Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 5




Kỳ Lâm cảm thấy thời tiết năm nay không bình thường, mùa xuân bị bỏ qua, trực tiếp chuyển sang mùa hè.

Điều hòa thổi ra hơi ấm dễ chịu, cậu chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng bằng lụa mua cách đây không lâu, mồ hôi ướt đẫm.

Cố Nhung thường nói, người làm nghệ thuật ai cũng thích dây đai. Quần có dây, áo có dây, chắc đến quần lót cũng có dây luôn mất.

Kỳ Lâm thề với trời, quần lót của cậu chủ yếu là loại tứ giác, rất ít tam giác. Cố Nhung cười ha hả, tỏ thái độ không tin. Kỳ Lâm còn tự rèn luyện mình, lên mạng đặt mua hẳn một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm, toàn bộ mặt trước rộng mở, không có cúc áo, chỉ dùng một cái dây đai buộc lại.

Sau khi hàng được đưa tới, Kỳ Lâm chỉ mặc thử một lần. Chất liệu rất tốt, nhưng trông quá buồn cười khi không thể mặc kín lại. Kỳ Lâm không quen với cảm giác này nên đã nhét nó thật sâu vào tủ quần áo, không bao giờ lấy ra nữa. Hôm nay đột nhiên đầu óc bị động kinh mới lấy ra mặc.

Nào ngờ thần tiên ca ca lại tới… Đậu xanh! Bị Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy hết rồi!

Ngắt cuộc gọi với Kỳ Hãn, Kỳ Lâm hỏi: “Diệp tiên sinh, tại sao anh lại đến đây?”

Bên cạnh Diệp Chuyết Hàn là một cái vali nhỏ, đôi mắt anh ta chuyển hướng nhìn từ mặt Kỳ Lâm xuống thắt lưng cậu, nơi đó đang bị cây kẹo mút đã ăn một nửa dính vào.

Hai người giằng co một cách xấu hổ – mà có khi chỉ có mình Kỳ Lâm xấu hổ.

Lát sau, Diệp Chuyết Hàn đưa tay như muốn gỡ cây kẹo ra.

Kỳ Lâm đưa tay muốn chắn lại theo bản năng, nhưng không kịp giữ tay Diệp Chuyết Hàn, thay vào đó lại bị chạm vào dây lưng không được buộc chặt.

Bộ đồ ngủ này kiểu gợi cảm. Vải mềm như nước, và thắt lưng cứ như thế dễ dàng bị tuột ra.

“Hít…”

Vải ma sát tạo ra một tiếng cực nhẹ, đai lưng bung lụa, hai bên vạt áo ngủ mở ra.

Giống như một người đang kéo bức rèm, thân thể Kỳ Lâm chính là cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Diệp Chuyết Hàn không nhúc nhích. Sau khoảnh khắc khiếp sợ ngắn ngủi, Kỳ Lâm nhanh chóng kéo áo ngủ lại, ôm chặt lấy chính mình.

Cậu thấy Diệp Chuyết Hàn hơi nhướn mày.

Cảm giác thẹn thùng bốc lên như một ngọn lửa, kèm theo đó là phẫn nộ, Kỳ Lâm lui một bước, ngữ khí không còn sự khách khí, “Sao anh lại tới đây?”

Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Thần tiên ca ca?”

Kỳ Lâm: “!!!!”

Sao cậu lại có thể phun ra bốn chữ này trước mặt Diệp Chuyết Hàn chứ?

Diệp Chuyết Hàn cười: “Đây là biệt danh cậu đặt cho tôi sao?”

Không, biệt danh tôi đặt cho anh là “rồng phun lửa”.

Kỳ Lâm nhịn xuống, không nói ra. Một tay giữ áo ngủ, một tay chắn ngang, thể hiện rõ thái độ chặn đường.

Mặc dù hai người đã thỏa thuận xong bước đầu chuyện kết hôn nhưng đăng ký kết hôn chưa có, Diệp Chuyết Hàn lấy lý do gì tới nhà cậu ở?

“Không cho tôi vào?” Diệp Chuyết Hàn cất giọng trầm thấp, mắt nhíu lại.

“Chồng sắp cưới” đang lườm tôi!!

Kỳ Lâm cố gắng hỏi một cách lịch sự: “Anh đang làm cái gì ở đây thế?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Tôi về nhà mình.”

Kỳ Lâm nói: “Vậy thì? Anh đang đi nhầm cửa à?”

