Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 38: Người Bí Ẩn




Author: Tịch An🌸

Hôm nay nhà Hứa Ny Ny có việc nên không đến trường, Lâm Tuyết cũng lười không muốn ở nhà ăn xếp hàng chen lấn, cô ăn qua loa bánh mì cùng một hộp sữa tươi vừa đủ lấp đầy bụng đói. Ăn xong, thấy thời gian còn sớm hơn bình thường hẳn nửa giờ, cô quyết định tìm nơi kín đáo để nghỉ trưa.

Toà nhà thực nghiệm phía tây vào giờ này có lẽ khá vắng, Lâm Tuyết nhớ tới bên phía đó có một dãy bàn ghế tự học ở tầng trệt, thích hợp ngã lưng một lát. Phần lớn bạn học giờ này đều đang chen lấn ở khu nhà ăn, đường đi vắng vẻ lại yên tĩnh. Đang tận hưởng chút yên bình hiếm có, không ngờ người nghĩ tới toà lầu này cũng không phải chỉ mình cô.

Từ xa, Lâm Tuyết đã loáng thoáng thấy hai bóng người, một nam một nữ cử chỉ lén lút thập phần đáng ngờ. Xuất phát từ tò mò, cô cũng cẩn thận quan sát, phát hiện cả hai dắt nhau đến góc khuất dưới gầm cầu thang của toà nhà.
Nam nữ đi chung cũng không có vấn đề gì, nhưng cử chỉ bất thường giữa hai người làm Lâm Tuyết không thể nào bỏ qua. Cô cũng không phải loại thanh thuần chưa biết quá vị thịt, trong đầu không khỏi lặng lẽ tự não bổ ra 108 loại cảnh tượng, cả người hưng phấn không thôi, hai chân không tự chủ bước nhanh nối gót theo đôi nam nữ bí ẩn đằng trước.

Theo tới gần cầu thang, tình huống cũng không phải dễ dàng như Lâm Tuyết tưởng tượng. Rõ ràng chỉ chậm hơn một lát, chớp mắt đã không thấy người đâu. Lập tức, cô cẩn thận ra khỏi nơi đang ẩn nấp, lại gần sát hơn thì mới phát hiện, có một cánh cửa gỗ nhỏ dẫn ra phía sau toà nhà, được sơn cùng màu với bức tường nên từ xa khó mà nhìn thấy được. Lâm Tuyết suy nghĩ một lát, quyết định giơ tay đẩy cửa.

Bất ngờ, tiếng cãi nhau từ bên kia cánh cửa truyền tới, tốc độ rất nhanh như thể chốc lát nữa sẽ quay lại bên này rồi, cô có chạy cũng không kịp. Lâm Tuyết không biết làm thế nào, đại não trì trệ như ngưng hoạt động.
Cô tự nhủ: "Thôi xong, cùng lắm thì giả ngu chào hỏi vậy", không ngờ một cánh tay từ đâu vươn tới bịt chặt lấy miệng Lâm Tuyết, kéo cô vào góc còn lại tối om khuất dưới gầm cầu thang.

Thì ra góc bên này được tận dụng làm nơi chứa tạp vật, tối tăm lại có nhiều tủ và bàn ghế cũ lung tung nên không ai chú ý đến không gian bên này lắm, mặc dù không lớn nhưng vừa vặn nếu hai người áp sát vào nhau. Tình huống khẩn cấp, đúng lúc bên kia vừa mở cửa, Lâm Tuyết cũng vừa được kéo sát vào lồng ngực người nọ, cả hai dính chặt không một kẽ hở.

Tuy nhiên, hiện tại Lâm Tuyết cũng không quá chú ý đến điểm này. Cô khẩn trương đến mức trống ngực gõ thình thịch, căng mắt tập trung quan sát hai người vừa bước vào.

Bên kia người mở cửa rồi cũng không vội đi ngay, vì đứng ngược sáng nên cũng không thấy rõ mặt cho lắm, hai dáng người lờ mờ có vẻ là nam giáo viên cùng nữ sinh. Bốn người tính ra đứng cách nhau không quá bốn mét, nhưng hai người đó đang tập trung vào cuộc chiến, không ngờ đến còn có hai người khác ở chỗ này xem diễn.
Xác định mình chắc chắn sẽ không bị phát hiện, bây giờ Lâm Tuyết mới có thời gian thả lỏng chú ý đến tình huống của bản thân: mũi miệng bị bịt kín bưng, tay eo cũng bị giữ chặt cứng, cả người dính sát vào người bí ẩn đằng sau, tư thế cả hai vô cùng gần gũi.

