Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 32: Tướng quân




Phong Trần Chu co được dãn được, một bao cỏ không màng tiền tài, xin khoan hồng xong lại liều mạng nhảy ra bên ngoài, có thể nói là không chút cốt khí nào.

Kinh Hàn Chương liếc mắt nhìn hắn ta một cái, vừa không muốn so đo nữa liền phát hiện tầm mắt của Phong Trần Chu lại bay đến trên người của Yến Hành Dục.

Kinh Hàn Chương: "..."

Thất điện hạ lạnh giọng nói: "Nếu ngươi đã muốn ở cái nơi quỷ quái này đợi thì bổn Điện hạ thành toàn cho người, để ngươi ở chỗ này đợi đến chết mới thôi!"

Phong Trần Chu lại bắt đầu vẻ 'một thân ngạo cốt*': "Xin Điện hạ bớt giận!"

*Ngạo cốt: Là muốn nói đến cốt cách bất khuất.

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục nhìn thấy hai người kia cứ như hai đứa trẻ, không biết khi nào mới có thể thẩm vấn xong, y không muốn nán lại ở cái nơi âm trầm này thêm nữa, duỗi nhẹ tay nắm lấy tay áo đang rũ ở một bên của Kinh Hàn Chương.

Sức lực cũng rất nhỏ, nhưng trong cơn tức giận, Kinh Hàn Chương trong nháy mắt đã nhận ra, cúi đầu nhìn về phía Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục thấp giọng nói: "Điện hạ bớt giận, chuyện chính quan trọng."

Phong Trần Chu nói không biết là bao lần câu "Điện hạ bớt giận" cũng chưa thể khiến Kinh Hàn Chương vơi bớt lửa giận, nhưng lời này do Yến Hành Dục nói ra, hắn lại không nổi nóng nữa.

Thất điện hạ hít sâu một hơi, không hiểu sao có chút bực bội, ở trước mặt Yến Hành Dục thì hắn hình như ngày càng không thể khống chế được cảm xúc của chính mình nữa -- tuy rằng trước kia bản thân cũng không thèm khống chế làm gì, vạn sự tùy tâm thôi.

Kinh Hàn Chương đưa tay gỡ tay đang túm tay áo hắn của Yến Hành Dục ra, nhíu mày nói: "Đừng tùy tiện động tay động chân".

Yến Hành Dục gật gật đầu nói được.

Y cứ như vậy mà thuận theo hắn, Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngượng. Hắn ho khan một tiếng: "Nơi này âm hàn, tay ngươi chỉ cần ôm lò sưởi thật tốt là được, đừng tùy tiện dang tay ra kẻo bị lạnh."

Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ của Yến Hành Dục đã có chút tái nhợt, nghe vậy liền mím môi gật đầu, giọng nói lại càng nhẹ nhàng mềm mại.

"Được."

Phong Trần Chu ở một bên tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, công tử tôn quý, nên cẩn thận một chút kẻo bị cảm lạnh."

Cai ngục cũng quỳ xuống theo Thiếu khanh đại nhân, liều mạng nháy mắt ra hiệu với hắn ta, trên mặt đều là "Ngài hãy câm miệng đi mà!"

Kinh Hàn Chương lười chấp nhất với hắn ta, nói: "Trong đêm bảo vật của phủ Nhiếp Chính Vương bị trộm, ngươi ở đâu?"

Phong Trần Chu quyến luyến không đành dời tầm mắt từ trên người Yến Hành Dục xuống, nghiên đầu suy nghĩ: "Từ ngày mười lăm tháng này thần đã ở trong đại lao, chưa từng ra ngoài."

Cai ngục cũng vội nói: "Thần có thể làm chứng cho Thiếu khanh đại nhân."

Kinh Hàn Chương liếc hắn ta: "Ngày hôm đó ngươi ở chỗ này trông hắn ta cả một đêm sao?"

Cai ngục bị nghẹn họng một phen.

Cái chỗ quỷ quái như thế này, trừ phi là phạm vào trọng tội thì nào có người dám ở chỗ này lâu như vậy.

À có, ngoại trừ Phong Trần Chu.

Đầu óc hắn ta có vấn đề.

