Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 4




***

“Cậu nói lại một lần nữa! Cậu muốn kết hôn với ai cơ?” Cố Nhung làm đổ cà phê đầy tay, gào lên một cách khó tin, nhìn chằm chằm Kỳ Lâm, “Là tai anh không tốt, hay là cậu bị líu lưỡi?”

Kỳ Lâm ném một gói khăn giấy cho Cố Nhung, “Tôi không bị líu lưỡi, cảm ơn anh.”

Cố Nhung thu dọn cà phê dây ra trên bàn, vừa liếc mắt ra ngoài phòng chờ để chắc chắn rằng chưa có ánh mắt nào nhìn về phía bên này, sau đó nói: “Cậu và Diệp Chuyết Hàn kết đôi trên AI? Không chỉ kết đôi, còn bàn chuyện kết hôn luôn rồi?”

Phản ứng kinh ngạc của Cố Nhung là điều rất bình thường, chính bản thân Kỳ Lâm cũng cảm thấy khó tin.

Ngày đó, bá đạo tổng tài Diệp Chuyết Hàn cho cậu năm phút để suy nghĩ, đưa ra quyết định, còn nói là yêu hay không không quan trọng, trước mắt cứ kết hôn đã, có gì ngày sau nói tiếp.

Đầu óc cậu nhất thời nóng lên, hơn nữa còn phun một miệng nước vào mặt Diệp Chuyết Hàn nên áy náy, cứ thế gật đầu đồng ý luôn.

Diệp Chuyết Hàn còn rất cẩn thận. Khi ra ngoài, cậu vô thức bước đi suýt nữa đâm cả vào cửa kính. Hắn nhanh chóng đưa tay ra đỡ trán cậu, còn lo lắng trạng thái này của cậu tự đi xe sẽ không an toàn, đưa cậu về tận nhà.

Khi về đến nhà, Kỳ Lâm gỡ bỏ hệ thống kết đôi. Nơi Diệp Chuyết Hàn đặt tay hơi nóng lên. Cậu nhìn lên trần nhà và bình tĩnh nghĩ rằng, có lẽ may mắn cả đời này của mình đã được sử dụng cho việc mở hộp mù là Diệp Chuyết Hàn.

Cho nên việc kết hôn này không cần nói thêm nữa.

Nhưng mà độc thân suốt 28 năm, chưa bao giờ được cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu, đột nhiên phải kết hôn, đối tượng lại chính là cấp trên của mình, Kỳ Lâm nghĩ kiểu gì cũng thấy điều này thật vi diệu.

Chỉ trong một đêm, cậu đã phải tự véo mình mười tám lần. Cánh tay đỏ và sưng lên, nhìn qua như dấu hôn.

“Diệp Chuyết Hàn…” Cố Nhung nói, “Đệch! Kỳ Tiểu Lâm, sau này có phải anh sẽ gọi cậu là Diệp phu nhân không?”

“Vậy thì tôi có cần tự xưng là “ai gia” không? Anh có thể nghiêm túc một chút không?” Kỳ Lâm có chút hối hận khi nói cho Cố Nhung biết. Nhưng không nói không được, không thể chỉ chờ Diệp Chuyết Hàn đơn phương tuyên bố kết hôn với cậu.

“Tôi shock quá!” Cố Nhung nhớ tới cánh tay vừa bị đổ đầy cà phê, “Nhưng cũng thật cao hứng.”

Kỳ Lâm cạn lời, “Anh cao hứng cái gì?”

“Cả ngày ở phòng làm việc cậu chỉ biết cắm cúi vẽ, không hề có chút hiểu biết gì về cao tầng của Nhạc Đình cả.” Cố Nhung nói: “Diệp Chuyết Hàn là một người rất có thực lực, nhân phẩm chưa từng có một vết nhơ nào, quả thực chính là thần tiên trên trời, nhiều người trẻ tuổi muốn bò lên giường hắn lắm…”

Kỳ Lâm ngắt lời, “Không cần nói tiếp đâu.”

