Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 37: Hạ đường huyết




Author: Tịch An

Vui lòng đọc truyện tại truyenfull.com @tichan_wyb để ủng hộ CHÍNH CHỦ. Những nơi khác chỉ là ĂN CẮP!!!

~~~~~~~~~~~~~~~

Trong phòng tắm, Hứa Huân và Lâm Tuyết cơ thể ướt đẫm điên cuồng cọ xát lẫn nhau, không dùng bồn tắm mà cùng đứng dưới vòi sen. Từng tia nước tí tách rơi trên thân thể hai người, tạo thành từng dòng chảy uốn lượn nối tiếp nhau trượt trên da thịt trần trụi, dần dần lướt xuống dưới.

Lâm Tuyết tóc búi cao, khoe trọn cổ thiên nga cùng xương quai xanh gợi cảm. Hai tay Hứa Huân vòng ôm từ phía sau dày xéo bộ ngực no tròn của Lâm Tuyết. Hắn cúi người từng chút hôn lên hõm cổ cùng bả vai cô, lưỡi trượt lên xuống liếʍ ʍúŧ cổ và sườn mặt. Lâm Tuyết chỉ biết mơ màng: "Nhanh chút...nhanh chút xuống dùng điểm tâm a".
Lưng cô áp chặt vào vòm ngực cường tráng của người đàn ông, da thịt tương dán chặt chẽ đến khít khao. Mông cũng không vừa, nhiệt tình đưa đẩy về sau, chốc lát lại ngún nguẩy kẹp lấy đầu nấm vẫn luôn đụng chạm phía sau cô nãy giờ. Cả hai đứng dưới làn nước mát nhưng lại va chạm từng hồi nóng bỏng như lửa, hô hấp nặng nề đan xen.

- "Thúc thúc phải cho huyệt nhỏ ăn no trước đã, ngoan". Tay hắn khoá trụ cằm Lâm Tuyết, bắt cô ngửa đầu ra sau, lưỡi lại vói vào trong miệng cô khát cầu chất lỏng, nhấm nuốt từng đợt một. Hai tay cô vòng ra sau bắt chéo gác trên cổ hắn, làm bộ ngực càng được ưỡn cao, bị hắn niết đau đến rên rĩ xin tha.

Lâm Tuyết rên rĩ càng làm hắn phấn chấn, gậy thịt đã ngóc dậy cứng ngắt, hắn không cắm vào ngay mà để nó tiếp tục cọ xát trên mông Lâm Tuyết một lúc, đợi đến khi cô ngâm nga đòi hỏi, hắn bất chợt nâng một chân cô lên, không báo trước mà đẩy mạnh vào trong, "bạch...bạch..." mà cắm vào liên hồi.
Huyệt nhỏ vừa bị cắm ngoài ban công lúc nãy vẫn chưa khép lại, chứa đầy ái dịch của hai người nên vô cùng thuận tiện cho hắn ra vào. Hai thân thể ướt nhẹp va chạm lẫn nhau, khỏi nói cũng biết âm thanh ám muội trong phòng tắm kín bưng sẽ vang vọng thế nào.

Hứa Huân vừa điên cuồng đẩy vào rút ra, cảm nhận huyệt thịt co bóp hút lấy d.ương vậ.t của mình gắt gao, thầm thì bên tai Lâm Tuyết: "Xem này, nó đói đến mức hút chặt lấy thúc không tha đấy". Nói xong, hai tay tàn nhẫn bóp chặt eo thon của cô để tăng tốc nhấp nhanh hơn, môi ngậm lấy vành tai trắng nõn, chậc chậc mút vào trong miệng nhấm nháp.

- "A...quá nhanh...đừng mà...không chịu nổi...cháu sắp ra~". Lâm Tuyết bị tốc độ khϊếp người này của hắn làm cho choáng váng không đỡ được, hai vú mềm mại lắc lư điên cuồng. Nhớ ngày nào mới đến đây còn là lão xử nam, giờ lại...
