Bảo mẫu vừa nãy mở cửa sợ bị mắng nên vội vàng tố cáo: “Bà chủ, cô gái này cứ nhất quyết xông vào bất chấp dưới sự ngăn cản của tôi, còn nói là tìm ông chủ.”
“Cô gái nào…” – Diệp Lệ Thu mói nói được một nửa thì liền nhìn thấy An Chi Tố, nửa câu sau liền im bặt, đồng tử cô ta đột nhiên co rút lại, như thể vừa nhìn thấy ma, cái khay ờ trong tay cũng V] thế mà rơi xuống.
Ẳm!
Tiếng tách trà rơi xuống đất liền
xuyên thủng màng nhĩ của An Chi Tố, An Chi Tố lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lệ Thu, giống như 15 năm trước, cô ta gả vào nhà An gia, lần đầu tiên nhìn thấy cô.
“Cô…” – Diệp Lệ Thu một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Cô ra khi nào? Làm thế nào cô ra được? Ai cho phép cô ra??”
“Hơ…” – An Chi Tố cười nhạo phát ra tiếng, đáy mắt hiện lên một tia bình tĩnh: “Hết bệnh rồi, là có thể đi ra.
Đây không phải là lời mà các người đã nói khi nhốt tôi vào sao?”
Diệp Lệ Thu trừng mắt, đúng vậy, lời này là bọn hắn nói, nhưng bệnh của An Chi Tố sao có thể khỏi được chứ?
Cô ta không phải nên ở đó cả đời với bệnh thần kinh sao?
Tại sao cô ta đi ra, lại không có một ai thông báo cho An gia cả.
“Chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như vậy?” – Diệp Lệ Thu đang ngẩn người, bên tai liền truyền đến giọng nói của chồng của mình, trong lòng cô ta không hiểu tại sao lại có một chút chột dạ.
An Chi Tố cười ha ha, sự mỉa mai trong giọng điệu của cô không thể diễn tả được: “Giám đốc An bây giờ so với 5 năm trước thật sự bận rộn hơn rất nhiều.
Muốn gặp mặt người mà khó như lên trời vậy.”
An Bác Viễn dừng lại, sau đó liền bước nhanh mấy bước đi tới chỗ An Chi Tố, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi Tố, đồng tử của ông ta co lại giống hệt như Diệp Lệ Thù lúc nãy, hầu như theo bản năng lại hỏi: “Con làm sao ra ngoài được?”
Câu hỏi tương tự thốt ra từ miệng
Diệp Lệ Thu, An Chi Tố cảm thấy mỉa mai, trong lòng cô có một chút sảng khoái từ việc trả thù.
Nhưng khi ba ruột cô cũng hỏi cô như vậy, cô chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, kèm theo sự đau nhói.
An Bác Viễn sau khi hỏi xong có lẽ cũng ý thức được bản thân mình đã nói sai, nên liền vội vàng sửa chữa: “Ý của ba là con hết bệnh rồi, sao không có bác sĩ nào thông báo cho ba biết, để ba tới đến đón con?”
ổng ta vừa nói xong, tât cả bảo mẫu ở trong nhà đều há hốc mồm.
Ba?
Bọn họ đều nhìn về phía An Chi Tố, ánh mắt của bọn họ lần này rõ ràng đã rất khác.
Cô gái này, thoạt nhìn chỉ mới có hai lăm hai sáu tuổi, vậy mà lại là con gái của ông chủ bọn họ, bọn họ đến An gia làm bảo mẫu đã năm năm, chưa bao giờ nghe nói An gia cỏ một cô con gái.
“Tôi có ba sao? Bác sĩ có lẽ đã
quên mất ròi.” – An Chi Tố ở trong lòng cười nhạo, để cho bọn họ biết mình muốn ra ngoài, thì bản thân cô còn có thể ra được ngoài sao?
Bọn họ chỉ hận không thể để cho cô chết ở trong bệnh viện mà thôi.
An Bác Viễn nhìn khuôn mặt xa lạ của con gái mình cách đây hơn năm năm, hít một hơi thật sâu, hòa hoãn cảm xúc rồi nói: “Khỏe rồi là tốt, về tới nhà là được rồi, để dì Thù sắp xếp lại phòng cho con.”
Khóe mắt Diệp Lệ Thu co giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy Chi Tố, ba con vẫn luôn trông ngóng con về nhà.
Lát nữa dì sẽ nhờ bảo mẫu dọn dẹp phòng cho con.
Đợi lát nữa dì kêu bảo mẫu sắp xếp lại phòng cho con, đã nhiều năm rồi con không về nhà.
Hai năm trước trong nhà đã được sửa sang lại một lần, phòng của con vẫn chưa có bố trí gì cả.”
Chưa bố trí hay không là không có giữ lại phòng của cô nữa, trong lòng An Chi Tố biết rất rõ.
Vô duyên vô cớ sửa sang lại nhà, không phải chỉ là muốn tìm một cái cớ để ném đồ đạc của cô ấy ra ngoài sao.
Bảo mẫu và người hầu của gia đình lúc đó cũng đã được thay thế, nếu không, sao lại không có ai biết An gia còn có một đứa con gái.
“Diệp Lệ Thu, bà thật sự không cần phải đề phòng tôi như đề phòng ăn trộm đâu, cũng không cần phải làm ra vẻ đạo đức giả ờ trước mặt giám đốc An.
Tôi lần này ra ngoài cũng không định quay lại đây ở, tôi có chuyện
muốn nói với giám đốc An, không biết giám đốc An lịch trình bận rộn, có sẵn sàng bớt thời gian gặp một kẻ bình thường như tôi không.”
Giọng điệu của An Chi Tố không phải không có mỉa mai, không chỉ trực tiếp vạch trần đạo đức giả của Diệp Lệ Thu, còn nhân tiện đâm An Bác Viễn một nhát.
Diệp Lệ Thu bị An Chi Tố vạch trần tại chỗ, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Cô!”
“Tôi không có nhiều thời gian để giả tình giả ý với bà, cái chiêu trò
dỗ dành người khác của của bà nên để giành cho giám đốc An đi.
Ông ấy có vẻ thích cái chiêu này nhiều hơn tôi.” – An Chi Tố khẽ cười, nói như vậy thật là thoải
sắc mặt Diệp Lệ Thu tái nhợt: “Bác Viễn, anh xem con bé kìa, dù sao tôi cũng là trưởng bối của con bé, con bé vậy mà lại nói chuyện với tôi bằng cả họ tên như vậy, để người khác biết được đại tiểu thư của An gia không có giáo dục như vậy, lại còn không biết ở sau lưng sắp đặt tôi như thế nào nữa.”.