Cố Nhung kiên trì nói nốt, “Hắn chính là một thần tiên ca ca băng thanh ngọc khiết.”

Kỳ Lâm lạnh lùng nói, “Vậy thì vị thần tiên ca ca này sẽ bị tôi làm ô uế rồi.”

“Làm ô uế cũng tốt!” Cố Nhung vỗ tay nói, “Chỉ trích duy nhất mà Diệp Chuyết Hàn nhận được trong hai năm qua chính là chưa lập gia đình.”

Kỳ Lâm không thể lý giải nổi, “Anh ta mới chỉ 29 tuổi?”

“Gia đình hào môn có thể giống gia đình người bình thường sao?” Cố Nhung nói, “Diệp Chuyết Hàn này thành thục, trưởng thành, có nhiều ý tưởng tốt, nhưng vì còn quá trẻ, lại thêm chưa lập gia đình nên một số đối tác có tư tưởng truyền thống không muốn hợp tác cùng, sợ hắn vẫn còn lông bông, hợp tác sẽ có rủi ro. Còn nữa, Diệp Chuyết Hàn quản lý sản nghiệp mảng giải trí, sở hữu hàng trăm minh tinh, ngoại hình của hắn lại xuất chúng, từ lâu đã bị cố định hình tượng, như là người đại diện của nhóm này. Nếu bị truyền ra tai tiếng với các tiểu thịt tươi thì Nhạc Đình sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Anh nghe nói Diệp Hải Đình đã muốn hắn kết hôn từ sớm rồi, nhưng bị kéo dài đến bây giờ. Haha, trùng hợp gặp phải cậu…”

Cố Nhung nói suốt nửa ngày, trọng điểm của Kỳ Lâm lại đặt ở từ “trưởng thành”.

Diệp Chuyết Hàn thành thục, trưởng thành?

Không có đâu! Biểu hiện ngày hôm qua của anh ta có chút nào “thành thục, trưởng thành” chứ? -_-

Nếu Diệp Chuyết Hàn thành thục, trưởng thành như lời Cố Nhung nói thì sao lại khiến cậu liên tưởng đến một con rồng đang phun lửa?

Trong lòng Kỳ Lâm phức tạp, kể ra lúc Diệp Chuyết Hàn đưa tay che trán cho cậu cũng khá thành thục, trưởng thành, rất có phong độ.

“Vậy khi nào tổ chức hôn lễ?” Hai mắt Cố Nhung sáng lập lòe, hóng hớt cực mạnh.

Theo suy nghĩ của Kỳ Lâm, trước tiên hai người sẽ đính hôn, còn phải chờ thêm một thời gian mới chính thức kết hôn. Xét cho cùng, Diệp gia cũng là một gia tộc hào môn, một sự kiện lớn như kết hôn ắt sẽ tổ chức rất xa hoa, nhiều khách mời, phải chuẩn bị trong ít nhất hai năm.

Nhưng mà không ngờ là, đến buổi chiều – chỉ trong vòng 24 giờ – luật sư Hình, vị luật sư thoạt nhìn nhã nhặn – Hình Tiêu – đã đến Xuất Tẩu.

Phòng làm việc của Xuất Tẩu ở một tòa nhà bốn tầng, xung quanh là một số công ty nhỏ, khung cảnh đẹp, môi trường trong lành, có sân thượng và hoa viên riêng, giá thuê cũng không hề rẻ. Ban đầu kể cả khi chưa có lợi nhuận Kỳ Lâm vẫn khăng khăng muốn thuê nơi này, với lý do khung cảnh tốt, có thể đem lại nhiều cảm hứng sáng tạo. Trước khi mua nhà, Kỳ Lâm đã phải mua một chiếc giường ngủ lại ở tầng hầm nơi này, dành hết tâm trí cho sự nghiệp của mình.

Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor: https://my.w.tt/7DjnlBjm56 hoặc https://andy9718.wordpress.com/

Hiện tại, Kỳ Lâm và Hình Tiêu đang ngồi trong phòng kính trên sân thượng tầng bốn.

“Chúng ta lại gặp nhau.” Mắt kính của Hình Tiêu phản quang, Kỳ Lâm có cảm giác hắn đang cười như không cười.

“Diệp tổng rất bận. Các công việc cần chuẩn bị trước khi hai người kết hôn sẽ do tôi phụ trách.” Hình Tiêu nói, đồng thời đặt một tập giấy lên bàn, “Trước tiên cậu hãy xem qua cái này, có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi tôi.”

Kỳ Lâm vừa mở ra, suýt nữa bị dòng chữ chói lọi kia chọc mù hai mắt.

Hình Tiêu nói: “Dường như cậu đã có điều cần hỏi?”

“Chúng tôi…” Kỳ Lâm nói, “Sẽ kết hôn vào tuần tới?”

“Cậu cho là quá muộn?” Hình Tiêu lấy bút ra, “Thời gian có thể đẩy lên sớm hơn. Nhưng Diệp tổng đang phải đi công tác hai ngày, ngày kia Cục Dân chính không làm việc, tôi chỉ có thể tiến hành sớm nhất vào ba ngày sau. Tôi sẽ báo lại với Diệp tổng.”

“Không phải!” Kỳ Lâm cảm thấy thế giới quan của mấy người này không ổn. Ngày hôm qua mới gặp mặt, sang tuần đã kết hôn? Có mắc tiểu cũng không cần thiết phải gấp như vậy!

“Không phải là quá muộn.” Kỳ Lâm cố gắng duy trì một bộ dạng lễ phép, “Tôi muốn hỏi là, Diệp tổng không cần báo với người nhà sao? Chỉ trong thời gian ngắn thế này, sợ là có nhiều thứ sẽ không chuẩn bị kịp.”

Hình Tiêu hỏi lại: “Cậu đã báo với gia đình chưa?”

Cha mẹ của Kỳ Lâm đã qua đời, trong nhà chỉ còn duy nhất anh trai lớn hơn sáu tuổi là Kỳ Hãn, nhưng lại đang ở nước ngoài, quan hệ của hai anh em cũng rất tốt. Kỳ Lâm vốn định gọi báo cho Kỳ Hãn sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng lại bị đối phương thúc giục kết hôn.

“Gia đình tôi rất đơn giản.” Kỳ Lâm nói, “Tôi có thể giải quyết chỉ bằng một cuộc gọi.”

Hình Tiêu nói: “Gia đình của Diệp tổng cũng rất đơn giản.”

Kỳ Lâm thầm nghĩ, có quỷ mới tin!

“Diệp tổng đã giải quyết bằng một cuộc điện thoại.” Hình Tiêu bổ sung thêm, “Cậu không cần lo lắng về phía gia đình của Diệp tổng. Từ nhỏ Diệp tổng đã bị nuôi thả, chuyện gì cũng tự mình quyết định…”

Bị nuôi thả…

Diệp tổng của các người là dê sao?

“Tóm lại, nếu cậu không có ý kiến gì, sáu ngày sau hãy đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.” Hình Tiêu nói, “Về đám cưới, Diệp tổng sẽ có ý tưởng của riêng mình.”

Diệp tổng của các người quả thật có thể thay người khác quyết định bất cứ lúc nào! Khóe môi Kỳ Lâm co giật, “Tại sao anh không hỏi tôi có muốn tạm hoãn lại không?”

Hình Tiêu đưa tay đẩy mắt kính gọng vàng, “Diệp tổng hi vọng có thể kết hôn càng sớm càng tốt.”

Thực sự là một vị tổng tài muốn gì có đó! Kỳ Lâm nhịn xuống, tuy đã mang tâm lý chuẩn bị lập gia đình, nhưng khi đối mặt với một hôn lễ vội vàng như thế này, trái tim cậu có chút run rẩy.

Hình Tiêu nói: “Ý của Diệp tổng là, trước mắt hai người đều không có tình yêu, kết hôn cũng chỉ là làm cho người khác xem. Chờ sau này yêu nhau có thể bổ sung hôn lễ sau.”

Kỳ Lâm nghẹn vài giây.

Quả thực cậu không hề nghĩ tới “có tình yêu thì tổ chức hôn lễ sau”.

Diệp Chuyết Hàn đã suy xét rất cẩn thận.

“Ý cậu thế nào?” Hình Tiêu lại hỏi, “Nếu cậu muốn lập tức tổ chức hôn lễ, tôi có thể cùng Diệp…”

“Tôi đồng ý.” Kỳ Lâm nói, “Hôn lễ để sau này tính tiếp.”

Hình Tiêu hài lòng nói: “Tiếp theo, đề nghị cậu xác nhận phòng tân hôn, lễ phục, nhẫn cưới…”

Sau khi kết hôn bắt buộc phải sống chung, Diệp Chuyết Hàn đưa ra năm địa điểm cho Kỳ Lâm lựa chọn. Kỳ Lâm đau đầu, mấy cái này không thể trong thời gian ngắn là có thể quyết định được. Cậu chưa sẵn sàng cho việc sống chung, cũng chưa muốn chuyển ra khỏi ngôi nhà của mình.

Ngôi nhà mới mua nửa năm trước, vị trí rất tốt, xung quanh có các loại phương tiện đi lại và cơ sở hỗ trợ thích hợp. Cậu rất thích nơi này, cũng đã suy xét đến việc sau này kết hôn sẽ cùng bạn đời sống chung ở đó. Ngờ đâu đối tượng lại là một tổng tài, nhìn hình ảnh năm căn biệt thự ở trước mặt, anh ta tuyệt đối sẽ không dọn đến nhà cậu sống.

Kỳ Lâm buồn bực, không trả lời Hình Tiêu ngay, tầm mắt dừng ở lễ phục và nhẫn cưới, hỏi: “Không tổ chức hôn lễ thì có lẽ không cần lễ phục đâu nhỉ?”

Chẳng lẽ mặc lễ phục đi đăng ký kết hôn?

Hình Tiêu cười, “Lễ phục dùng để chụp ảnh. Tuy rằng tạm thời chưa tổ chức hôn lễ nhưng Diệp tổng vẫn muốn chụp một bộ ảnh cưới.”

Yêu cầu này không quá khó, Kỳ Lâm đồng ý, xác định lại thời gian với Hình Tiêu, “Chủ nhật đi thử lễ phục?”

“Đúng vậy. Sau khi Diệp tổng đi công tác về.” Hình Tiêu nói: “Mười hai bộ lễ phục này đều là những thiết kế độc nhất vô nhị, cậu tùy ý chọn lựa.”

Kỳ Lâm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Hình Tiêu lại nói: “Chỗ ở cậu quyết định thế nào?”

Tất nhiên biệt thự là nơi tốt, nhưng Kỳ Lâm luyến tiếc ổ chó của mình. Ba năm trước về nước, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cực khổ kiếm tiền, mãi về sau mới mua được một căn nhà nhỏ. Ngôi nhà đó là cả một quá trình phấn đấu của cậu!

“Sau khi đăng ký có thể tạm thời không sống chung được không?”Kỳ Lâm nói, “Tôi chưa có kế hoạch chuyển nhà.”

Hình Tiêu trả lời dứt khoát, “Chỉ sợ là không được.”

Kỳ Lâm: “…..”

“Diệp tổng tuy không phải là minh tinh nhưng cũng được xem như là nhân vật của công chúng.” Hình Tiêu giải thích, “Nếu bị phóng viên biết được hai người không sống chung thì sẽ ảnh hưởng xấu rất lớn đến hình tượng của Diệp tổng.”