Cô nhẹ cựa quậy đầu, đối phương lập tức biết ý thả tay ra, ngón tay như có như không lướt qua bờ môi cô, tay còn lại vẫn cố định tay và eo chặt cứng. Lâm Tuyết định quay đầu lại xem xem cao nhân vừa ra tay cứu giúp là thần thánh phương nào, một bàn tay lập tức cố định trên đỉnh đầu không cho cô di chuyển.

- "Ngoan ngoãn, đừng động". Người kia cúi xuống thì thầm sát bên tai Lâm Tuyết, mỗi lần mở miệng, cánh môi lướt qua lại trên vành tai cô như sắp ngậm vào đến nơi, hơi nóng phả ra làm Lâm Tuyết không tự chủ được rùng mình, nhỏ giọng lên tiếng: "Cám ơn nhé".
Người nọ cười hì hì đáp lại: "Không có gì, bắt được một cô bé tò mò". Nói xong, tay hắn hạ xuống, một tay ôm eo, một tay bao trọn lấy hai tay đang cựa quậy của Lâm Tuyết, cằm rất tự nhiên gác trên đỉnh đầu cô. Chợt nhận ra tên này rất cao, có lẽ trên 1m85, người cũng rất săn chắc, cánh tay hữu lực vô cùng làm cả người cô như lọt thỏm trong vòng ôm của hắn.

Dù sao cũng là người xa lạ, Lâm Tuyết cựa quậy đôi ba cái gọi là, lập tức như ý nguyện được người ta siết chặt hơn. Chưa kịp làm ra hành động gì lớn, cặp đôi bên ngoài đang lời qua tiếng lại bất chợt im bặt, Lâm Tuyết lại nín thở tập trung quan sát, nghe được "Đông" một tiếng thật mạnh, sau đó là âm thanh của môi lưỡi dây dưa.

Khỏi nói cũng biết, hai người Lâm Tuyết vừa được chứng kiến một màn Kabe-don* người thật việc thật trong truyền thuyết.
*Kabe-don: "tường đông" - tư thế đè áp người khác vào tường, thường thấy trong truyện manga Nhật hoặc phim thần tượng: bạn nam sẽ ép bạn nữ vào tường, sau đó chống tay chặn không cho người ta trốn (xong rồi  kiểu  gì cũng có màn tỏ tình một cách cool ngầu =))) ).

Tình huống hiện tại có chút khó mà miêu tả, Lâm Tuyết đang cùng một người hoàn toàn xa lạ làm loại chuyện trốn trong góc tối cùng nhau quan sát người khác ân ái, cô còn nằm gọn trong lòng người nọ, da thịt cách lớp quần áo mỏng manh truyền đến từng luồng hơi ấm.

Hơn nữa cơ thể người đằng sau này còn rất hợp ý cô nữa.

Cặp đôi bên ngoài càng hôn càng mất khống chế, ân a trao đổi nước bọt lẫn nhau, tiếng thở dốc ồ ồ cùng âm thanh quần áo ma sát sột soạt không thể nào lọt khỏi tai Lâm Tuyết. Cô nhịn không được cũng ực một tiếng nuốt nước bọt theo, hai chân khép chặt cọt xát qua lại, thân nhiệt cùng nhịp tim dần dần tăng lên. Huống chi ngay sát đằng sau là một cỗ thân thể cao lớn rắn chắc, cả hai đều không tự chủ được cọ xát lên rồi.
Thân thể tính chất đặc thù của Lâm Tuyết mỗi khi hưng phấn thì sẽ phát ra mùi hương mời gọi, lúc này người đằng sau hoàn toàn ngửi được trọn vẹn, thân thể hắn vốn có phản ứng từ đầu, bây giờ càng mất kiểm soát.

