Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 25: Thăm nhà thầy chủ nhiệm - 1




Hừng đông.

Lâm Tuyết bị cảm giác căng trướng ở thân dưới làm khó chịu, lờ mờ tỉnh dậy.

Vài tia nắng len lỏi qua khe hở của màn che nơi cửa sổ, Lâm Tuyết hơi cựa mình, tay dụi mắt dần thích ứng với ánh sáng, đụng trúng vòm ngực cứng rắn sau lưng, trong vòng ôm ấm áp cô cũng dần dần nhận rõ tình huống hiện tại.

Giữa khuya hôm qua Hứa Huân không biết thế nào lại mò vào phòng cô, hai người mây mưa đến gần sáng, cô không chịu được thiếp đi lúc nào không biết, còn tiểu thúc thì vẫn nhiệt tình cày cấy.

Đến nỗi côn thịt cũng không muốn rút ra. Căng trướng mà cô lờ mờ cảm nhận ban nãy chính là do khúc thịt không thuộc về cơ thể cô đang chen lấn trong huyệt đạo bên dưới.

Nhìn đồng hồ, cũng sắp 6 giờ, Lâm Tuyết quyết định thức dậy luôn, đầu tuần đến trường sớm một chút cũng tốt, vai học sinh gương mẫu cô đang diễn rất đạt.

Nhẹ nhàng rướn người thoát ra côn thịt bên dưới, rút đến phần quy đầu cô bỗng cảm thấy hơi khó khăn. Vấn đề ở chỗ nó ma sát đúng phần thịt non mềm gần cửa động, Lâm Tuyết "hô" một tiếng thở dốc. Kích thích bất ngờ làm tiểu huyệt theo phản ứng sinh lý bình thường co thắt lại một chút, tiết ra một ít chất lỏng.

Ngưng lại một lúc đế thở dốc vì cơn sướng đánh úp, Lâm Tuyết chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ bị đánh lén, một vòng tay cuốn lấy quanh eo, lưng cô đổ ập về lại vòm ngực ai đó.

- "Sớm, bảo bối!" Giọng mũi khàn khàn vừa tỉnh giấc vỗ về bên tai Lâm Tuyết.

- "A...thúc thúc, s...sớm...!". Cố gắng vừa nãy như muối bỏ biển, người vừa thức giấc chỉ cần ấn nhẹ một cái, côn thịt lại chui sâu vào trong như cũ, còn có xu thế tỉnh dậy to dần lên bên trong huyệt đạo, hắn bắt đầu tiết tấu đẩy vào rút ra nhịp nhàng.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn tiếng Lâm Tuyết nức nở đan xen cùng âm thanh phốc phốc ra vào đều đặn.

Tay hắn thuận bề trườn ra phía trước vuốt ve vùng bụng bằng phảng, lại lướt lên trên mơn trớn hai bầu nhũ, vỗ về qua lại. Hắn vùi đầu vào cổ Lâm Tuyết, hít hà một chốc:

- "Định làm gì?" - vẫn giọng mũi đặc sệt, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

- "Thúc thúc...hôm nay là thứ hai, con phải đến trường đó!!!"

- "À, vừa vặn...thúc cũng có hội thảo, vừa kịp lúc. Tới, vận động chút nào". Nói xong, hắn mạnh mẽ lật người đè Lâm Tuyết nằm ngửa lại, quỳ giữa hai chân cô tiếp tục chống đẩy nhiệt tình.

- "Ưm...đừng...chậm...chậm thôi a..."

Mặt trời ngoài phòng dần dần ló dạng, chim ríu rít trên cành. Lâm Tuyết trong phòng thì biết chắc chắn, hôm nay không phải là ngày đến trường sớm của mình rồi.

——————————————————————-

Chuyến dã ngoại ở Bình Sơn được thông báo từ trước, nhưng do dạo gần đây mưa bão thất thường nên tạm hoãn lại. Kế hoạch thay đổi, mỗi lớp sẽ tự tổ chức hoạt động riêng trong ngày. Ban cán sự sẽ họp cùng giáo viên chủ nhiệm, sau đó trình kế hoạch lên ban giám hiệu xem xét.

Đầu giờ chiều phải kết thúc tiết học sớm để trường tạm niêm phong, hôm sau cho sở mượn tổ chức cuộc thi công chức. Cả nhóm cán sự lớp cùng những thành phần liên quan kéo nhau đến nhà thầy chủ nhiệm, tranh thủ lên kế hoạch dã ngoại.

Tất nhiên không thể thiếu Lâm Tuyết của chúng ta rồi.