“Cậu không muốn chuyển đến năm biệt thự mà tôi chọn.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Vì vậy tôi chuyển đến chỗ cậu. Không phải đã quyết định rồi sao? Bây giờ lại đổi ý?”

Kỳ Lâm cảm thấy hụt hơi, “Vậy từ giờ anh sẽ sống ở đây?”

“Chả thế thì sao?”

“Tôi…”

Diệp Chuyết Hàn bước vào nhà một bước, thân hình cao lớn che nửa ánh sáng của bóng đèn, một cái bóng mờ phủ lên người Kỳ Lâm, “Cậu không cho tôi vào?”

Kỳ Lâm nhìn kỹ đôi mắt sẫm màu đen thẳm của Diệp Chuyết Hàn, nghẹn họng vài lần, “Được rồi, vậy anh vào đi.”

Diệp Chuyết Hàn không chút khách khí, quay người đóng cửa lại.

Một thanh âm cảnh báo vang lên trong lòng, Kỳ Lâm mặc kệ Diệp Chuyết Hàn đứng im trong nhà, ném “vị khách” này sang một bên, vọt thẳng vào phòng ngủ, thay một bộ đồ ngủ đàng hoàng.

Diệp Chuyết Hàn đứng ở huyền quan không nhúc nhích, dùng một góc nhìn hạn chế đánh giá qua phòng khách.

Sau khi thay đồ, tâm tình Kỳ Lâm đã ổn định lại không ít, bưng bộ mặt chủ nhà ra tìm dép đi trong nhà, “Anh ngồi đi. Hôm nay tôi không biết anh sẽ đến nên chưa dọn dẹp gì cả. Anh muốn uống gì không?”

Diệp Chuyết Hàn cởi áo khoác, tháo cà vạt. Động tác này tuy gợi cảm chết người nhưng Kỳ Lâm lại cảm thấy đây tuyệt đối không phải là thời điểm thích hợp để phát ra mị lực.

Một tổng tài xông vào nhà dân thường, có lẽ phải ngồi xuống nói chuyện trước đã.

“Không đưa tôi đi tham quan các phòng khác sao?” Diệp Chuyết Hàn lễ độ hỏi.

Con ngươi của Kỳ Lâm đảo vòng. Phòng ngủ thì vừa ném áo ngủ tình thú mới thay trên giường, thư phòng thì đầy tranh phác họa, trong đó 90% là đầu rồng, lấy cảm hứng từ chính Diệp Chuyết Hàn.

Hai gian phòng này tuyệt đối không thể tham quan, vậy thì chỉ còn lại phòng khách.

Kỳ Lâm mỉm cười, “Anh có thể xem phòng này là phòng ngủ của anh. Chăn màn gối đệm đã sẵn có”.

Diệp Chuyết Hàn không tỏ ra chút bất mãn nào đối với việc ngôi nhà này không có phòng ngủ dành cho khách, nhưng lại tỏ ra hứng thú với hai căn phòng kia.

Kỳ Lâm lựa chọn phớt lờ, chợt nhớ ra sở thích của Diệp Chuyết Hàn là uống nước ấm, cậu dùng nước sôi pha một ly trà gừng, đặt cốc xuống trước mặt Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn liếc nhìn cốc trà, không hứng thú lắm, ánh mắt còn lộ ra một tia khinh miệt.

Xem thường trà gừng sao? Kỳ Lâm lười quản. Nơi này của cậu là “nhà lạnh”, cũng không có trà lạnh do quản gia pha.

Đã xong nghi thức chào đón, nên bắt đầu cuộc trò chuyện rồi.

Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn ngồi đối diện nhau ở bàn phòng khách, một người mặc đồ ngủ cài lên tới nút trên cùng, một người lại vừa nới lỏng cà vạt, mở vài cúc áo sơmi.

“Tôi không ngờ chúng ta lại sống chung sớm như vậy.” Kỳ Lâm tỏ vẻ thành khẩn, “Tôi sợ anh sẽ không quen sống ở nơi này.”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Vẫn ổn.”

“Luật sư Hình nói hai ngày nay anh đi công tác.” Kỳ Lâm lại nói, “Anh vừa xuống máy bay liền tới đây luôn sao?”

Có vẻ là đã quá khát nước, cuối cùng Diệp Chuyết Hàn cũng bưng cốc trà gừng lên uống, nhấp một ngụm, “Không thì sao?”

Kỳ Lâm: “…..”

Ngày hôm nay, con mẹ nó, cậu sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi!

Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Sau khi xuống máy bay đương nhiên phải về nhà rồi.”

Hai chữ “về nhà” đập mạnh vào ngực Kỳ Lâm, có chút ngoài ý muốn mà rung động.

“Ngày mai tôi muốn đi chụp ảnh cưới.” Diệp Chuyết Hàn buông cốc, “Chỗ tôi thường ở cách quá xa, nhà cậu gần hơn một chút”.

Là bởi nguyên nhân này mà tới nhà cậu sao?

Kỳ Lâm không hỏi, hai người yên lặng đối mặt nhau một lúc. Đột nhiên nhớ tới mười hai bộ lễ phục, “Tôi nghe nói lễ phục được may riêng cho tôi?”

Diệp Chuyết Hàn gật đầu: “Đúng”.

Kỳ Lâm hỏi: “Tôi không nhớ có người nào tới đo kích thước của tôi?”

Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt nói: “Tôi tự nhìn ra.”

Kỳ Lâm buột miệng: “Anh thật trâu bò!!”

Những lời này dường như đã khiến Diệp Chuyết Hàn cảm thấy bị mạo phạm, trán hắn lập tức nhăn lại, ánh mắt cũng tối đi.

Kỳ Lâm đã nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Chuyết Hàn vào ngày hẹn gặp hôm đó. Mặc dù cậu có chút hối hận, nhưng lười xin lỗi, chỉ vỗ đùi ý muốn cho qua.

Không ngờ Diệp Chuyết Hàn lại hỏi: “Cậu vỗ đùi làm gì?”

Kỳ Lâm: “Tôi…”

Cậu, con mẹ nó, á khẩu luôn!!

Diệp Chuyết Hàn cũng vỗ vỗ đùi.

Kỳ Lâm: “Hả?”

“Tôi cho rằng cậu muốn ngồi ở đây.” Diệp Chuyết Hàn lại tiếp tục vỗ thêm hai cái.

Kỳ Lâm cười: “Tôi là một nam thanh niên cao 1m8 đó.”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Thì?”

“Nếu tôi ngồi xuống, anh sẽ không chịu được đâu.”

Gương mặt lạnh lùng của Diệp Chuyết Hàn lộ ra một nụ cười: “Cậu có thể thử xem.”

Đương nhiên Kỳ Lâm không muốn thử!

Vừa rồi cậu thuận miệng đáp lời Diệp Chuyết Hàn thôi. Kỳ Lâm không khác gì những nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình bình thường, nặng không đến một tấn, đương nhiên có thể ngồi lên đùi, nhưng sau tất cả, phải chờ tới khi lĩnh giấy đăng ký kết hôn đã.

Ngày đi đăng kí kết hôn, hình như không còn xa nữa…

Không đợi Kỳ Lâm ngồi lên chân mình, Diệp Chuyết Hàn đứng lên: “Cậu có đang dùng nhà vệ sinh không?”

“Anh muốn tắm rửa phải không?” Kỳ Lâm nhìn đồng hồ, “Nhưng tôi không có dư đồ dùng vệ sinh cá nhân.”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Không sao, tôi có.”

Trong lòng Kỳ Lâm hét lên, tổng tài quả nhiên không giống người bình thường!

“Vậy anh dùng đi, tôi đi dọn chăn gối ra phòng khách.”

Hai người không nói chuyện nữa. Kỳ Lâm kéo ra từ tủ âm tường một cái chăn nhung mới tinh, chuẩn bị mang ra phòng khách thì nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn đang ngồi quay lưng về phía cậu, tìm đồ trong vali.

Ở góc độ này, tư thế này, phần đường cong đẹp đẽ ở lưng Diệp Chuyết Hàn hiện ra rõ ràng dưới lớp áo sơ mi mỏng, đập vào mắt Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm dừng động tác lại, sau đó vội vã đẩy cái túi lớn ra phòng khách.

Vẻ đẹp đầy bí ẩn này đang thay nhau tác động vào tâm lý của cậu.

Bình thường ở nhà, Kỳ Lâm không có thói quen đóng cửa phòng ngủ. Nằm trên giường một lúc, nghe được tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, đột nhiên nhớ ra trong nhà đang có nhiều thêm một người, định dậy đóng cửa lại.