Phong Trần Chu có chút vô tội: "Thần đã sớm đem chìa khóa nhà giam đưa lên phía trên, sao có thể tùy ý trốn ra? Nếu nhà giam Đại Lý Tự có thể để kẻ trọng phàm bỏ trốn dễ dàng như vậy, cũng sẽ không được Thánh Thượng tín nhiệm như vậy. Điện hạ minh giám."

Kinh Hàn Chương cười khẩy: "Bổn Điện hạ không minh giám, ta cảm thấy chỉ có thể là ngươi."

Phong Trần Chu: "..."

Phong Trần Chu vẫn luôn biết Thất điện hạ tính tình thất thường nhưng không hề biết hắn lại có thể phán sự mà không tuân theo quy củ như vậy, chỉ toàn dựa theo tâm tình của mình mà luận tội có hay không thôi.

Cũng trách không được sao Thánh thượng cưng chiều hắn như vậy nhưng lại chưa bao giờ đặt tâm tư vào hắn, dù có làm Hoàng đế thì cũng chỉ có thể là một tên hôn quân.

Mắt thấy Kinh Hàn Chương lại muốn tức giận, Yến Hành Dục ho nhẹ một tiếng hỏi: "Xin hỏi Phong đại nhân tại sao lại phải tự nhốt bản thân ở nhà giam chịu khổ?"

Vừa nghe y hỏi đến mình, hai mắt Phong Trần Chu liền sáng rực lên, đảo mắt nhanh như rang lạc.

"Khoảng thời gian trước kia cùng Quốc sư uống trà, ta có thỉnh hắn ta bói cho một quẻ, là quẻ đại hung. Quốc sư còn nói tháng này ta có họa lao ngục, họa huyết quang, tai ương bất trắc, dù sao cũng là đủ loại tai ương. Sẵn tiện hỏi một câu, công tử tên là gì vậy? Ta ở kinh thành dường như chưa từng thấy công tử."

Yến Hành Dục tự động làm lơ câu hỏi kia của hắn ta, nói: "Vậy khi Quốc sư nói đại nhân sẽ gặp họa lao ngục, ngài liền chủ động chạy vào đại lao ngồi?"

Phong Trần Chu gật đầu, vẫn còn muốn hỏi: "Công tử? Công tử ơi, ngươi là con nhà nào thế?"

Ánh mắt của Kinh Hàn Chương ngày càng lạnh lẽo tối sầm.

Cai ngục thoáng nhìn qua đã sợ tới mức đổ ra một tràng mồ hôi, hận không thể lấy thứ gì đó nhét kín miệng Thiếu khanh đại nhân lại, không nhịn nổi nữa đành mở miệng hạ giọng cầu xin nói: "Đại nhân, đây là Tướng quốc công tử, ngài.."

Ngài nói ít vài câu đi mà.

Phong Trần Chu gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Tướng quốc công tử? Không phải là cái tên Yến Vi Minh hay kêu kêu gào gào đó sao? Ta đã từng thấy tên tiểu tử kia, ngươi đừng hòng gạt ta."

Cai ngục: "..."

Cai ngục cũng muốn khóc theo.

Yến Hành Dục cũng không tức giận, khẽ gật đầu nói: "Hành Dục từ nhỏ đã ở Hàn Nhược tự dưỡng bệnh, đại nhân không biết cũng là lẽ thường tình. Trước kia ta có từng nghe Ngư Tức nhắc qua ngài, khen ngợi ngài là một tuyệt nhân, lần này vừa gặp, quả thực là như vậy."

Phong Trần Chu sững người một lát, vội hít sâu một hơi: "Ngươi là Tiểu Ngọc nhi mà Ngư Tức vẫn luôn nhắc đến?"

Chỉ có Ngư Tức và Quốc sư gọi y bằng cái tên này, lần đầu tiên Yến Hành Dục nghe được từ miệng người khác, có chút không quen, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Phong Trần Chu nhìn y nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Vậy đây chính là thân càng thêm thân đó."

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục: "..."

Cai ngục đã không còn muốn đứng lên nữa, Thiếu khanh đại nhân nhà hắn ta hôm nay dù có bị Thất điện hạ chém bay cái đầu chó phong lưu này cũng là đáng đời.

Yến Hành Dục bị Phong Trần Chu nhìn đến không tự nhiên nổi nữa, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Kinh Hàn Chương, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo: "Điện hạ, ta có thể nắm tay áo của ngài không?"