Hắn cúi đầu, lại cố ý thì thầm vào tai cô: "Thơm quá a...". Âm thanh vốn trầm khàn giờ lại pha thêm một tia kí©Ꮒ ŧìиᏂ, mê hoặc hai tai cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu. Nói xong hắn cũng cúi đầu, chôn mặt ở hõm vai Lâm Tuyết, hơi thở nóng hổi phả từng hồi lướt qua vùng da nhạy cảm trên cổ, phía thân dưới cũng đang dần dần cộm lên đâm vào sau mông Lâm Tuyết.

- "Đừng...aaa...đừng chạm vào đó..." Tiếng rên rĩ mềm nhũn của nữa sinh bên kia truyền tới, Lâm Tuyết bên này cũng chẳng khá hơn là bao, mông cô đánh về phía sau hết cỡ, đón lấy từng đợt thúc đến cọ xát của người phía sau. Cô cố gắng cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên, nhưng vẫn không kìm được tràn ra từng đợt thở dốc khe khẽ : "A...aaa...ân~~~"
Bàn tay cách lớp vải không biết từ lúc nào đã du tẩu trên thân thể cô, thấy Lâm Tuyết có xu hướng không kìm nén được âm thanh nữa, bàn tay hắn di chuyển dần lên trên, tìm đến môi cô, cắm hai ngón tay vào khuấy đảo.

Lâm Tuyết đương lúc hưng phấn, lưỡi lập tức thè ra cuốn lấy ngón tay, chơi đùa cùng chúng đến thích ý. Điều này như ấn mở nút công tắc của người nào đó đằng sau, hắn bất chợt cuồn nhiệt hẳn lên, tay còn lại dùng sức mà xoa nắn thân thể cô, miệng cũng ngậm mút lấy vành tai đỏ ửng, lưỡi xoáy sâu vào từng ốc tai thưởng thức: "Ồ, học sinh tiêu biểu, thật biết chơi~".

Nói xong, hắn luồn tay vào phía trong váy, xoa nắn hai cánh mông mát rượi: "A, quần chữ T...không ngờ Lâm Tuyết bảo bối của chúng ta lại dâʍ đãиɠ đến vậy a~".

Người này thế mà lại biết cô!
- "Không...không phải như vậy..." Lâm Tuyết yếu ớt phản đối.

Quả thật vừa bí ẩn lại đưa cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tâm trạng Lâm Tuyết không khỏi mất khống chế.

Hắn rút ngón tay khỏi miệng Lâm Tuyết, đưa ngón tay ướt nhẹp đó di chuyển chậm chạp thăm dò vào sâu trong lớp áo, luồn vào bên trong áσ ɭóŧ, bất chợt mạnh bạo nắm chặt lấy nhũ hoa.

- "Ách...đau..." Cơn đau bất chợt làm Lâm Tuyết mất kiểm soát, tràn ra một tiếng rên thống khổ, nước mắt cũng chực trào đến nơi.

- "Suỵt...Ngoan, nhỏ một chút, đừng gọi người tới".

Bàn tay xoa mông cũng mạnh bạo không kém, Lâm Tuyết lạ kỳ lại từ trong đau đớn cảm nhận được tia thống khoái, cắn răng cố gắng chịu đựng.

Cặp đôi bên ngoài đã tới giai đoạn cuồng nhiệt, tiếng bạch bạch giã nhau vang đến từng hồi, xem ra khá là lịch liệt. Phía này, người nọ cũng kéo ra côn ŧᏂịŧ từ lâu, kích cỡ quả thật không làm cô thất vọng tí nào.
Tuy nhiên, hắn không vội vã tiến vào. Chậm chạp rê cây gậy của mình lướt qua hai cánh mông căng tròn đến chán chê, hắn ép chân Lâm Tuyết lại, cọ xát vào ra giữ hai đùi, vừa vặn lướt qua lại cửa huyệt sũng nước của Lâm Tuyết.

- "Ưʍ...thật lớn quá..." Lâm Tuyết khe khẽ cảm thán.

Từ phía trước nhìn xuống vẫn có thể thấy được qυყ đầυ của người nọ trồi ra giữa hai đùi mình, kích thước này không chỉ làm cô không hề thất vọng thôi đâu, thật sự lo lắng không biết có chứa nổi hay không nữa.

- "Sợ à? Hôm nay chưa thích hợp, sẽ không làm em đâu".

————————————————-

To be continued....

An: "Ủa dị rồi chừng nào mới làm ?!?" =))))))

Vote nhe cả nhà ơiii ⭐️