“Còn có thể sắp đặt bà cái gì nữa, chẳng qua chỉ nói bà làm mẹ kế không tốt mà thôi.
Thật ra bà cũng khống cần lo lắng người khác bày mưu tính kế, dù sao hiện tại người biết An gia còn có một đại tiểu thư cũng không nhiều lắm, tôi thực sự cảm ơn bà còn nhớ rõ con gái của bản thân mình không phải là đại tiểu thư của An gia.” – Diệp Lệ Thu càng tức giận, An Chi Tố càng muốn đâm bà ta.
“Cô!” – Diệp Lệ Thu cắn răng, sắp bị tức đến chết.
An Bác Viễn đau đầu, giọng điệu hơi chùng xuống: “Đủ rồi, ồn ào cái gì.
Chi Tố, đi lên lầu với ta.”
An Chi Tố nhún vai thờ ơ, nhấc chân đi về phía cầu thang, vệ sĩ liền tự nhiên tránh sang một bên, bây giờ không ai dám ngăn cản
đại tiểu thư cô nữa.
An Bác Viễn xoay người đi lên lầu trước, An Chi Tố không vội vàng cũng không chậm chạp mà đi lên, khi cô đi ngang qua Diệp Lệ Thu, thì liền dừng lại, cúi đàu cười: “Bà tốt nhất nên bảo đảm tim của mình không có việc gì đi, hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Sau khi ném ra những lời này, An Chi Tố liền đi lên lầu.
Diệp Lệ Thu trong mắt tràn đầy tức giận, hai tay bên người đều nắm chặt thành nắm đấm.
An Chi Tố, cô đợi đấy!
Năm năm trước cô có thể đi vào một lần, năm năm sau, cô có thể đi vào lần thứ hai!
Trên tầng hai, phòng làm việc của An Bác Viễn
Hai cha con người ngồi người đứng, An Chi Tố hiển nhiên không có ý định nói chuyện lâu với ông, cô thậm chí còn không có ý định ngồi xuống, không đợi An Bác Viễn mờ miệng, cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn Tố Huyên.”
An Bác Viễn cau mày một lúc, Tố Huyên là một thương hiệu sườn xám độc lập trực thuộc Tập đoàn An Thị và là nền tảng cho sự khởi nghiệp của Tập đoàn An Thị.
Hồi đó, ông ta và mẹ của An Chi Tố bắt đầu kinh doanh với một cửa hàng sườn xám nhỏ, mẹ cô chịu trách nhiệm may sườn xám, còn ông ta chịu trách nhiệm điều hành thị trường, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, dần dần làm cho Tố Huyên ngày càng lớn mạnh, sau đó mới thành lập tập đoàn An Thị.
Khi An Chi Tố mười tuổi, mẹ cô
qua đời, ông ta tái hôn và cưới Diệp Lệ Thu.
Thương hiệu Tố Huyên càng ngày càng sa sút dần vì thiếu vắng sự sáng tạo chính của mẹ An Chi Tố, giờ chỉ còn lại thương hiệu này và một cửa hàng.
“Con vừa từ bệnh viện về, còn cần phải hồi phục sức khỏe.
Tạm thời ở nhà đi, khi khỏe lại thì đến công ty làm việc.” – An Bác Viễn suy nghĩ một chút rồi điềm tĩnh nói.
“Sức khỏe của tôi không liên quan gì đến ông.
Tôi không đến
đây để nói chuyện với ông, tôi đến đây là để thương lượng với ông.” – An Chi Tố nói.
An Bác Viễn nhíu mày lần nữa, sau đó lại thấy An Chi Tố nói:
“Tôi nắm trong tay 10% cổ phần của tập đoàn An Thị, tôi sẽ dùng 10% cổ phần này để đổi lấy sự độc lập thương hiệu của Tố Huyên, 10% cổ phần này sẽ được trả cho ông.
Từ giờ trở đi, Tố Huyên sẽ chỉ thuộc quyền cùa An Chi Tố tôi, nó không còn gì liên quan gì với Tập đoàn An Thị nữa.”