Gần đây, số lần Lâm Tuyết cùng Chủ nhiệm Trình Hải của mình không nhiều. Phần vì phòng chứa dụng cụ thể dục nơi hai ngươi bí mật tìm hoan đang bị tháo dỡ để sửa chữa, phòng giáo viên thật kích thích nhưng cũng không được làm tận hứng. Phần vì gần đây thầy Trình bận rộn với giáo án mới, thực sự không đủ thời gian để tìm vui cùng cô học trò quyến rũ, dù lòng muốn nhưng lực bất tòng tâm. Phần nho nhỏ còn lại, ha ha, là ở Lâm Tuyết. Gần đây cô thực sự sống trong sung sướng, các thúc thúc vây quanh không thiếu, cũng không chủ động nhiều với thầy chủ nhiệm.

Nói thế không có nghĩa là cơ hội đến thì sẽ bỏ qua đâu nhé.

Cả đám theo chân thầy Trình, đi bộ khoảng 10 phút là đến nơi. Nhà thầy nằm ở chung cư mới xây cho cán bộ nhân viên, khuôn viên nhiều cây xanh, an tĩnh lại ấm cúng.

Chen chúc trong thang máy lên căn hộ ở tầng 10 của thầy, cả đám nghịch ngợm còn xô đẩy qua lại. Lâm Tuyết chen trong góc đứng nép vào thầy, bị xô trái ngã phải thuận thế ôm lấy cánh tay hắn đang cầm cặp táp cọ cọ, lợi dụng lúc mọi người chen tới lui, ngước mắt nhìn hắn, liếm môi cười đến khiêu khích trắng trợn.

Trình Hải trúng chiêu, trừng mắt lườm lại cô, nhưng tay thì không có phủi ra, để yên cho Lâm Tuyết cọ xát hai nhũ nhịt mềm mại qua lại.

Ngay từ đầu, phương thức cô dùng để quyến rũ Trình Hải chính là khiêu khích trắng trợn như vậy, không phải kiểu ngây thơ, cũng không phải kiểu e thẹn lại mời mọc. Nhưng cuối cùng, cá vẫn cắn câu trót lọt. Cho nên, tuỳ đối tượng mà áp dụng phương thức hợp lý tương ứng.

Đến trước nhà, Trình Hải dùng chìa khoá cá nhân mở cửa, trong nhóm có đứa thắc mắc:

- "Thầy ơi, cô không có ở nhà sao ạ?"

- "Có chứ, sao thế em?" Trình Hải vừa tra chìa vào ổ khoá, kéo cửa ra trả lời cậu.

Thanh niên vẫn hồn nhiên tiếp lời: "À, em thấy thầy mở khoá thế này, còn tưởng..." Vốn dĩ chỉ là một câu thăm hỏi thể hiện chút quan tâm bình thường thôi, đặt vào tình huống này có vẻ không được đúng cho lắm.

Trình Hải chợt ngượng ngùng: "À, có...nhưng bà ấy quen chốt cửa. Thầy và cô mỗi người một bộ chìa khoá ra vào tự mở cũng tiện hơn".

Hai nữ sinh ở cuối nhóm xì xầm bàn luận: "Nhà tớ nếu mẹ ở nhà thì sẽ để cửa lúc bố về đấy, không mở thì cũng chẳng khoá lại đâu, mẹ bảo làm thế để cảm giác là luôn có người ở nhà chờ mình trở về ấy".

Nữ sinh kia tiếp lời: "Ừ, đúng đấy, cảm giác gia đình".

Hiển nhiên, nhà thầy chủ nhiệm có vẻ thiếu thốn cảm giác ấy, chi tiết nhỏ nhặt nhưng nói lên nhiều điều.

Vào bên trong, không bất ngờ khi phòng khách bày trí khá bình thường, cũng không cảm giác chút ấm cúng nào từ nữ chủ nhân.

Trình Hải tự mình đi lấy nước, mấy nữ sinh cũng vội vàng theo giúp. Vừa bày ra bàn thì cửa phòng ngủ bên hông "Cách" một tiếng, cả đám vội vã đứng dậy, nhất thanh: "Chào cô".

Nữ chủ nhân gương mặt khá lạnh lùng, giữa đầu mày có nếp nhăn nhẹ có vẻ là do thói quen cau mày nhiều năm để lại. Bà gật nhẹ đầu, cười mỉm chào lại, xong quét mắt nhìn một lượt từng đứa với ánh nhìn không mấy thiện chí, cuối cùng mới quét tới thầy Trình:

- "Nhanh lên nhé, còn chưa nấu cơm chiều đâu đấy".

Nói xong bà rảo bước đến phòng bếp, tiếng nồi chảo cùng chén dĩa va chạm truyền ra.

Một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm.

Thầy Trình cười gượng, "Ngại quá, chúng ta tiếp tục nào".

Cả đám biết ý, nhanh chóng nêu ý tưởng, địa điểm đã bàn với cả lớp từ trước, thảo luận sôi nổi lại hiệu suất bất ngờ, chưa đến một tiếng đã hoàn thành sơ bộ.

- "Tốt lắm, các trò cứ dựa theo bản kế hoạch này, mai lên lớp bỏ phiếu lần cuối, chỉnh sửa rồi chúng ta sẽ trình lên nhé".

Lớp trưởng nhanh miệng hô: "Giải tán". Cả đám như được ân xá, nhanh chóng cuốn gói ra về.

Trời ạ, lão bà nhà thầy...thật một lời khó nói hết mà. Bảo đảm, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất cả bọn đến nơi này.

Tất nhiên, không bao gồm Lâm Tuyết trong đó.

Ra khỏi tiểu khu, cả đám chia tay ai về nhà nấy, Lâm Tuyết thì vòng trở lại.

Lúc nãy, cô chú ý thấy nhà có một cửa sổ sát đất, không khoá.

Lâm Tuyết theo đường đó, vào lại trong nhà Trình Hải, nhẹ nhàng nép trong góc màn cửa sổ.

Trình Hải đã thay quần áo ở nhà, đang ở bếp rửa đống ly tách ban nãy. Bà Trình thì đứng trước bếp ướp thịt, luôn miệng trách móc:

- "Thật chẳng ra làm sao, tự dưng kéo một đám về làm gì, thêm việc!"

Thầy Trình giọng có hơi lên cao thể hiện sự khó chịu: "Thôi được rồi, tôi có để bà phải dọn đâu, đừng nói thêm nữa".

Úp xong cái ly cuối cùng lên kệ, Trình Hải lau tay, đi ra ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, hít sâu sau đó thở ra một hơi đầy bực bội, cầm tờ báo lên đọc.

- "Tôi nói, sau này đừng có dắt cái bọn như thế về nữa nhé, nhìn chẳng ưa nổi đứa nào".

Lâm Tuyết khá bất ngờ vì sự "tử tế" cùng nhân cách của bà, thảo nào thầy Trình luôn thích ở trường, còn được thầy cô khác khen ngợi không ngớt vì sự chăm chỉ nữa.

- "Nhất là cái con bé Tuyết gì đó. Chậc chậc, ôi thật sự nhìn chẳng vừa mắt tí nào, bộ dáng hồ ly tinh. Còn cái đứa Ny gì đó, giả vờ thanh thuần cho ai xem? Với lại cái thằng...".

Lâm Tuyết thấy mình được chỉ đích danh cũng khá bất ngờ. Thực sự thì lời bà nói cũng không sai, cô vốn dĩ đã câu dẫn thành công thầy Trình mà. Giờ đây, nhờ bà nhắc nhở, cô sẽ lại tiếp tục chức nghiệp câu dẫn của mình đây.

- " Bà thôi đi! Bọn chúng là học trò lớp tôi chủ nhiệm đấy, bà..." Nói đoạn hắn giật bắn người, tay cầm tờ báo nghiêng sang một bên, sững sốt nhìn người trốn bên dưới bàn đang dùng tay mơn trớn đũng quần hắn.

Lâm Tuyết! Cô thế nào lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng...

Lâm Tuyết làm mặt quỷ với hắn, ngón trỏ áp lên môi làm động tác "Suỵt", lách người chen vào quỳ giữa hai chân hắn, hai tay lại mân mê ma sát phần giấu dưới lớp quần cộc.

- "Tôi thế nào? Ông không nói tiếp đi? Người ta chồng một tháng kiếm mấy chục triệu, ngồi mát ăn bát vàng. Chồng tôi lại chạy đi làm giáo viên quèn, ai khổ đây chứ". Tiếng the thé kêu gào vẫn từ trong bếp vọng ra liên tục.

Trình Hải tinh lực lúc này dành hoàn toàn cho người bên dưới, tay nhỏ mân mê thôi chưa đủ, thành thạo mò mẫm kéo khoá, luồn vào mơn trớn cách lớp quần lót, gãi đến đâu là đúng chỗ ngứa đến đấy.

Trình Hải sửng sốt đẩy ra, nhưng Lâm Tuyết quyết tâm rồi, khẽ bóp một cái, hắn cả người liền xụi lơ.

- "Em...sao lại...đừng...". Trình Hải thở dốc, tiếng nói đứt quãng theo nhịp đôi bàn tay lên xuống.

Lâm Tuyết còn thấy chưa đủ, rướn ngươi lên tuột hẳn quần cộc cùng quần lót hắn xuống nửa đùi. Ngón tay cong lại búng nhẹ côn thịt vừa bật ra:

- "Thầy xem, nó cứng rồi". Cô chu môi thì thầm đủ hai người nghe. Tay lại chụp lấy côn thịt gân guốc sậm màu xốc lên xuống.

Trình Hải hoảng hốt nhìn hành động càn rỡ của cô. Hắn "A" một tiếng, bất giác xoay người nhìn vào bếp. Bà Trình vẫn đang lãi nhãi, thấy hắn không trả lời, dép lẹp xẹp nện trên nền nhà từ từ bước ra.

Lâm Tuyết vẫn làm như không có gì, bình tĩnh tuốt tiểu đệ của hắn. Bí quá hoá liều, Trình Hải cầm báo lên giả vờ đọc, vừa vặn che khuất bên dưới trống không cùng cô nữ sinh đang miệt mài "luyện tay".

Bà Trình đi tới từ phía sau, thấy ông dựa vào sofa đọc báo chăm chú, cao giọng:

- "Ông có đang nghe tôi nói không đấy hả?"

- "Ừ, vẫn đang nghe. Ngày nào bà cũng nói thế này rồi". Cố gắng điều chỉnh hơi thở để giọng nói mình không quá bất thường.

- "Haiz. Thế mà ông vẫn không khá lên chút nào, tôi khổ quá mà".

Trình Hải tiếp: "Ừ...biết rồi, khổ lắm, lương tháng của bà hết mà...hừm..ừm... tôi có dám đụng đến xu nào không?".

Ấm nóng bất chợt bao bọc lấy quy đầu. Khỏi nhìn cũng biết, Lâm Tuyết đang dùng cái miệng nhỏ đầy dâm đãng của mình ngậm lấy tiểu Trình bên dưới, đầu lưỡi đảo quanh kích thích.

Trình Hải nhịn không được hừm hừm vài tiếng, mà bà Trình chẳng tập trung mấy:

- "May cho ông là không đụng đấy, hừ". May sao bà Trình cũng chịu bỏ qua, tiếng dép lẹp xẹp lần nữa trở vào bếp.

Trình Hải nhắm mắt ngửa đầu, thở phào một hơi, chưa thở ra hết lại phải hít mạnh vào: Lâm Tuyết dùng răng nanh cọ lên phần nhạy cảm của hắn!

Hắn xếp báo lại, mắt đỏ ngầu nhìn người đang cúi đầu miệt mài giữa hai chân mình. Cô nghe tiếng, nghịch ngợm nhìn lên, miệng vẫn hàm chứa côn thịt nuốt vào nhả ra, còn lộ ra cái lưỡi đánh vòng tròn trên đầu khấc của hắn. Nước bọt không khống chế được tràn cả qua hai bên mép, làm hắn càng nhìn càng cương.

Trong âm thanh lục đục trong bếp, tiếng nuốt vào nhả ra ừng ực phát ra bên dưới háng, Trình Hải nhắm mắt nhịn đến hai thái dương đổ mồ hôi ròng ròng. Được thêm một lát nữa, cơ hồ sắp đi quá giới hạn chịu đựng của mình, gân trên trán cũng hằn lên từng đường.

Xoay lại nhìn vào bếp một lần để củng cố tinh thần, sau đó mạnh mẽ cố định đầu Lâm Tuyết lại, lắc hông đẩy vài chục cái nữa đạt đến cao trào, phun hết ấm nóng vào Lâm Tuyết.

Quơ vội hộp khăn giấy lau chùi hai bên mép cô cùng bãi chiến trường lung tung tràn ra bên dưới, Trình Hải lúc này mới hít sâu được một hơi đàng hoàng, chợt cảm thấy kích thích không thôi vì tình huống hiện tại.

——————————————————————-

(Cont)~~~~~

Chúc mn đọc truyện vui vẻ 🌟

Cô Vy đang hoành hành, mị cũng sợ hãi hoang mang quá thể. Mong là nhanh chóng qua đi để mị còn đi du lịch 😢

Mn giữ gìn sức khoẻ ❤️