Ban nãy Kỳ Lâm hỏi xong cũng đã nghĩ đến điều này, Diệp Chuyết Hàn kết hôn với cậu là để đắp nặn hình tượng đàn ông đã lập gia đình, sao có thể đồng ý ở riêng?

Kỳ Lâm mở miệng, muốn nói lại thôi.

Hình Tiêu nói, “Kỳ tiên sinh, cậu có ý kiến gì?”

“Tôi…” Kỳ Lâm rất muốn nói: “Tại sao tôi phải chuyển đến nơi ở của Diệp Chuyết Hàn, sao anh ta không chuyển đến nhà tôi? Nhà tôi có đủ phòng, 120m2, không hề nhỏ.”

Nhưng nghĩ tới bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết đều nằm trên một chiếc giường 120m2, cậu không nói nên lời.

“Cậu không vừa ý cả năm biệt thự này?” Hình Tiêu nói: “Cũng dễ xử lý.”

“Để Diệp tổng dọn đến chỗ cậu ở.” Hình Tiêu quyết định.

Kỳ Lâm choáng váng, “Anh cứ thế quyết định luôn? Anh ta có đồng ý không?”

“Diệp tổng đồng ý.” Hình Tiêu hất cằm về phía văn kiện.

“Ngài đọc xuống bên dưới xem, có một hàng chữ nhỏ.”

Kỳ Lâm hoài nghi nhìn lại, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ! – Nếu Kỳ tiên sinh không đồng ý chuyển nhà, Diệp tiên sinh sẽ dọn đến chỗ ở của Kỳ tiên sinh.

Kỳ Lâm hít sâu một hơi: “Nhà tôi chỉ có 120m2…”

Hình Tiêu cười nói: “Không hề nhỏ, Diệp tiên sinh cũng không ngủ ở giường 120m2.”

Sau khi chốt lại mọi thứ, Kỳ Lâm ngồi trong phòng kính suy ngẫm. Cậu bỗng hiểu ra cảm giác không đúng lúc nãy.

Lễ phục là thiết kế độc nhất vô nhị, nó phải được điều chỉnh phù hợp với dáng người, nhưng không hề có ai đến đo kích thước của mình, làm thế nào để may mười hai bộ quần áo đó?

Bất an cùng chờ mong vào cuộc hôn nhân bí ẩn này, tinh thần Kỳ Lâm không yên ổn suốt hai ngày. Tối thứ bảy, cậu gọi điện thoại cho Kỳ Hãn thông báo hôn sự. Hai người nói chuyện được nửa giờ, trong lúc Kỳ Hãn đang nghiêm túc giáo dục Kỳ Lâm không thể gọi người ta là “rồng phun lửa” thì có tiếng chuông cửa.

9 giờ 7 phút, giờ này còn có ai tới?

“Có khách đến.” Kỳ Lâm vừa nói vừa mở cửa, “Đại Kỳ, chờ em một lúc.”

Cửa mở ra, vị tổng tài họ Diệp phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt rất lạnh, cũng có vài phần tư thế của thần tiên ca ca.

Kẹo que vị trà sữa Kỳ Lâm đang ngậm trong miệng rơi xuống, dính vào áo ngủ.

Nhất thời, cả thế giới yên tĩnh một cách xấu hổ.

“Tiểu Kỳ?” Kỳ Hãn đợi nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì, lớn tiếng hô: “Tiểu Kỳ, ai tới vậy?”

Trán Diệp Chuyết Hàn nhăn lại.

Kỳ Lâm nửa ngây người nửa tỉnh táo, suýt nói “rồng phun lửa tới”, nhưng vừa rồi Kỳ Hãn rất nghiêm túc sửa lời cậu, vì thế buột miệng nói: “Thần tiên ca ca tới.”

*** Hết chương 4