Tiếng nước chảy ào ào cũng không ngăn được âm thanh ám muội từ trong phòng tắm truyền ra. Có tiếng nam nhân hô hấp nặng nề hoà lẫn với tiếng nức nở từ miệng thiếu nữ, làm người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Một đợt hoan ái nữa qua đi, Lâm Tuyết nhanh tay bắt lấy khăn tắm quấn lên người, nhìn Hứa Huân nài nỉ: "Ưʍ...cháu không chịu nổi nữa đâu...đói đến hết sức rồi...phải ăn sáng thôi thúc thúc".

Vốn định buông tha cho Lâm Tuyết rồi, nhưng bất chợt "Á..." một tiếng, sàn nhà tắm trơn trượt, đôi chân đã bị cắm đến tê dại của cô vừa nhấc lên đi mấy bước thì trượt suýt té, may mà Hứa Huân nhanh tay bắt được kéo người vào lòng. Khăn tắm không che đậy hết được khe rãnh mê người trước ngực, người nằm trong ngực hắn lại thơm thơm mềm mềm, mắt ươn ướt từ dư vị hoan ái chưa tiêu tan như mời gọi hắn tiến đến mặc sức chà đạp. Hứa Huân không nói hai lời, vung tay giật mạnh khăn tắm ra, cúi đầu xuống cắn nuốt hai nhũ thịt tuyết trắng ngay lập tức.
- "Hừ, thúc muốn ăn cái này trước. Cháu còn có thể mà". Hứa Huân nhỏ giọng rầm rì.

Hắn bắt lấy tay cô, dẫn dắt đôi tay đi xuống vuốt ve tuốt lấy gậy thịt của mình. Ngược lại, hắn cũng dùng tay an ủi mật huyệt mẫn cảm của cô.

Lâm Tuyết ngẩng cao cổ chịu đựng kᏂoáı ©ảʍ từng đợt đánh úp tới: "Đừng...đừng mà, xin thúc, A Tuyết chịu không nổi nữa đâu a..."

- "Cơ thể cháu thành thật hơn nhiều". Môi hắn chuyển sang cắn lấy bên nhũ thịt còn lại, mạnh mẽ hút vào từng ngụm. Nụ hoa hồng hồng bị hắn chà đạp sáng giờ đã sớm đỏ bừng, bầu vú bị nhào nặn cũng săn cứng đỏ ửng hết cả lên, vậy mà lại kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vào dây thần kinh nào đó của Hứa Huân, gặm mút mê say trồng ra vô số dâu tây lớn nhỏ trên đồi núi no tròn.

Lâm Tuyết mơ màng bị ôm lên giường, kẹp tóc rơi ra làm tóc tơ xoã tung tán loạn trên gối, mặt mày thiếu nữ hồng hào đẹp không sao tả xiết. Hứa Huân đè trên người cô, cúi đầu nhìn từ trên xuống thu hết cảnh xuân tươi đẹp vào mắt. Hắn dịu dàng cúi đầu mổ mổ nhẹ trên môi Lâm Tuyết, tay không ngừng vuốt ve các điểm mẫn cảm trên người cô khiêu khích.
Lâm Tuyết định lực vô cùng kém, quên mất là ai vừa khóc lóc xin tha, phản xạ há miệng ra trêu đùa ngược lại Hứa Huân, vòng tay đan trên cổ hắn, rướn người lên để môi lưỡi cả hai lần nữa dây dưa không dứt.

Tình triều hừng hực kéo đến, lần nữa như lửa cháy lan trên đồng cỏ. Đang lúc chuẩn bị lần nữa vận động pít-tông, tiếng gõ cửa rất không đúng lúc vang lên:

- "Tuyết ơi, xong chưa con, thức ăn sáng sắp nguội hết đấy".

Là mẹ Lâm!

Đoán không nhầm, bà sắp sửa mở cửa tiến vào đến nơi rồi!

