Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 267: Làm người phải biết đề phòng một chút




Hứa Hi Ngôn tiếp tục nói: "Giáo sư Tần, tôi đã nghe cuộc nói chuyện lúc nãy của ông và Tổng Giám đốc Hoắc rồi, nếu ông không làm theo lời của anh ta thì người nhà ông sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ông nghe lời anh ta, làm xong việc thì tương lai Hoắc Cảnh Đường có thể sẽ hậu tạ ông, nhưng anh ta cũng có thể sẽ giết người bịt miệng, ông thấy sao?"

Tần Khôn: "…"

Ông không ngờ Hứa Hi Ngôn đã nghe lén cuộc nói chuyện lúc nãy, lúc này ông không có mặt mũi nào gặp Hứa Hi Ngôn, đừng nói đến việc gặp Hoắc Vân Thâm - người trước giờ luôn tin tưởng mình.

"Giáo sư Tần, cho dù ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, ông vẫn giữ được giới hạn cơ bản của mình. Điều này chứng tỏ ông chưa hề đánh mất lương tâm, Cảnh Hi tôi khâm phục ông. Nếu ông tin tưởng tôi, tôi có thể đảm bảo ông vừa không phải chịu sự giày vò của lương tâm vừa có thể bảo đảm tính mạng của người nhà."

"Cô có cách gì?"

Tần Khôn ngẩng đầu nhìn Hứa Hi Ngôn đầy kinh ngạc, ông rất muốn biết, cô làm cách nào có thể giải quyết chuyện rắc rối này của mình?

"Ha ha…" Hứa Hi Ngôn trả lời ông ấy bằng một nụ cười bí hiểm.



Rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng, Hứa Hi Ngôn đi thẳng về nhà họ Cảnh, tìm ông ngoại Cảnh Hoa Đạc của mình.

Cảnh Hoa Đạc nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Hứa Hi Ngôn thì ngạc nhiên hỏi cô: "Chuyện gì vậy cháu?"

"Ông ngoại, cháu có thể làm phiền ông phân tích thành phần thuốc giúp cháu được không?"

Hứa Hi Ngôn chạy đến nỗi thở hồng hộc, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cô lấy lọ thuốc ra đưa cho Cảnh Hoa Đạc.

Đầu tiên Cảnh Hoa Đạc quan sát lọ thuốc, nhìn thấy dòng chữ in trên lọ là thuốc chuyên trị cơ bắp suy nhược và không có sức lực thì trong lòng đã đoán được là thuốc của ai rồi.

Đối với việc cháu gái mình nhiệt tình giúp đỡ tên nhóc nhà họ Hoắc kia, ông cụ không muốn, nên khuyên nhủ:

"Ngôn Ngôn, cháu nên sống tốt cuộc sống của mình thôi, đừng tùy tiện xen vào việc của người khác. Cũng đừng giống như mẹ cháu, luôn chân thành với mọi người. Làm người phải biết đề phòng một chút."

Cảnh Như Nguyệt chính là một người như vậy, luôn nhiệt tình chân thành không đề phòng người khác, nhưng cuối cùng thì sao?

Bị một thằng tồi như Hứa Tấn Sơn lừa gạt, cuối cùng rơi vào kết cục bị chết thảm.

Cảnh Hoa Đạc quá hiểu tính cách con gái của mình, đồng thời cũng hiểu rõ tính cách cô cháu gái của mình. