[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Nại Ngã Hà

Chương 2: Phản thiên đình (2)




Hắn dễ dàng nhận tội chẳng khác gì ném một viên đá vào nước như vậy sao? Không phải lại có âm mưu gì đấy chứ?

Không để ý tới chúng thần xung quanh, Ngọc đế miễn cưỡng hỏi:"Vậy ngươi nói xem ngươi có tội gì?"

"Lừa trên gạt dưới." Ánh mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, chính kẻ này đã hại chết cha mẹ đại ca, hại Thốn Tâm bị giam cầm ở Tây Hải suốt đời.

"Được lắm! Ngươi cũng đến là thành thật!" Vương Mẫu không khỏi nổi giận, chẳng thèm để ý uy nghi mà gầm lên.

Hay cho cái gọi là lừa trên gạt dưới! Trên lừa quân vương dưới giấu dân chúng, đem tam giới đùa giỡn trong lòng bàn tay, cũng không phải chỉ một câu lừa trên gạt dưới là đủ!

Vương Mẫu chán nản.

Khóe miệng Dương Tiễn cong lên. Sao nào?

Khiêu khích cực kì rõ ràng!

Chúng thần thực sự không rõ vì sao Vương Mẫu nổi giận như thế, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Dương Tiễn, không may lại thấy nụ cười kia, ách, ta chưa thấy cái gì cả! Chúng thần không hẹn mà cùng bắt đầu lừa dối chính mình.

"Vậy ngươi đã làm những chuyện gì lừa trên gạt dưới?" Ta không tin ngươi không nhận tội, muốn đùa giỡn, ta chậm rãi đùa cùng ngươi! Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Vương Mẫu, ý bảo Vương Mẫu an tâm một chút chớ nóng nảy, Ngọc đế thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, không nhanh không chậm mở miệng.

"Ví dụ như Tây Hải Ngao Thốn Tâm chính là bị Dương Tiễn bắt ép nhận tội thay." Trả lại cho ngươi tự do, có lẽ đây là điều duy nhất ta có thể làm vì ngươi. "Ta áp chế Tây Hải, bắt Ngao Thốn Tâm đi vào khuôn khổ. Thêm việc hai chúng ta làm vợ chồng ngàn năm, nàng động lòng thương xót."

"Được lắm, ngươi vẫn còn nhớ thương thê tử ngàn năm của ngươi! Bổn cung sẽ thành toàn cho ngươi!" Ý nghĩ xẹt qua trí óc, Vương Mẫu tươi cười sáng lạn: "Hắn đã chủ động nhận tội, bệ hạ cũng nên đặc xá Tây Hải tam công chúa!"

Vạn năm làm bạn, Ngọc đế vừa nhìn liền biết ý định của Vương Mẫu, mí mắt khẽ nâng lên, "Chuẩn tấu!"

"Còn có gì nữa, đều nói hết ra đi!" Ngọc đế lười nhác bưng chén dạ quang lên, bên trong rượu tím nguyên chất, tà nghễ nhìn Dương Tiễn. Hắn rất muốn biết, người trước mặt này đang suy nghĩ cái gì, nhưng dường như đều uổng công. So chiêu ngàn năm, hắn đọc không ra, đoán không chuẩn, cũng lấy không được ý nghĩ của Dương Tiễn.

"Nhiều lắm, không nhớ rõ."

"Nga? Là không nhớ rõ, hay là không muốn nói? Khắp tam giới ai chẳng biết Tư Pháp Thiên Thần của thiên đình chẳng những có sức mạnh vô song, còn có trí nhớ siêu phàm."

"Hừ!" Muốn ép ta nói ra chân tướng, không có cửa đâu. Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

"Ngươi không muốn vì chính mình mà giải thích một chút sao?"

"Từ trước tới nay, Dương Tiễn làm việc không cần giải thích với bất kì ai." Tuy rằng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong đó lại lộ ra sự ngạo mạn.

"Dương Tiễn! Ngươi tội ác chồng chất, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Trầm Hương thấy Dương Tiễn kiêu ngạo như vậy, không nhịn được thét to. Kí ức về lần đầu tiên gặp Dương Tiễn đột nhiên tràn về, khi đó hắn đối với mình rất tốt, khi đó hắn mặc một thân bạch y tung bay, tươi cươi ấm áp. Nhưng chính vì vậy mình lại càng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, tha thứ việc hắn đối xử vô tình với mình. Có lẽ không có yêu của lúc đầu, sẽ không có hận của hiện tại.

"Ai, đứa nhỏ này vẫn vội vàng hấp tấp như vậy." Thầm than một tiếng, hắn hơi quay người lại. "Ở đây hình như chưa tới lượt ngươi nói chuyện."

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh đến mức không một gợn sóng.

"Nhị ca..." Dương Thiền vì câu nói "Từ trước tới nay, Dương Tiễn làm việc không cần giải thích với bất kì ai." mà tìm về được cảm giác quen thuộc lập tức bị đánh nát.

"Chân quân, ngươi tội tình gì phải như vậy?" Lúc này đây, Lão quân cảm thấy tâm lực tiều tụy, biết vậy hôm nay đã không vào triều, thế nhưng lại không bỏ được tiểu tử này!

"Ngươi!"

Không nhìn Trầm Hương khó chịu, không nhìn Dương Thiền run rẩy, hắn im lặng kiên quyết xoay người.

"Tây Hải Long vương cùng tam công chúa đến tạ ơn!"

"Nàng đến đây." Nghe được năm chữ Tây Hải tam công chúa này, Dương Tiễn trong thoáng chốc ngẩn người, một mạt hồng phấn xinh đẹp hiện lên trong mắt, tay phải không tự chủ nắm chặt, "Ngàn năm không gặp, ngươi có khỏe không?"

Chúng thần đối với vị tam công chúa trong truyền thuyết kia cảm thấy cực kì tò mò.

Ngươi nghĩ xem, mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy một khuôn mặt so với mặt mình còn đẹp hơn muôn phần, năng lực tiếp nhận của này rốt cuộc lớn đến chừng nào chứ?! Hơn nữa, bọn họ cũng vô cùng hiếu kì, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới khiến cho khối băng ngọc ngàn năm Dương Tiễn này có ý nghĩ thành thân trong đầu.

Chúng thần đều hít vào một hơi. Người phàm thường nói, mỹ nhân từ xưa nếu không phải thanh lệ thoát tục thì cũng là không thua kém nam tử, ai ngờ Tây Hải tam công chúa này đúng là thập phần xinh đẹp, trong đó có ba phần cao quý, ba phần thanh lệ, bốn phần linh động. Nữ tử xinh đẹp như vậy, sao Dương Tiễn có thể bỏ được vậy?

Nghe được tiếng hít vào của mấy người kia, Dương Tiễn biết đám thần tiên nhàm chán này lại tiếp tục oán thầm.

Thê tử của Dương Tiễn ta tất nhiên là sẽ không kém! Trong vô thức, khóe miệng Dương Tiễn khẽ cong lên.

Mạt hồng phấn quen thuộc kia chậm rãi đến gần, hơi thở thân thuộc làm cho Dương Tiễn cứng đờ, lại có chút khẩn trương.