KInh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương đang nổi giận đùng đùng, xém chút nữa cười ra tiếng.

Vừa rồi bảo y không được tùy tiện động tay động chân, cho nên bây giờ việc đầu tiên là báo cho hắn trước sao?

Kinh Hàn Chương cố gắng đè nén ý cười, vờ như mất kiên nhẫn mà đưa tay áo đến trước mặt Yến Hành Dục, trên mặt đều viết "Ngươi quá phiền phức rồi đó, nếu ngươi đã muốn kéo thì bổn Điện hạ sẽ đại phát từ bi cho ngươi kéo."

Yến Hành Dục duỗi tay nắm lấy góc tay áo của hắn, quơ quơ nói: "Phong đại nhân hẳn là vô tội, chúng ta đi tra nơi khác đi."

Phong Trần Chu thấy Yến Hành Dục nói đỡ giúp hắn, vội nói: "Công tử minh giám."

Kinh Hàn Chương vừa rồi còn "minh giám" hừ lạnh một tiếng, lười so đo với hắn ta, vừa xoay người liền đi mất.

Cai ngục lau mồ hôi lạnh trên mặt, cũng bò dậy theo.

Kinh Hàn Chương vừa đi được hai bước đã quay lại nói với cai ngục: "Nếu hắn ta muốn ở chỗ này đợi, vậy cứ cho hắn đợi đến khi Tế Thiên đại điển đi."

Cai ngục: "Cái này.."

Phong Trần Chu: "..."

Hắn ta chỉ muốn phá giải quẻ hạn này, đâu muốn phải ở đây lâu như vậy.

Kinh Hàn Chương thấy gương mặt thiếu đánh của Phong Trần Chu rốt cuộc cũng biến sắc, tâm trạng lúc này mới tốt lên được một chút, hừ một tiếng, nghênh ngang mà đi.

Yến Hành Dục bất đắc dĩ đành phải đi theo.

Phong Trần Chu ở phía sau kêu to: "Công tử! Chờ ta ra khỏi ngục, sẽ đi Tướng phủ tìm ngươi nha!"

Yến Hành Dục có chút phiền, y bảo A Mãn dừng lại, nghiêng đầu cười với Phong Trần Chu một cái.

Nụ cười kia dường như chiếu sáng vào đôi mắt Phong Trần Chu, hắn ta cực kỳ vui vẻ, còn tưởng Yến Hành Dục đồng ý rồi.

Ngay sau đó liền nhìn thấy ánh mắt trong trẻo tựa như nai nhỏ của thiếu niên nhìn chăm chú vào hắn ta, giọng ôn hòa nói: "Nhưng mà phụ thân ta lại không cho phép ta làm quen với những người đã từng ở trong ngục."

Phong Trần Chu: "..."

Phong Trần Chu lập tức giải thích: "Ta chỉ là tránh tai ương thôi mà công tử!"

Công tử không chịu nghe, dù sao ngồi trong ngục đã không được rồi.

Phong Trần Chu trơ mắt nhìn Yến Hành Dục càng lúc càng xa, trái tim vừa thoáng rung động giờ như sắp vỡ nát.



Nghe Yến Hành Dục nói thế, Kinh Hàn Chương đi phía trước cũng phải khẽ nhếch môi cười.

Hai người lăn lộn ở Đại Lý Tự một lúc vẫn không điều tra được tin tức gì hữu dụng, ngược lại Yến Hành Dục còn bị đùa bỡn một trận.

Mắt thấy đã sắp đến trưa, Kinh Hàn Chương nhìn Yến Hành Dục đang đi chuyển chuỗi phật châu, hỏi: "Đói rồi sao?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ còn muốn tra cái gì?"

Kinh Hàn Chương ôm y trở lại xe ngựa, thuận miệng nói: "Không điều tra nữa, dù sao ta cũng không tra ra được gì cả."

Yến Hành Dục chỉnh đốn lại vạt áo, nghi hoặc nhìn hắn.

Nếu đã không muốn tra vậy cớ gì phải nhận vụ án này?

"Không phải ngươi muốn tra sao, nếu vậy mấy ngày nữa chúng ta lại hoán đổi nữa thì ngươi có thể dùng thân phận của ta đi tra, sẽ thuận lợi không ít đâu."

