệu cho Hà Tam nương nói tiếp.

“Chị gái ta hiền lành chân chất, an phận thủ thường, chỉ vì động phủ nhà mình khiến người ta thèm khát mà phải chết một cách không rõ ràng. Hung phạm giết người có quyền có thế, lắm kế nhiều mưu, mua chuộc tham quan ức hiếp dân lành. Thành Hoàng không dám quản lý, quận ti cũng không dám làm gì.” Hà Tam nương càng nói, nỗi bi phẫn dâng trào nơi lồng ngực càng tràn lan ra ngoài, “Ta đến miếu Thành Hoàng ở Thường Châu cáo trạng, Thành Hoàng nói tuổi ta còn nhỏ, đuổi ta ra khỏi nha môn. Ta tìm đến anh trai mình cùng đi cáo trạng, Thành Hoàng tống anh ta vào ngục, một lần nữa đuổi ta ra ngoài. Ta phải giấu đoản đao trong mình, xông vào công đường dùng cái chết bức bách, Thành Hoàng mới cho truyền Hoa Hồng Tiên Tử đến thăng đường đối chất. Lúc sơ thẩm thì hỏi rất hay, đợi đến khi tái thẩm thì bất ngờ lật mặt —— Tên tham quan kia nhất quyết cho rằng chị ta đã nhảy hồ tự sát. Chính vì vụ kiện này, hôn phu của ta huỷ bỏ hôn ước, giới tu chân ở Thường Châu đều không muốn qua lại với ta......”

Hà Tam nương mạnh mẽ nuốt xuống nước mắt: “Trải qua bao nhiêu khó khăn, ta cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Thị Nương Nương giúp ta khởi kiện, Hoa Hồng Tiên Tử đã bị Đồng Hoa Cung bắt giữ, vừa có hy vọng rửa được nỗi oan, vậy mà giờ ngài lại đến đây khuyên ta rút đơn kiện? Ta không hiểu đại độ kiêm dung mà ngài muốn nói là gì, ta chỉ biết giết người thì đền mạng, xưa nay không đổi! Ta là Tam nương, ngài cũng là Tam nương, có ai không có anh chị em một nhà? Nếu người chết oan là chị ruột của ngài, chẳng lẽ ngài không muốn thấy kẻ thù đền mạng sao?” Nói xong câu cuối cùng, Hà Tam nương như đã hao hết tất cả sức lực.

Tam Thánh Mẫu vừa nghe xong, cả người run bắn như bị điện giật. Dáng vẻ kiên định của Hà Tam nương khiến nàng bỗng chốc nhớ đến hình ảnh Nhị ca ba ngàn năm trước cầm rìu nói lời từ biệt, một mình thượng thiên báo huyết hải thâm cừu.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Tiêu đề bắt nguồn từ Tống từ《 Tẩy Oan Tập Lục 》: “Ngục sự mạc trọng vu đại tịch, đại tịch mạc trọng vu sơ tình, sơ tình mạc trọng vu kiểm nghiệm. Cái tử sinh xuất nhập chi quyền dư, u uổng khuất thân chi cơ quát, vu thị hồ quyết.” (Chuyện liên quan hình ngục không quan trọng bằng tử hình, tử hình không qua trọng bằng sơ tình, sơ tình không quan trọng bằng kiểm nghiệm. Bỏ qua những điểm không khớp giữa khi còn sống và khi đã chết, là uổng phí cơ hội để rửa oan, kết quả đã quyết định.”)

2. Ta thật sự không thể hiểu nổi Tam Thánh Mẫu ở điểm này, ngay từ ban đầu nàng đã khuyên Nhị ca không nên trả thù, mà nàng trước giờ cũng không hận Thiên Đình. Những lời nàng khuyên nhủ Hà Tam nương nên tha thứ đều là lời thật lòng, không phải chỉ nói cho có lệ......

3. Nhiệt liệt đề cử —— Bình kịch 《 Dương Tam tỷ cáo trạng 》bản của Triệu Lệ Dung, Cốc Văn Nguyệt, đặc biệt là đoạn “Tôn sở trưởng”, khiến người lệ nóng doanh tròng, ta chính là dựa vào đó để viết đoạn tự thuật của Hà Tam nương. Dương Tam tỷ trong thực tế còn khổ hơn trong hí kịch, những chuyện như bảo vệ mộ phần, huỷ bỏ hôn ước, người trong thôn không muốn qua lại cùng đều có thật, ta chỉ hí kịch hoá một chút. Người luật sư giúp Dương Tam tỷ thưa kiện là một người đàn ông, kết quả sau đó lời đồn đại nổi lên khắp nơi trong thôn, Dương Tam tỷ suýt nữa tự sát. Ta không đành lòng viết kiểu nội dung như vậy, ta sẽ cho Hà Tam nương một tương lai tươi sáng hơn.