Giống như lời của Kinh Hàn Chương đã nói, Yến Hành Dục thật sự bị Yến Tu Tri nhốt trong phủ Tướng quân.
Vì Yến Trầm Tích đã sắp xếp chỗ ở cho y rồi nên hắn ta liền dẫn Yến Hành Dục đi xem.
A Mãn nhỏ giọng nói: "Công tử, phải làm sao bây giờ?"
Yến Hành Dục chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này nên có hơi bế tắc, y nhìn bóng lưng của Yến Trầm Tích rồi nói: "Tính tình của thúc phụ quá cố chấp, ta sợ một lát nữa sẽ không thể rời khỏi đây được."
A Mãn: "Vậy ngài có muốn gọi cứu binh đến không?"
Yến Hành Dục không ngờ rằng y ở Kinh đô này vậy mà còn có cứu binh, y lắp bắp kinh hãi hỏi: "Ta có cứu binh nữa à?"
"Kinh Hàn Chương đó." Trong lúc riêng tư A Mãn đều lén lút gọi thẳng tên của Thất điện hạ: "Trong cả thành Kinh đô này có thể gây rắc rối ở phủ tướng quân mà không bị đánh, e rằng chỉ có vị Thất hoàng tử ngạo mạn và hống hách kia thôi. Nếu A Mãn đi báo, ngài ấy nhất định sẽ tới cứu công tử."
Yến Hành Dục có chút do dự.
Đúng lúc này, ba người đã đi chuyển đến biệt viện.
Yến Hành Dục vừa ngước mắt lên nhìn, lập tức bị kinh hãi.
Y không biết có phải Yến Tu Tri đã cố tình chuẩn bị biệt viện này hay không, vì khắp mọi nơi đều toát lên vẻ "Lão tử có tiền". Trong sân thì được trồng rất nhiều loại hoa lan có giá trị xa xỉ, khắp ngóc ngách ở trong phòng thì được bày trí bằng ngọc thạch hoặc vàng bạc, những lúc ánh mặt trời chiếu vào, thật quá chói mắt.
Yến Hành Dục lặng lẽ hít một hơi khí lạnh.
Yến Trầm Tích nói: "Cách đây một khoảng thời gian ta có nói với phụ thân là đệ sống ở Tướng phủ có vẻ không được tốt lắm. Phụ thân vẫn luôn muốn đệ về phủ tướng quân ở, nên gần như mang tất cả những thứ có giá trị đều trang trí ở nơi này."
Hắn ta nói xong, có chút bất lực: "Ta đã nói đệ không phải loại người tầm thường ham tiền, nhưng phụ thân không tin, vẫn cứ muốn bố trí như thế. Nếu đệ không thích thì ta sai người lén chuyển ra ngoài được không?"
Yến – loại người tầm thường – nghiêm nghị nói: "Không cần, cứ để như vậy đi, ta rất thích, vô cùng thích."
Yến Trầm Tích: "..."
A Mãn len lén nói: "Vậy còn cứu binh?"
Yến Hành Dục: "Không cần báo."
A Mãn: "..."
Yến Trầm Tích thấy y có vẻ khá hài lòng, sự bài xích trên mặt cũng giảm đi rất nhiều. Tuy là vẻ mặt vẫn có chút kỳ quái nhưng Yến Hành Dục có thể cam tâm tình nguyện ở lại đây là điều hắn ta cầu mà không được, nên cũng không nói nhiều.
Hắn ta ước lượng thời gian một chút, nói: "Ta phải quay về Kinh Trập Vệ một chuyến, đệ cũng đã đi cả nửa ngày nay rồi, nếu cơ thể không chịu nổi thì cứ ngủ một giấc trước đi."
Yến Hành Dục gật đầu: "Cảm ơn ca."
Vì một tiếng "Ca" này mà tâm trạng của Yến Trầm Tích cũng trở nên tốt hơn, sau khi dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
A Mãn thấy y định ở lại đây bèn trở về Tướng phủ báo cáo việc này, cũng thuận tiện mang thuốc của Ngư thần y đến đây.