“Con muốn lấy phần trăm của
mình đề đổi lấy Tố Huyên.” – An Bác Viễn giật mình nói.
An Chi Tố gật đầu, trực tiếp ném bản thỏa thuận trong tay lên bàn làm việc: “Đây là bản thỏa thuận.
Tôi đã nhờ luật sư soạn ra.
ông có thể xem qua rồi ký tên.”
An bác Viễn có chút sửng sốt: “Chi Tố, con có biết giá trị của 10% cồ phần của An Thị không? Mua 10 Tố Huyên cũng còn dư dả nữa.”
“Hơ…” – Trên khuôn mặt vô cảm của An Chi Tố hiện lên một nụ cười mỉa mai, hờ hững nói:
“Đúng thế, nhưng trong lòng tôi, Tố Huyên là vô giá, mẹ tôi có thể giữ lại Tố Huyên không cần tính mạng, vậy 10% cổ phần của tôi hôm nay là gì? ông cũng nói rằng số cổ phiếu này có thể mua lại Tố Huyên.”
“Không, Chi Tố, ta không có ý đó, ta muốn nói là…” – An Bác Viễn giải thích.
“Tôi mặc kệ ông có ý gì, tôi chỉ muốn Tố Huyên, ông không muốn, nhưng tôi thì muốn.
Tôi không quan tâm đến cổ phần tập đoàn An Thị của ông, tôi chỉ muốn thứ duy nhất mẹ tôi để lại
“Đúng thế, nhưng trong lòng tôi, Tố Huyên là vô giá, mẹ tôi có thể giữ lại Tố Huyên không cần tính mạng, vậy 10% cổ phần của tôi hôm nay là gì? ông cũng nói rằng số cổ phiếu này có thể mua lại Tố Huyên.”
“Không, Chi Tố, ta không có ý đó, ta muốn nói là…” – An Bác Viễn giải thích.
“Tôi mặc kệ ông có ý gì, tôi chỉ muốn Tố Huyên, ông không muốn, nhưng tôi thì muốn.
Tôi không quan tâm đến cổ phần tập đoàn An Thị của ông, tôi chỉ muốn thứ duy nhất mẹ tôi để lại
cho tôi.” – Giọng An Chi Tố hơi chùng xuống, quầng mắt cô hơi đỏ lên.
Sự chấp nhất với Tố Huyên trong mắt An Chi Tố, khiến An Bác Viễn nhớ tới người vợ quá cố của mình, ông chợt nhớ rất nhiều chuyện, nhớ rất nhiều kỷ niệm, trong lòng có chút áy náy không rõ lý do.
“Được rồi, ba sẽ đưa Tố Huyên cho con.
Cổ phần công ty con cứ giữu lại, Tố Huyên coi như là quà ba cho con, ba còn nhớ sinh nhật con sắp tới rồi.” – Có lẽ là do gây chuyện nên trong lòng cmar thấy áy náy, An Bác Viễn hào phóng đến mức nagy cả cổ phần của công ty cũng không muốn lấy.
“Tôi không cần sự bố thí của ông, ông chỉ cần ký vào thỏa thuận, chúng ta hai bên tiền trao cháo múc.
Điều tôi muốn là Tố Huyên độc lập rời khỏi tập đoàn An Thị, chứ không phải là để cho tôi chơi vài ngày.
Rồi lấy lại bất cứ khi nào ông cảm thấy mất hứng.” -Khuôn mặt An Chi Tố trở nên lạnh lùng trở lại.
“Ba sẽ không làm vậy, đã nói cho con thì sẽ cho con, ba sẽ không lấy lại.” – An Bác Viễn cam đoan.
An Chi Tố không kiên nhẫn với việc ông ta cứ diễn vai ba con ở đây, giọng điệu cùa cô có chút
tức giận: “ông muốn tôi nói bao nhiêu lần ông mới hiểu đây? Tôi không cần đồ tbố thí cùa ông, ký tên đi!.”.