Trong phòng Lâm Tuyết hoàn toàn không có chỗ trốn. Gầm giường quá thấp so với thân thể Hứa Huân, phòng tắm nếu đóng cửa thì quá kì quái, bàn học thì khỏi nói, còn nhỏ hơn gầm giường nữa.

Lúc này Lâm Tuyết vô cùng tiếc hận, vì sao mình lại tách phòng quần áo ra riêng chứ, ít nhất nếu trong phòng có 1 tủ quần áo thì tốt rồi!
Huống hồ, tình huống bây giờ...có hơi đặc biệt. Cả hai nằm nghiêng, Hứa Huân tay đã nâng một chân cô mở rộng ra, côn ŧᏂịŧ từ sau mông đã đi vào huyệt động được nửa đường rồi, cảm giác khít khao lấp đầy.

Hai người đều luyến tiếc rút ra có được hay không!

Không tới năm giây thời gian nhưng từng ấy suy nghĩ chạy vòng trong đầu Lâm Tuyết. Hứa Huân ấy vậy mà chẳng sợ, quyết đoán cắm mạnh vào, triệt để hoàn toàn đi vào lấp kín lỗ nhỏ. Tình huống đặc biệt kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, hai người đồng thanh "Ư" một tiếng khoan khoái.

Thời gian không còn nhiều, tay nắm cửa đã chuyển động!

Trong tích tắc Lâm Tuyết đánh liều, mở chăn ra phủ lên trên hai người, chỉ để lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ của mình.

Mẹ Lâm đi vào, đột nhiên thấy Lâm Tuyết nằm trên giường không khỏi thắc mắc:
- "Vừa nãy còn tập thể dục ở ban công, giờ lại nằm đây rồi. Sao thế con gái?"

- "Ưmm...mẹ ạ?" Lâm Tuyết làm bộ dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ: "Lúc nãy tập mệt, có hơi hạ đường huyết. Con tắm xong lại thấy lạnh nên trùm chăn nằm một lát, không ngờ ngủ quên mất ạ".

Mẹ Lâm đi tới bên giường, thấy con gái nằm nghiêng hơi cắn môi, sắc mặt quả thật hơi tái. Bà sờ trán Lâm Tuyết, thấy đúng là hơi nóng, không nhịn được trách:

- "Con bé này, tự dưng ai bảo sáng sớm tập mệt thế làm gì, còn đi tắm. Chưa ăn đã vận động, thấy tác hại chưa?"

Bà đâu hay biết, chăn đệm hỗn độn che giấu bên dưới nào phải gối ôm gấu bông thân thiết của con gái. "Gối ôm hình người" Hứa thúc thúc đang dùng gậy thịt to lớn của hắn chôn sâu trong mật đạo thiếu nữ, cong người chầm chậm rút ra, lại không tiếng động đẩy vào. Tay hắn còn làm càn hơn, xoa xoa hai khối thịt đằng trước, ngón tay ma sát qua lại khều khều đầu nhũ không kiêng kị gì.
Lâm Tuyết hít sâu, đôi tay ngăn chặn bàn tay ác ý làm bừa của hắn, miệng thì trấn an mẹ Lâm: "Con thấy đỡ nhiều rồi mẹ, con nằm lát nữa xuống ngay. Mẹ nói nhà bếp nấu cháo cho con được không mẹ?".

Thấy sắc mặt cô từ trắng nhợt lúc bà mới bước vào đã chuyển sang màu hồng hào hơn, mẹ Lâm cũng tin phần nào.

- "Ừ, để mẹ xuống bảo nhà bếp. Mà con đã gọi Hứa thúc của con chưa, sao hắn cũng chưa xuống?"

Người bị điểm danh chỉ mặt đang nằm ngay trong chăn, gậy thịt vẫn từ tốn hưởng thụ khoái lạc vụиɠ ŧяộʍ.