Một mình Yến Hành Dục ở trong căn phòng đầy vàng bạc đợi, vì y sợ ở phủ Tướng quân cũng bị theo dõi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát sau, Yến Hành Dục nghe thấy tiếng kêu của chim bồ câu, lúc này y mới sửa sang lại vạt áo vừa dày vừa nặng của mình rồi nhẹ nhàng đứng lên.
Vàng bạc ở khắp mọi nơi, Yến Hành Dục là một con người tầm thường nên vô cùng thích điều này.
* * *
Tại nhà giam Đại Lý Tự, Phong Trần Chu đã đợi chán đến mức đã đánh một giấc, ngọn nến kia vẫn cháy sáng rực như cũ.
Hắn ta vừa ngậm cỏ vừa vểnh chân lên giết thời gian, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ nhẹ trên vách tường bên cạnh.
Phong Trần Chu lập tức đứng lên, bước nhanh đến chỗ vách tường kia gõ đông gõ tây, không biết đã kích hoạt cơ quan gì mà vách tường kia lại khẽ chuyển động, giống như một cánh cửa xoay tròn, mở ra từng chút một.
Sau vách tường là một căn phòng tối.
Một người đàn ông mặc hắc y ngồi trên ghế, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, hắn ta chống cằm lười biếng liếc nhìn Phong Trần Chu, cười hỏi: "Trộm được chứ?"
Phong Trần Chu cũng cười: "Ta đi lấy quang minh chính đại mà, sao có thể gọi là trộm được?"
Hắn ta móc một viên Huyền Ngọc lệnh tinh xảo từ trong y phục ra, có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn loang lổ trên bề mặt của nó, phía sau trống trơn chỉ khắc một chữ –– Trập.
"Vì nó mà ta suýt chút nữa đã bị Yến Trầm Tích giết chết đấy." Phong Trần Chu lười biếng chơi đùa với viên Huyền Ngọc lệnh kia, nở nụ cười ranh mãnh: "Ngài có nên thưởng gì đó cho ta không nhỉ?"
Giọng nói của người đàn ông mặc hắc y kia khàn khàn, tựa như mài sỏi đá: "Ngươi muốn phần thưởng gì?"
Phong Trần Chu nghiêng đầu cười có chút xấu xa: "Ta muốn một người."
"Ai?"
"Yến Hành Dục."
Người mặc hắc y im lặng hồi lâu mới nói: "Chỉ có một viên Huyền Ngọc lệnh này mà ngươi muốn đòi Thừa tướng công tử à?"
"Đại nhân à, ngài đừng thấy đầu óc ta không tốt lắm mà cố tình lừa gạt ta." Phong Trần Chu nắm chặt Huyền Ngọc lệnh trong lòng bàn tay, tuy trông có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại vô thức lùi về sau nửa bước, giữ một khoảng cách tương đối an toàn.
"Khi Nhiếp chính vương thành lập Kinh Trập Vệ vào năm đó, ngoài mặt thì Kinh Trập Vệ chịu sự quản lý của Hoàng đế nhưng thực tế thì chúng vẫn luôn tuân theo mệnh lệnh của Nhiếp chính vương trong bóng tối. Vả lại năm ấy Nhiếp chính vương vẫn chưa giao Kinh Trập Vệ cho Bệ hạ thì đã bất ngờ tử trận, Kinh Trập Vệ cũng bất di bất dịch."
"Ta ở thành Kinh đô này năm năm, gần như lục tung cả phủ Nhiếp chính vương mới tìm được Huyền Ngọc lệnh." Hắn ta đối mắt với nam nhân mặc hắc y ấy, khẽ cong môi cười: "Tuy rằng đây chỉ là một phiến ngọc lệnh nho nhỏ, nhưng có nó ngài sẽ có được tất cả Kinh Trập Vệ ở thành Kinh đô này, mà ta chẳng qua chỉ muốn một mình Yến Hành Dục, đây là một cuộc giao dịch có lời đúng không?"