Nhưng đã muộn rồi, Kỳ Lâm chỉ còn cách tiếp tục giả bộ ngủ, híp mắt nhìn về phía cửa.

Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn đi ngang qua, dừng ở cửa phòng vài giây. Bởi vì ngược sáng nên cậu không nhìn rõ mặt của Diệp Chuyết Hàn, chỉ thấy Diệp Chuyết Hàn đã thay đồ ngủ, thân hình đẹp một cách bất ngờ.

Giấc ngủ này không hề an ổn. Kỳ Lâm nằm mơ. Rất lâu rồi cậu không mơ thấy ác mộng.

Bốn giờ sáng, Kỳ Lâm bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm bóng tối xuất thần.

Cách đây vài năm, Kỳ Lâm liên tục gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh dậy cậu không thể nhớ nổi mình đã mơ thấy gì, chỉ biết bản thân đang vật lộn và giãy giụa trong đau đớn để thoát ra khỏi một cái bẫy. Nhưng cái bẫy đó là gì, nguyên nhân của đau đớn này là gì, cậu không thể nhớ được.

Từ từ chậm rãi thoát khỏi cơn ác mộng, Kỳ Lâm muốn đi tắm, vừa giẫm lên dép, chợt nhớ tới Diệp Chuyết Hàn đang ngủ ở phòng cách vách.

Được lắm Diệp Chuyết Hàn, cả đêm anh cũng gặp ác mộng đi!

Tưởng tượng như vậy làm cho cảm giác dinh dính nhớp nháp trên người dần biến mất. Kỳ Lâm ngồi im một lát, nỗi sợ hãi rút dần đi, tính để đến khi trời sáng hẳn mới đi tắm.

Chín giờ sáng, một chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài khu nhà. Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn đều đã chuẩn bị xong xuôi. Cậu làm sandwich và trứng chiên cho bữa sáng, Diệp Chuyết Hàn đã nể tình mà ăn hết.

Hành trình cả ngày hôm nay đã được lên một cách chặt chẽ, đầu tiên là đi thử lễ phục, sau đó đi chụp ảnh.

Thời gian của Diệp tổng rất quý giá, vừa lên xe, thư ký Hứa liền đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng. Kỳ Lâm ngồi bên cạnh. Cậu cho rằng trong đó đều là bí mật thương mại nên lịch sự nhìn thẳng.

Nhưng chẳng mấy chốc, khuỷu tay bị chọc.

Kỳ Lâm nghĩ rằng Diệp Chuyết Hàn vô tình đụng trúng cậu nên phớt lờ.

Mấy giây sau, cậu lại bị chọc.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu nhìn qua đây một chút.”

Ánh nhìn Kỳ Lâm chuyển qua, “Cho tôi xem bí mật thương nghiệp có vẻ… không tốt… đi…”

Chưa nói hết câu cậu đã nhận ra trên máy tính bảng không phải là bí mật thương nghiệp.

“Đây không phải là bí mật thương nghiệp gì cả.” Diệp Chuyết Hàn sửa lại, “Đây là danh sách một số tư thế mà tôi muốn dùng.”

Kỳ Lâm: “…”

Tư thế chụp ảnh mà sao nghe cứ như tư thế gì ấy!

Diệp Chuyết Hàn nói: “Có vấn đề gì không?”

Kỳ Lâm nói: “Không, tôi không có vấn đề gì.”

“Vậy thì chúng ta nên dùng những tư thế nào đây?” Diệp Chuyết Hàn quay mặt lại nhìn cậu.

Kỳ Lâm không nhịn nổi: “Chúng ta đổi từ khác đi?”

Diệp Chuyết Hàn tỏ vẻ không quan tâm, “OK.”

Kỳ Lâm nói: “Đến tư thế chụp ảnh cũng phải thiết kế và chuẩn bị trước sao?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Đương nhiên. Thiết kế trước, chuẩn bị trước, quá trình quay chụp sẽ diễn ra thuận lợi hơn nhiều.”

Vị thương nhân này quá giỏi. Kỳ Lâm hổ thẹn khi bản thân mình không bằng. Cậu đang định lựa chọn một cách nghiêm túc thì thấy Diệp Chuyết Hàn chỉ tay vào một cái.

Tân lang A ngồi trên đùi tân lang B.

Diệp Chuyết Hàn thẳng thắn nói: “Thử cái này đi, để xem tôi có chịu nổi không.”

*** Hết chương 5