[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Nại Ngã Hà
NẠI NGÃ HÀ
Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
Edit: Phi Tuyết
Thể loại: Đồng nhân văn, cổ trang, huyền huyễn, trường thiên
Nhân vật chính: Dương Tiễn x Ngao Thốn Tâm
Lời tác giả: Cuộc sống vốn rất khổ sở, cần gì phải tự khiến mình không thoải mái? Viết một câu chuyện vui vẻ, cố gắng mang đến cho Dương Tiễn một cuộc sống hạnh phúc trong "Bảo tiền", A-men! Ha ha, nếu rảnh mời ghé qua!
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Ta bơi ~
Lưu ý:
1.Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra khỏi WP Hàn Băng Cung khi chưa có sự đồng ý của gia chủ – Phi Tuyết.
2.Ta không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.
3.Truyện có bôi đen Lưu Ngạn Xương và một chút Hằng Nga. Ai không chấp nhận được mời click back.
Chương 1: Phản thiên đình (1)
"Bệ hạ, nương nương thánh minh!"
Một tiếng nổ vang dậy trời đất, lại là điềm lành bình yên cho thiên đình từ nay về sau.
Thế nhưng ẩn giấu sau cảnh tượng đó là sự tức giận không thể nói của Ngọc đế.
"Các khanh vì thúc đẩy tân thiên luật mà ra không ít lực, trẫm sẽ không quên công lao của các khanh!" Ngọc đế miễn cưỡng nói, lại cố ý nhấn mạnh mấy chữ "sẽ không quên".
"Trẫm đương nhiên sẽ không quên các ngươi một đám trong sáng ngoài tối giúp đỡ, chống lại ý chỉ! Chờ khi trẫm ra tay, trẫm sẽ tìm các ngươi tính sổ!" Tất nhiên, đây chỉ là lời trong lòng của Ngọc đế. Đại cục phía trước chưa ổn định, hắn cũng không muốn xé rách mặt ngoài có vẻ rất yên ổn này.
"Tạ ơn bệ hạ!" Chúng thần hiển nhiên không nghe ra ám chỉ của Ngọc đế, trên nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cùng nhau hô to.
Nhưng mà Thái Thượng Lão Quân đứng ở dưới theo bản năng rụt cổ lại. Vị Thái Thanh đã nghe ra ám chỉ của ngôi cửu ngũ chí tôn, yên lặng cảm thán ở trong lòng: "Xem ra thiên đình vĩnh viễn không có ngày yên ổn! Nhưng không có người kia, đám người Trầm Hương có thể trụ được sao?" Nghĩ đến người kia, kì tài có một không hai tuyệt thế vô song ngạo nghễ không ai bì kịp, lòng sớm tĩnh lặng như nước nhờ tu hành nhiều năm cũng không tránh khỏi run rẩy.
"Bệ hạ!" Vương Mẫu nương nương đang im lặng đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc bà cũng hiểu được vì sao chính mình thất bại.
Ngươi được lắm Dương Tiễn! Hay cho mưu tính kinh thiên! Bổn cung thế mà bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay những 800 năm! Ngươi muốn dùng cái chết để đem mọi bí mật che dấu sao? Muốn muội muội ngươi cùng cháu ngoại trai từ nay về sau yên tâm hưởng thụ sự tôn sùng của tam giới sao? Bổn cung quyết không để ngươi toại nguyện!
Vương Mẫu mắt lạnh đảo qua chúng thần, khóe mắt lộ ra châm chọc. Đều là một lũ ngu ngốc! Bị Dương Tiễn lợi dụng còn không tự biết! Ánh mắt dừng ở trên người Dương Thiền, sát ý xẹt qua con ngươi lạnh băng.
Chúng thần đều trở nên nghiêm nghị, người chuyên đùa mưu tính kế như Kim Trì Dao Mẫu lại muốn làm cái gì?
Dương Thiền không khỏi run rẩy, chẳng lẽ hết thảy còn chưa chấm dứt?
Trầm Hương cũng cảm nhận được sự bất an của mẹ mình, tay trái nhẹ nhàng nắm tay mẹ, tay phải cầm chặt Khai Thiên Thần Phủ, trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ là ai, nếu muốn làm tổn thương mẹ hắn, hắn nhất định bắt người đó phải trả giá đại giới!
Dương Thiền cảm thấy bàn tay mình đột nhiên được hơi ấm vây quanh, lòng cũng trở nên mềm mại: "Có thể gặp lại Trầm Hương, đã là trời cao ban ơn, ta còn cần gì hơn nữa?"
Mẹ con hai người nhìn nhau cười, cảm thấy hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Vương Mẫu ngự tọa ở phía trên hoàn toàn không nhìn một đám thần vì cái liếc mắt của mình mà bị sợ hãi, trong chớp mắt, nét mặt bà đột nhiên tươi như hoa, bà nói với Ngọc đế: "Bệ hạ, việc phong thưởng có thể tiến hành sau! Chúng ta cần phải thẩm vấn Dương Tiễn trước! Hắn lừa trên gạt dưới, một tay che trời, thiên lý không dung!"
"Nương nương nói phải!" Đúng là thiếu chút nữa quên mất Dương Tiễn. Ngọc đế đang không có chỗ trút giận đột nhiên bừng tỉnh.
"Người đâu? Đem Dương Tiễn đến đây!"
Lão quân mở bừng mắt, lại chậm rãi nhắm lại, trong lòng yên lặng thở dài.
Thân thể Dương Thiền hơi run lên, Nhị ca...
Khóe mắt nàng ngấn lệ, cảm thấy xót xa khôn cùng, tại sao chúng ta lại trở thành như vậy?
Chúng thần cũng không khỏi giật mình, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng thanh lãnh cao ngạo, âm lãnh vô tình kia.
"Dương Tiễn đã được đưa đến!"
"Mang hắn vào!"
Chúng thần quay đầu, ai cũng muốn nhìn vị Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm thủ đoạn độc ác, lãnh huyết vô tình này chật vật như thế nào.
Áo đen giáp bạc, kiên giáp gắn lưu ly choàng qua vai, mày kiếm tóc mai, con ngươi sáng quắc lạnh lẽo, khí chất cao quý, không giận mà uy, cửu thúc quan trên đỉnh đầu phản chiếu ánh hào quang khiến người nọ đẹp như mộng ảo.
Hắn nhàn nhã chậm rãi tiến vào, không bái kiến, chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt có chút suy tư.
"Quả nhiên Tam muội đã được cứu ra!" Vừa vào cửa, hắn đã thấy được bóng dáng quen thuộc. "Tam muội, nhất định phải hạnh phúc." Trong vô thức, khóe môi khẽ cong lên, rực rỡ lan tỏa như loài hoa không tên, đẹp đến mức không nói lên lời.
Đây thực sự là vị Tư Pháp Thiên Thần lãnh tịch cao ngạo khiến kẻ khác không thể nhìn thẳng sao?
"Đẹp quá!" Chẳng rõ là ai không biết sống chết thốt ra một câu.
Dương Tiễn bị gián đoạn suy nghĩ, không vui quan sát bốn phía một lượt, quan sát xong rồi lại không khỏi có chút buồn cười, đám thần tiên kia thế nhưng gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, vẻ mặt ngờ nghệch si mê, chỉ thiếu chảy nước miếng.
Cố nén ý nghĩ muốn đưa tay nâng trán đầy chán nản, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Không phản ứng?!
A, được rồi.
Một cái liếc mắt như đao ném qua, sắc bén, âm ngoan, tuyệt tình.
Chúng thần đột nhiên bừng tỉnh, kẻ kia là Dương Tiễn mà! Chúng ta đang làm cái gì vậy?!
Dương Thiền như từ trong mộng thoát ra, nhưng trong một chốc mơ màng vẫn ném ra một câu của Ngọc Đỉnh chân nhân có địa vị vô cùng cao trong lòng chúng thần trên thiên đình: "Chẳng phải Ngọc Đỉnh sư phụ đã dặn ngươi không có việc gì thì đừng cười sao?!"
"Ách~~" Dương Tiễn thực sự không biết phải nói gì, đây cũng không phải là lỗi của ta!
Ngọc Đỉnh chân nhân ngươi thực sự là người tốt, biết đồ đệ mình là lam nhan họa thủy nên căn dặn cẩn thận từ lâu.
Nhưng mà, Dương Tiễn ngươi làm chi mà cứ cười như vậy? Còn cười đến điên đảo chúng sinh!
Ách, nếu thế này, tam giới có nên đề cử đệ nhất mỹ nhân lại một lần nữa không?
Chẳng trách Dương Tiễn cả ngày đều bày ra vẻ mặt cứng ngắc, thì ra là vì nguyên nhân này! Chúng thần oán thầm ở trong lòng.
"Dương Tiễn! Ngươi đã biết tội chưa?" Vương Mẫu vừa khinh bỉ định lực của chính mình vừa mở miệng phá tan bầu không khí xấu hổ này.
"Cuối cùng cũng có người tỉnh táo!" Dương Tiễn nhẹ nhàng thầm thở ra một cái.
"Biết tội." Thanh âm lạnh lùng trước sau như một.
Hắn dễ dàng nhận tội chẳng khác gì ném một viên đá vào nước như vậy sao? Không phải lại có âm mưu gì đấy chứ?
***********************
Nhị ca đúng là nhan sắc đụng thiên a =))))