Nam nhân mặc hắc y chẳng những không tức giận mà còn hứng thú nhìn hắn ta: "Lẽ nào ngươi không nghĩ đến việc có thể ta sẽ giết ngươi ngay tại đây, thần không biết quỷ không hay sao?"
"Ta có nghĩ đến." Phong Trần Chu mỉm cười: "Nhưng ai bảo đầu óc ta không được tốt chứ."
Năm nhân mặc hắc y nhìn hắn ta hồi lâu, cuối cùng đưa tay ra, cười như không cười nói: "Được, nhưng ngươi có thể ăn được con nai con đó không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."
Hai mắt của Phong Trần Chu sáng lên, hất tay ném Huyền Ngọc lệnh qua: "Ta rất có bản lĩnh đó."
Năm ngón tay thon dài của người nam nhân mặc hắc y bắt lấy Huyền Ngọc lệnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bề mặt, nghe được những lời này bèn cười khẽ.
"Vậy ta chờ xem."
Vừa dứt lời, vách tường kia lại chậm rãi xoay nửa vòng, hoàn toàn che giấu gian phòng tối.
Phong Trần Chu vui mừng khôn xiết, hắn ta không muốn ngẩn ngơ trong nhà lao này nữa, vội hét to ra bên ngoài: "Người đâu! Người đâu!"
Ngay sau đó, có tên cai ngục chạy vào: "Đại nhân?"
Phong Trần Chu nói: "Mau thả ta ra ngoài!"
Vẻ mặt của tên cai ngục đau khổ: "Nhưng thưa đại nhân, Thất điện hạ đã ra lệnh để ngài ở lại nhà lao cho đến khi Tế Thiên đại diênd mới được thả ngài ra."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu trừng mắt nhìn gã: "Đại Lý Tự do ai định đoạt?"
Cai ngục: "Đại Lý Tự Khanh."
"Đại Lý Tự Khanh không có ở đây sao?"
Tên cai ngục biết mình đang làm càn làm bậy, nhưng gã đâu thể nào cãi lệnh Thất điện hạ, chỉ có thể nói: "Đại nhân ngài tha cho ta đi, mệnh lệnh của Thất điện hạ thì sao ta có gan dám làm trái được?"
Phong Trần Chu: "Vậy ngươi liền dám xem như không nghe thấy mệnh lệnh của bổn thiếu khanh đại nhân sao?"
Cai ngục không nghe, gã bịt tai lại mặc kệ những gì Phong Trần Chu nói mà chạy thẳng ra ngoài.
Phong Trần Chu: "..."
Đùa, đùa quá trớn rồi đấy!
* * *
Yến Hành Dục uống thuốc buổi trưa xong, hết nhìn đông nhìn tây trong phòng lại ngắm những bông hoa ngoài sân. Mãi đến khi mặt trời dần ngả mình về phía tây thì quản gia phủ Tướng quân mới đến, cung kính mời y ra tiền sảnh.
Yến Trầm Tích đã trở về, lúc này còn đang rót rượu cho Yến Tu Tri.
Không biết chiều này Yến Tu Tri đã đi đâu mà bây giờ lại tức giận mắng chửi ầm ĩ, Yến Hành Dục vừa mới bước vào đã bị một câu chửi thề làm chấn động đầu óc.
Yến Tu Tri vẫn còn mắng: "Nếu không phải tại cái lũ Kinh Trập Vệ đó thì hôm nay lão tử đã chém bay cái đầu chó của hắn ta rồi!"
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Tu Tri cũng mắng luôn cả nhi tử của mình vào: "Mày nói xem tại sao Hoàng đế lại giao Kinh Trập Vệ cho hắn ta? Hắn ta xứng sao? Mày nói xem hắn ta có xứng không?"
Yến Trầm Tích qua loa với phụ thân hắn ta, dư quang lướt qua thấy Yến Hành Dục đã đến, ngay tức khắc vỗ Yến Tu Tri một cái.
Yến Tu Tri giận dữ nói: "Mày đánh cha mày làm cái gì? Mày tin lão tử đập mày luôn không?"
Yến Trầm Tích nói: "Hành Dục tới rồi."
Dáng vẻ bệ vệ của Yến Tu Tri biến mất ngay lập tức.
Ông đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Yến Hành Dục, ngoắc tay nói: "Lại đây, còn đứng đó chờ cái gì?"
A Mãn vội vàng đẩy y qua.
Yến Hành Dục ngoan ngoãn hành lễ: "Thúc phụ."
Yến Tu Tri không kiên nhẫn nói: "Đừng câu nệ như vậy, con biết uống rượu không?"
Yến Hành Dục hết sức nghe lời: "Dạ không ạ."
"Ồ." Yến Tu Tri: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thúc phụ sẽ dạy con."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục biết rõ cơ thể của mình, nếu y mà uống một ngụm rượu thì có lẽ phải uống một vò thuốc đắng mới bù lại được, thế nên y ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: "Thúc phụ, con không thể uống rượu được đâu ạ."
Yến Tu Tri hỏi ngược lại: "Con chưa uống sao biết uống không được?"
Yến Hành Dục: "..."
Thế mà y lại không biết nên phản bác như thế nào.
Yến Trầm Tích ở bên cạnh nói: "Cha à, cơ thể của Hành Dục vừa khéo không thể uống rượu mạnh được."
Yến Tu Tri "chậc" một tiếng, lấy nước lã ở bên cạnh đổ vào nửa ly rượu, đặt xuống trước mặt Yến Hành Dục: "Cái này không mạnh."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Hành Dục hơi do dự, y thò tay ra bưng chén rượu lên, thăm dò hít một hơi.
Tuy rằng vẫn có mùi rượu xộc vào mũi, nhưng khi uống vào trong miệng thì lại chỉ toàn là nước lã, chẳng có mùi vị gì cả.
Yến Tu Tri thấy y uống cũng vui vẻ gật gù, ông quay đầu lại trừng mắt nhìn Yến Trầm Tích, nói: "Mày nhìn Hành Dục rồi xem lại bản thân mày đi! Kêu mày uống rượu thì mày một mực từ chối, chẳng giống nam nhân gì hết!"
Yến Trầm Tích biện hộ: "Ngày mai con phải xuất phát sớm, đâu thể uống rượu được."
Yến Tu Tri cóc quan tâm, bàn tay to lớn của ông vỗ vỗ vào bả vai Yến Hành Dục: "Vẫn là Hành Dục ngoan nhất, giống ta."
Yến Trầm Tích bất lực thở dài một hơi.
Cái miệng nhỏ của Yến Hành Dục đang ngậm xuôi theo vành chén rượu thì bất ngờ bị vỗ vai, suýt chút nữa đã làm rơi chén rượu.
Yến Tu Tri vẫn còn hối hận: "Hôm nay thúc phụ có đi tìm tên phụ thân không ra gì kia của con, vốn định cầm dao chém hắn rồi đấy. Ai ngờ lại xuất hiện đâu ra một đám Kinh Trập Vệ. Xí, nếu không có cái lũ nít ranh kia cản trở, thúc phụ đã sớm thành công giết huynh rồi, chứ đâu phải nghẹn khuất như thế này?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Tu Tri vẫn luôn thất vọng vì không thể thành công giết huynh, Yến Hành Dục nghe thấy thế cũng tự hỏi liệu hai người này có thật sự là huynh đệ không?
Yến Trầm Tích vốn đã quen từ lâu nên ở một bên thong thả ung dung dùng bữa, còn gắp rất nhiều thịt cho Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục vừa ăn đồ chay vừa chôn thịt, đồng thời bị Yến Tu Tri thúc giục uống rượu, một bữa cơm hỏng bét quá chừng.
Cũng may Yến Tu Tri uống một lát đã say khướt rồi gục đầu xuống bàn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Yến Trầm Tích sai hạ nhân đỡ Yến Tu Tri trở về phòng, sau khi quay lại thì hắn ta liền phát hiện Yến Hành Dục đang dùng đũa chôn thịt.
Nét mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Yến Trầm Tích cũng không khỏi bật cười: "Nếu không ăn được thì đừng ăn."
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn hắn ta, một lúc lâu sau mới gật đầu qua loa một cái.
Yến Trầm Tích nghi ngờ nói: "Đệ say rồi à?"
Yến Hành Dục lắc đầu, tuy rằng y đã uống hai chén rượu, nhưng thật ra chỉ toàn là nước lã.
A Mãn đẩy y trở về biệt viện, đang định hầu hạ công tử thay y phục thì thấy Yến Hành Dục vốn vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi đằng kia bỗng nhiên gương mặt không cảm xúc giơ tay lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, một trận tiếng rít lên vang vọng bên tai.
Chiếc bình sứ trông có giá trị không nhỏ ở bên cạnh đã vỡ vụn.
A Mãn: "..."
A Mãn có chút run rẩy: "Công tử?"
Yến Hành Dục hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên mặt đất cả buổi, chợt nở nụ cười, tiếp tục giơ tay lên.
Một mũi tên bắn ra từ ống tay áo của y, bắn trúng một bức khắc bằng ngọc bích trên bàn thêm lần nữa.
A Mãn: "!"
Nửa đêm canh ba, toàn bộ phủ Tướng quân được một trận gà bay chó sủa.
Không có lý do gì, không có lý do gì khiến Thất điện hạ lại đột nhiên đại giá quang lâm mà chẳng ai biết, hắn hoàn toàn không màng đến sự ngăn cản của đám hạ nhân, trực tiếp túm một gã sai vặt dẫn hắn đi tìm Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương vốn không có hồi cung, hắn quanh quẩn trên phố Hiêm Hành rất lâu, chờ mãi cũng không thấy Yến Hành Dục ra ngoài, càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Mãi cho đến tối muộn mà y vẫn không có dấu hiệu đi ra, Kinh Hàn Chương đã không thể chờ thêm được nữa, trực tiếp gõ cửa xông vào.
Theo như suy nghĩ của hắn, chắc chắn Yến Hành Dục đã bị Yến Tu Tri – kẻ ăn thịt người không cần rút xương cũng chả cần chấm muối kia – nhốt lại rồi, nếu không thì Yến Tu Tri đã không cố ý đến phủ Thừa tướng đánh nhau.
Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng lo lắng, hoàn toàn mặc kệ sự ngăn cản của mọi người mà xông thẳng vào biệt viện của phủ Tướng quân.
"Yến Hành Dục!"
Cùng lúc đó, tiếng thét thảm thiết của A Mãn từ trong biệt viện truyền tới.
"Công tử! Công tử!"
Mặt mày của Kinh Hàn Chương giận dữ đẩy gã sai vặt đã dẫn đường cho mình sang một bên, đạp cửa lao vào.
"Yến Hành!"
Khi hắn hoảng hốt bước vào, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm, ai ngờ nhìn kỹ lại thì bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.
Toàn bộ căn phòng là một mớ hỗn độn, đầy những mảnh vụn nát từ ngọc bích và bình sứ.
Người mà Kinh Hàn Chương lo lắng muốn chết –Yến Hành Dục – đang ngồi trên giường với đầu tóc bù xù, quần áo xốc xệch, không hiểu sao y lại duỗi thẳng tay về phía món đồ bài trí bên cạnh, như thể đang học bắn nỏ.
Mặt mũi của A Mãn đầy vẻ hoảng sở, mạnh mẽ giật lấy cây nỏ rồi đứng sang một bên, không biết phải làm thế nào.
Không có nỏ, Yến Hành Dục không thể nghe được âm thanh giòn vang của ngọc bích và bình sứ, bèn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự bắt chước theo tiếng nỏ bắn ra.
"Tách."
"Tách tách."
Lại còn là hai phát liên tiếp.
Kinh Hàn Chương: "..."