Bảo Bối Tiếp Viên Hàng Không Của Chàng CEO

Chương 28:Anh tỉnh lại đi, em tha lỗi cho anh rồi




Những ngày tới Mạnh Quân hằng ngày vẫn đều đặn mua đồ ăn tẩm bổ cho cô. Biết cô không muốn gặp anh nên anh chỉ để ở trước cửa nhà rồi lặng lẽ đứng xa quan sát cho đến khi cô mang vô thì thôi.

Gia đình anh thay phiên nhau đến thăm cô, mẹ cô nhiều lần ngỏ ý muốn đưa cô về để dễ dàng chăm sóc hơn nhưng cô luôn từ chối. Trong lòng cô hiện tại vẫn đang bài xích với anh, mặc dù rất yêu nhưng cô cũng không muốn tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, Mộc Trà muốn đây là bài học mà anh phải nhớ suốt đời.

Mạnh Quân ngày ngày bị cô ngó lơ, cự tuyệt trong lòng anh rất khó chịu nhưng biết đây là lỗi lầm của mình nên anh không những không trách cô ngược lại yêu cô gấp bội lần.

Rồi thời gian trôi qua cái thai trong bụng Mộc Trà cũng đã được 6 tháng, vì là thai đôi nên bụng cô rất to, đi đứng vì thế cũng trở nên khó khăn hơn. Thời gian gần đây cô cũng bắt đầu mở lòng hơn với anh, đã chịu cho anh vào nhà thăm cô và các con nhưng vẫn còn rất thờ ơ với anh.
Mạnh Quân đặt đầu lên bụng cô để cảm nhận 2 đứa con của mình " Mộc Trà, sắp tới anh phải qua Sing công tác 2 tuần. Thời gian này anh không qua thăm em được nhưng mẹ và chị hai sẽ qua với em. Phải ăn uống đầy đủ, ngủ sớm, mai anh sẽ cho người mang máy mát xa vào cho em. Anh đi rồi sớm về với 3 mẹ con em" anh dặn dò cô
Mộc Trà giả bộ không quan tâm nói "anh đi luôn cũng được"
Anh ngắt mũi cô nói "anh đi luôn thì ai sẽ chăm sóc vợ và con anh"
"ai cần anh chăm sóc, mình em làm được. Mà ai là vợ anh cơ chứ" cô ngang bướng nói
"còn ai nữa mà hỏi"

 
Hôm nay là ngày Mạnh Quân đi Sing đã được 2 tuần rồi. Mai là ngày anh về nước, anh gọi điện cho cô "nhớ anh không?"
"Ai thèm nhớ anh, anh đi luôn em cũng không lưu luyến" cô bĩu môi nói.
Anh cười nói "lúc về anh có cái này cho em, đợi anh nhé"

Sáng hôm sau, Mộc Trà mới ngủ dậy cô với tay lấy cốc nước, vừa cầm thì tuột cốc nước khỏi tay, mảnh vỡ văng tung toé. Cô nhặt mảnh vỡ lên thì tay bị cắt trúng, tay cô chảy máu tự nhiên trong lòng nôn nao có một dự cảm không lành xuất hiện.
Đột nhiên lúc này điện thoại cô reo lên, mở ra là số của chị Yến Tử cô nghe máy thì một giọng nức nở phát lên "Mộc Trà à...Quân...Quân nó" Yến Tử bật khóc thật to
"chị à, chị bình tĩnh lại nói em nghe anh Quân bị sao đi" cô trấn an Yến Tử mặc dù trong lòng cô đang rối tung.
Yến Tử hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh "trên đường về nước, xe của Quân...bị đâm lao xuống vực rồi" cuối cùng cô cũng gặng để nói hết được một câu.
Nghe xong Mộc Trà như chết lặng, nhìn vào khoảng không vô định, ngắt tay mình xem có phải mơ không nhưng lại đau, cô không mơ đây là sự thật. Cô hỏi chị "thế giờ tìm được anh ấy chưa ạ?"
"Chưa" một từ thôi làm Mộc Trà ngã xuống đất, cô làm gì với anh thế này, cô nhớ lại hôm qua mình từng nói là anh đi luôn đi, giờ cô hối hận rồi cô cần anh, con họ cũng cần anh.

Không thấy Mộc Trà nói gì Yến Tử hoảng hốt "Mộc Trà à, em nói gì đi. Em phải bình tĩnh nhé, đợi chị"
Thế là Yến Tử và mẹ anh chạy qua nhà Mộc Trà vì sợ cô và 2 con bị làm sao

Đến nơi bước vô nhà cô thấy cô ngồi im dưới đất xung quanh là những mảnh thuỷ tinh, mẹ anh chạy lại ôm chầm lấy cô "Mộc Trà à" mẹ anh bật khóc thốt tên cô
"Bác ơi, anh ấy có mệnh hệ gì con và hai đứa nhỏ sẽ không sống nổi mất, con đã bảo anh ấy đi luôn, con đã lạnh lùng với anh ấy. Con hối hận lắm, con nhớ anh ấy, con muốn được anh ấy ôm. Con phải làm sao đây" cô khóc thật to rãi bày
"bác tin Quân sẽ không sao đâu, nó đã rất mong cùng con có một gia đình hạnh phúc mà, nó sẽ không bỏ con lại đâu"

2 ngày nữa lại trôi qua, cuối cùng mọi người cũng tìm được anh, họ chuyển anh về nước nhưng tình trạng hiện tại của anh rất xấu, sinh tử hiện tại đang trên bờ vực thẳm.

Họ tìm được trong túi áo anh có một chiếc hộp nhung đỏ.
Yến Tử đưa lại chiếc hộp đó cho cô, cô mở ra bên trong là chiếc nhẫn có khắc chữ "T&Q" thì ra tối đó anh kêu có bất ngờ cho cô là anh định cầu hôn cô.
Cô lấy tay xoa bụng "ba các con sẽ không sao đâu, chúng ta cùng đợi ba con tỉnh lại nhé"