Kinh Hàn Chương vốn đang chán muốn chết, muốn ăn cơm ở tửu lâu nào đó. Nói xong câu này liền rũ mắt, ngay lập tức chạm phải ánh mắt lập lòe ánh sáng của Yến Hành Dục.

Kinh Hàn Chương ngây người, lúc này mới phát hiện ra mình vừa nói cái gì, mặt hắn đỏ lên, vội bắt chéo chân lên làm ra một bộ dạng vân đạm phong khinh, thoải mái nghiêng đầu khẽ nhìn qua người đang đi bên ngoài, trầm giọng nói: "Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm! Ta chẳng qua là không muốn ngươi chỉ vì đi tra loại chuyện này mà phải xuống ngục, nếu lúc đó hoán đổi lại, người chịu tội vẫn là ta!"

Hai người thỉnh thoảng lại hoán đổi hồn phách, giống như là giấu một quả bom hẹn giờ vậy, lâu lâu lại phát nổ một lần.

Một người xảy ra chuyện, người còn lại không biết có phải gặp phiền phức hay không, Kinh Hàn Chương không dám đánh cược, Yến Hành Dục lại càng không dám.

Kinh Hàn Chương làm bộ mất kiên nhẫn nói thêm một câu: "Rốt cuộc phải chờ đến khi nào thì Quốc sư mới nghiên cứu xong, đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút tiến triển cũng không có?"

Yến Hành Dục gật đầu, nói: "Hành Dục đã rõ."

Y nói "đã rõ" ngoan ngoãn như vậy khiến Kinh Hàn Chương đang dốc sức rũ bỏ quan hệ kia ngược lại có chút không vui.

Hắn trừng mắt nhìn Yến Hành Dục một cái, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bực bội nói với xa phu: "Đi Văn Tu lâu!"

Phu xe đáp một tiếng, giương roi giục xe ngựa.

Yến Hành Dục vội nói: "Điện hạ để ta xuống ở lối Hiêm Hành là được."

Kinh Hàn Chương khoanh tay, không biết làm sao mà lại đột nhiên âm dương quái khí nói: "Sao đây? Không muốn cùng Điện hạ của ngươi ăn cơm sao?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Không phải, quanh năm Hành Dục đều ăn chay, chỉ sợ làm mất nhã hứng của Điện hạ."

Kinh Hàn Chương cười khẩy một tiếng: "Ngươi cho rằng mấy ngày này ta ở trong cơ thể ngươi, mỗi ngày đều ăn thịt đúng không?"

Yến Hành Dục ngẩn ra.

"Đi". Kinh Hàn Chương vô cùng bá đạo nói: "Cùng lắm thì gọi thêm một bàn đồ chay, bổn Điện hạ ăn cùng ngươi."

Yến Hành Dục ngẩn ngơ nhìn hắn nửa ngày, không biết tại sao tim lại đập nhanh một chút, một cảm giác chưa từng có lại đột nhiên xuất hiện như vậy khiến y theo bản năng mà che ngực lại, khẽ nhíu mày.

Kinh Hàn Chương vừa thấy y sờ ngực, trái lại càng khiến hắn hoảng sợ: "Làm sao vậy? Lại đau?"

Yến Hành Dục lắc đầu, mờ mịt nhìn hắn: "Không có, chỉ là trái tim đột nhiên đập rất nhanh."

Kinh Hàn Chương nhíu mày, tiến lên vươn tay đặt lên ngực y, nhưng Yến Hành Dục mặc đồ quá dày, tay đặt lên căn bản không thể nhận được gì cả. Kinh Hàn Chương nóng nảy đành phải kéo áo choàng của y ra, bàn tay dọc theo vạt áo áp lên tim thăm dò.

Trái tim của Yến Hành Dục đập càng lúc càng nhanh.

Kinh Hàn Chương "Ừm" một tiếng, lên tiếng: "Đúng là thật, bệnh tim của ngươi lại sắp tái phát sao?"

Yến Hành Dục vội đưa tay xem mạch cho mình: "Hình như không có?"

"Vậy có khó chịu không?"

"Không khó chịu."

Kinh Hàn Chương giống như đại phu mà hỏi vài câu, thấy sắc mặt y thật sự không giống đang phát bệnh, lúc này mới thu tay lại, "Chậc" một tiếng, nói: "Trở về bảo thần y của ngươi xem thử xem, đừng lại sinh ra bệnh kỳ quái gì nữa."