Tình huống kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Lâm Tuyết tuôn trào mật dịch nhiều đến trước nay chưa từng có, ướt đẫm chảy xuống ga giường. Tiểu tử của hắn cũng phồng lớn ra thêm một vòng, tiểu huyệt vốn chật hẹp lại càng bị chen đến khít khao, thịt mềm bên trong cọ xát trên d.ương vật của hắn, trăm ngàn cái miệng nhỏ bên trong hút hắn đến sướng rơn cả người.
Tốc độ chậm rãi ma sát vừa suиɠ sướиɠ lại tra tấn cả hai. Cô bỗng chơi xấu, kẹp chân chặt lại, cọ xát hai má đùi trong với nhau, Hứa Huân bị kẹp chặt đến suýt nữa thở hổn hển đầu hàng.

Hô hấp của hắn phả trên lưng Lâm Tuyết, vừa nóng vừa ngứa. Cô vội đáp lời mẹ Lâm: "A...lúc nãy...lúc nãy thúc thúc hắn bảo...tắm...tắm xong một lát sẽ xuống...khụ...khụ". Cô hổn hển nói không tròn câu, giả vờ ho khan che giấu. Chết tiệt, Hứa Huân vừa mới thè lưỡi liếm trên lưng cô, mút hôn dọc theo sống lưng.

Trong chăn hai thân thể va chạm nóng hôi hổi, Lâm Tuyết hồi hộp cùng kᏂoáı ©ảʍ đan xen, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

- "Ừ, thôi con nằm lát nữa đi, cháo nấu xong mẹ gọi".

- "Cám ơn mẹ". Lâm Tuyết khó khăn đáp lời.

Đợi tiếng đóng cửa vừa vang lên, Hứa Huân lập tức bật ra khỏi chăn, không chần chừ mà kéo hai tay Lâm Tuyết nâng lên cao, một tay tự cầm gậy thịt ma sát thịt ngoài miệng huyệt:
- "Dám chơi xấu, hửm".

Cảm giác bất chợt trống vắng làm Lâm Tuyết không kịp thích nghi, nức nở cầu xin. Hai mảnh cánh hoa trước cửa động cũng híp híp mời gọi, hông nâng lên nương theo chuyển động của hắn cầu xin được cắm.

Đầu nấm của hắn vừa lướt qua cửa huyệt một chút đã bị hút chặt, thật d.âm đ.ãng.

- "Cầu xin ta". Hắn cũng gấp lắm rồi, tiểu huyệt hôm nay nước nhiều, đi vào sướng vô cùng. Cả hai lại còn trong dư âm vụиɠ ŧяộʍ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ ban nãy chưa tiêu tan.

- "A.." Thấy côn ŧᏂịŧ sắp chui vào lại đi ra cọ xát phía ngoài, Lâm Tuyết nỉ non: "Hức...xin thúc...cho cháu đi".

Hứa Huân hài lòng, không làm màu nữa, hai người hoà hợp cùng khoẻ cùng vui.

Cháo nấu xong, mẹ Lâm lên gọi người, vừa lúc gặp Hứa Huân từ phòng kế bên "tình cờ" mở cửa đi ra, bà còn vui vẻ trò chuyện đôi câu, hối thúc hắn xuống lầu ăn sáng.
———————————————————-

ĐỪNG NGẠI NGÙNG ĐỪNG LÚNG TÚNG...ấn vào chiếc 🌟 bên dưới để vote cho An nào mọi người :3 Xiexie.

Cám ơn mn kiên nhẫn chờ đợi, cmt ủng hộ truyện của An ❤️

An ra chương không có lịch gì hết đâu, phải vừa có hứng viết rồi còn phải lựa chọn câu từ, chính tả nữa...Yo, tui là người bị chứng sửa lỗi chính tả mà nhiều người vẫn ghét đó, sai chính tả là tui bứt rứt tui chịu không nổi....ai ghét thì ghét, tui sửa vẫn sửa 😭😭😭

~Tịch An~