Yến Hành Dục kéo vạt áo lại, nghe lời gật đầu.

Kinh Hàn Chương quả nhiên nói lời giữ lời, vừa tới Văn Tu lâu thuê một gian nhã gian, gọi một bàn đồ chay.

Thất điện hạ vô cùng thích ăn, toàn bộ tửu lâu ngon ở Kinh đô này hắn đều ăn gần hết, mấy gã sai vặt của Văn Tu lâu cũng đều nhận ra hắn, đồng thời cũng hầu hạ trong sợ hãi.

Chỉ là lúc trước Kinh Hàn Chương đến Văn Tu lâu đều là gọi thịt cá, chưa bao giờ gọi món chay như vậy.

Những người hầu đến dọn món đều tỏ ra vẻ khó hiểu, không dám hỏi, đành cúi đầu đặt bát đĩa lên bàn, nín thở vội vàng bước ra ngoài.

Yến Hành Dục nhìn một bàn đồ chay, sửng sốt hồi lâu mới khô khan nói: "Điện hạ, thật ra.. không cần phải như vậy."

Kinh Hàn Chương cầm đũa gõ lên đĩa một chút, hừ cười nói: "Nếu có người cùng ta dùng cơm, ta ăn chay hắn ăn thịt, ta chắc chắn sẽ muốn nấu hắn thành một đĩa thức ăn. Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, ăn xong còn đưa ngươi về."

Yến Hành Dục có chút vui vẻ, cầm đũa ngọc chậm rãi ăn.

Y thong thả ung dung mà ăn, một miếng cơm nhỏ cũng phải nhai từ từ, thanh nhã vô cùng.

Kinh Hàn Chương ăn được vài miếng, sau đó quay đầu nhìn Yến Hành Dục một cái, đột nhiên cảm thấy bộ dáng ăn cơm của y chẳng khác nào nai đanh nhai cỏ, cả người đều viết "người và vật đều vô hại".

Người này thật sự giống như được mài từ ngọc, toàn thân trên dưới không có nửa phần khuyết điểm. Thất điện hạ là người yêu ngọc, nếu mà to gan làm càn hơn nữa thì không chừng sẽ nảy sinh ý đồ đem người này về cất giấu trong hộp đựng báu vật của hắn.

Ngay lúc này, ánh mắt của "nai nhỏ khắc bằng ngọc" đó trở lạnh, dùng ngón trỏ hất một chiếc đũa ngọc, kẹp chặt chiếc kia vào giữa hai ngón tay, ném đi không chớp mắt.

Tay áo rộng vừa buông xuống, Kinh Hàn Chương chỉ nghe thấy âm thanh trống rỗng bên tai, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy một chiếc đũa ngọc đang cắm vào cánh cửa gỗ dày hai tấc đầy hoa văn bên cạnh, đâm xuyên thẳng qua cửa gỗ.

Khinh Hàn Chương: "..."

Đũa ngọc kia vô cùng mỏng manh, khi rơi xuống đất liền trở thành bột phấn, Kinh Hàn Chương chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người lấy nó dùng làm ám khí, xuyên qua cánh cửa gỗ mà vẫn chưa mảy may nứt vỡ gì.

Kinh Hàn Chương mặt không chút thay đổi đem tầm mắt thu lại, đang muốn nhìn về phía Yến Hành Dục, lại phát hiện chỗ cũ đã sớm không còn người.

Kinh Hàn Chương đã sớm đoán được, không chút nghĩ ngợi mà vén khăn trải bàn lên.

Yến Hành Dục đang ôm đầu gối trốn dưới gầm bàn, vùi đầu vào hai tay.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương mất kiên nhẫn nói: "Ra ngoài."

Là do bản năng gây rắc rối ra cả, Yến Hành Dục đã lập tức hối hận sau khi ném ám khí trong tay ra. Phản ứng đầu tiên để trốn tránh vấn đề của y đó là tìm một nơi để trốn, sau khi bị Kinh Hàn Chương quát như vậy, đành phải từ dưới bàn chui ra.

Kinh Hàn Chương nhướng mày nói: "Có thân thủ như vậy, còn sợ cái gì?"

Yến Hành Dục cẩn thận nhìn hắn, nói: "Sợ bồi thường tiền."

Kinh Hàn Chương: "?"

Yến Hành Dục: "Cái đũa ngọc kia, chắc là rất đắt nhỉ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương kỳ quái nhìn y, nhàn nhạt nói: "Khi trở về, bổn Điện hạ sẽ cho ngươi một đôi đũa làm ám khí chơi."

Yến Hành Dục không biết hắn là đang nói đùa hay nói thật, chỉ biết nhìn hắn không giống như muốn trách tội, mới ngoan ngoãn cười một cái.

Lúc này Kinh Hàn Chương mới dời tầm mắt về phía cửa, nói: "Trốn ở bên ngoài làm gì?"

Rất mau cánh cửa bị người đẩy nhẹ vào, một gã sai vặt bưng đĩa cá chiên giòn thơm phức, hai chân đang đi đến như muốn nhũn ra, giọng nói mang theo chút nghèn nghẹn: "Đây là.. là chưởng quầy muốn, muốn tiểu nhân đưa tới."

Mỗi lần Kinh Hàn Chương đến nơi này nhất định sẽ gọi cá chiên giòn, lần này không gọi, chưởng quầy lại sợ Điện hạ ăn uống không hài lòng lập tức quyết định tự tặng một đĩa.

Kinh Hàn Chương cũng không tức giận, ý bảo gã mau để đó.

Gã sai vặt như được ân xá, sau khi đem đĩa cá đặt xuống lại hoảng hốt liếc nhìn Yến Hành Dục một cái, té ngã lộn nhào chạy đi.

Kinh Hàn Chương cười như không cười trêu chọc y: "Công tử à, người ta bị ngươi dọa cho chạy rồi."

Yến Hành Dục lẩm bẩm: "Ta.. ta không cố ý dọa hắn ta."

Y chỉ sợ có người không có ý tốt ở bên ngoài nghe lén, cũng may lần này không dùng nỏ.

Kinh Hàn Chương nói muốn cùng Yến Hành Dục ăn chay nên ngay cả chút đồ ăn mặn cũng không chạm vào, cả món cá chiên giòn yêu thích nhất cũng không ăn nửa miếng. Chờ đến khi cả hai cơm nước xong, hắn vậy mà thật sự bảo gã sai vặt chuẩn bị một bó đũa ngọc, bỏ vào hộp gỗ cho Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục nhận lấy, vui vẻ lấy ra đếm.

Kinh Hàn Chương hỏi: "Ngươi đếm làm gì?"

Yến Hành Dục: "Đếm xem có bao nhiêu, bán được bao nhiều bạc"



Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn tên quỷ nghèo này một cái, lại không nhịn được mà bật cười.

Sau khi dùng bữa xong, Kinh Hàn Chương bảo xe ngựa dừng ở phố Hiêm Hành như lời Yến Hành Dục nói.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Yến Hành Dục phân phó A Mãn đi mua chút rượu, nói: "Đi thăm thúc phụ một chút."

"Yến Tu Tri?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Yến Kích và Yến Tu Tri là huynh đệ song sinh, nói đến cũng lạ, Yến Kích là kẻ học võ lại làm Thừa Tướng, còn Yến Tri Tu cái tên phong nhã như vậy lại cố tình làm Đại tướng quân sát phạt quả quyết.

Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Ta nghe nói Yến Tu Tri cực kỳ ghét quan văn, văn võ bá quan cứ hễ là người không tinh thông võ nghệ, tất cả đều từng bị ông ta mắng qua một lần. Từ sau khi ngươi hồi kinh, ông ta cũng chưa từng đến chuyện của ngươi, có lẽ cũng không thích ngươi, ngươi có chắc đến phủ Tướng quân sẽ không bị ông ta mắng một trận?"

Yến Hành Dục bật cười: "Thúc phụ sẽ không mắng ta."

Kinh Hàn Chương: "Ngươi và ông ấy đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"

"Mười năm."

"Mười năm?" Kinh Hàn Chương cao giọng bất mãn nói: "Mười năm, đến cả chó cũng biết viết chữ. Yến Tu Tri mấy năm nay chinh chiến bên ngoài, tính tình đã trở nên hung tàn máu lạnh, ngươi vẫn còn coi hắn là Tướng quân vô tri nép dưới sự bảo hộ của Nhiếp Chính Vương mười năm trước sao?"

Yến Hành Dục có chút do dự: "Nhưng ca ca nói thúc phụ rất nhớ ta."

"Ca ca nào? Ca ca nào mà ngươi lại gọi thân mật như vậy?"

"Yến Trầm Tích."

Kinh Hàn Chương: "Hừ, ngươi đừng nghe hắn ta nói bậy, bọn họ không chừng là muốn nhốt ngươi ở phủ Tướng quân tra tấn để trả thù Yến Kích đó."

Yến Hành Dục bất đắc dĩ cười nói: "Điện hạ, không có nghiêm trọng như vậy đâu."

Kinh Hàn Chương khuyên tới khuyên lui y cũng không nghe, kiên nhẫn cũng tan hết, nổi giận đùng đùng vén mành xe, hung hăng nói: "Được, ta mặc kệ ngươi, vậy ngươi cứ đi đi."

Yến Hành Dục thấy hắn hình như lại tức giận, hỏi hắn: "Điện hạ có tức giận không?"

Kinh Hàn Chương cười lạnh: "Ta không có, ta đâu là gì của ngươi. Ngươi sốt ruột muốn đi chịu chết, ta sao phải tức giận?"

Yến Hành Dục không biết vì sao hắn lại khẩu thị tâm phi* như vậy, đành phải nói: "Vậy thì, phiền Điện hạ ôm ta xuống xe ngựa."

*khẩu thị tâm phi: Trong ngoài bất đồng, miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương tức giận nói: "Ngươi đừng có được đằng chân lên đằng đầu!"

Hắn đang tức giận, tiểu mỹ nhân này chẳng những không dỗ dành hắn mà còn muốn bảo hắn làm khổ sai?

Thất điện hạ trực tiếp viết lên mặt: "Ta, rất, tức, giận."

Yến Hành Dục trước nay chưa từng dỗ dành người khác, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lấy hộp mứt mà Kinh Hàn Chương đưa cho y ra, nói với hắn: "Điện hạ, ăn mứt hoa quả đi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương nhịn cười không được, "phụt" một tiếng bật cười.

Yến Hành Dục thấy người ta cười, bản thân cũng nở nụ cười.

Kinh Hàn Chương bình tĩnh lại, tâm trạng có chút không tốt, lẩm bẩm câu có câu không, tiến lên ôm Yến Hành Dục xuống xe ngựa.

A Mãn xách rượu rất nhanh đã trở về, Kinh Hàn Chương dặn dò cậu rất nhiều lần: "Bảo vệ tốt công tử nhà ngươi."

A Mãn gật đầu như đảo tỏi: "Được."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới lên xe ngựa.

Yến Hành Dục đặt lò sưởi ở một bên, hai tay ôm vò rượu, ngoan ngoãn cuối đầu hành lễ với hắn.

Kinh Hàn Chương vén mành lên nhìn y một cái, hừ một tiếng, lúc này xe ngựa mới chậm rãi rời đi.

Phủ tướng quân ở giữa phố Hiêm Hành, cửa lớn phủ đệ khí thế hoành tráng. Khi Yến Hành Dục đi qua, Yến Trầm Tích trùng hợp mới từ chỗ Kinh Trập Vệ trở về, vừa thấy y lập tức nghênh đón.

"Hành Dục?"

Yến Hành Dục nói: "Ca ca."

Yến Trầm Tích không ngờ y lại tới đây nhanh như vậy, ngây người một hồi mới hỏi: "Đệ không phải đi theo Thất điện hạ điều tra án sao?"

"Điện hạ nói mấy ngày nữa rồi tra, đã hồi cung trước rồi."

Yến Trầm Tích nghĩ thầm quả thật là như vậy.

Tính tình của Kinh Hàn Chương chinhs là trẻ con như vậy, căn bản không có mấy phần kiên nhẫn, cũng chỉ là Thánh Thượng bằng một cách nào đó lại dung túng hắn như vậy, tùy ý hắn làm loạn.

Yến Trầm Tích đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho Kinh Hàn Chương, hoàn toàn không cảm thấy Yến Hành Dục đi theo Thất điện hạ trả án có làm loạn theo hay không, hắn ta gạt A Mãn ra, đẩy xe lăn vào phủ Tướng quân.

Phủ Tướng quân này bố trí vô cùng ngang ngược, vừa vào cửa chính đã là võ trường khổng lồ, một bên bày biện một hàng binh khí, ở giữa có một nam nhân mặc hắc y cầm một thanh trường thương khí thế nghiêm nghị mà múa*.

*Ở đây là múa thương.

Tuyết trong võ trường cố ý không quét dọn, khi trường thương quét ngang qua đã hất đống tuyết chưa tan bay thẳng lên, rõ là trời quang mây tạnh nhưng trong võ trường lại tuyết rơi dày đặc, hàn khí bức người.

Đó là Yến Tu Tri, Đại tướng quân võ nghệ tuyệt đỉnh.

Yến Tu Tri và Yến Kích rất giống nhau, một người không giận tự lãnh liệt uy nghiêm, một người toàn thân sát khí, ngày thường cũng giống như muốn rút đao chém người.

Yến Hành Dục ngồi ở đó, ánh mắt của Yến Tu Tri trong lúc vô ý đảo ngang qua người khiến y rùng cả mình.

Những người đã thực sự bước lên chiến trường và người chỉ bí mật giết một vài con sâu thật là không thể so sánh với nhau.

Yến Tu Tri nhìn thấy y, con ngươi khẽ run lên, trong tay múa thêm mấy chiêu. Sau khi đứng vững liền nâng tay tùy ý ném một cái, trường thương rơi chính xác vào giá binh khí.

Một tiếng loảng xoảng vang lên.

Trời lạnh như vậy, Yến Tu Tri một thân đơn y, hờ hững cất bước đi tới.

Yến Trầm Tích chắp tay hành lễ: "Phụ thân, Hành Dục tới rồi."

Yến Tu Tri liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình một cái, không chút khách khí nói: "Mắt lão tử không mù, lù lù trước mắt như vậy chẳng lẽ còn cần mày nhắc sao?"

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Tu Tri tính tình rất xấu, bắt bớ được ai liền mắng người đó, có khi ngay cả mặt mũi Hoàng Đế cũng không nể, mắng nhi tử lại càng không chút khách khí.

Yến Hành Dục nhìn ra tính tình hung bạo hiện tại của thúc phụ y, ở trên xe lăn hơi gật đầu, lễ nghĩa chu toàn nói: "Hành Dục tham kiến thúc phụ."

Yến Tu Tri nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, lông mày nhíu lại, giống như tìm không ra vấn đề để mắng người, đành phải tìm một điểm khác để khiêu khích: "Đã trở về lâu như vậy sao bây giờ mới đến phủ Tướng quân?"

Yến Hành Dục chớp chớp mắt nói: "Hành Dục bị bệnh lâu ngày, mấy ngày nay vừa mới khá hơn, là lỗi của con, hy vọng Thúc phụ không trách tội."

Yến Tu Tri nhướng mày, vẫn còn muốn trách tội y, Yến Trầm Tích ở một bên ho khan một tiếng, ý bảo ông Yến Hành Dục có thể đến đã là không tệ rồi, để ông biết đủ mà dừng.

Yến Tu Tri đành phải nuốt ngược lại lời nói, nhìn rượu trong ngực của Yến Hành Dục: "Cho lão.. cho ta?"

Yến Hành Dục ngoan ngoãn gật đầu.

Không đợi y đưa, Yến Tu Tri trực tiếp đoạt lấy, vừa mở nút liền uống hết nửa vò.

Yến Hành Dục: "..."

Ngay khi Yến Hành Dục còn đang ngây người, Yến Tu Tri đem rượu còn lại ném cho Yến Trầm Tích, vung tay lên nói: "Ta nghe nói cái tên Yến Kích vô lại kia đối với con cực kỳ khắt khe, cái loại cha ruột này không cần cũng được, hôm nào thúc phụ thay con giết hắn ta. Nếu con đã tới phủ Tướng quân ta thì cứ ở lại đi."

Yến Hành Dục: "?"

Yến Hành Dục vội vàng đỡ tay vịn xe lăn: "Thúc phụ!"

Thúc phụ độc đoán chỉ làm theo ý của mình, căn bản là không thèm nghe lời từ chối của y, sải bước đi tới bên cạnh giá vũ khí, dùng sức vỗ một cái, binh khí rắc rắc một trận vang lên.

Tướng quân nhướng mày nói: "Nếu con muốn đi, thắng ta rồi nói sau."

Yến Hành Dục: "..."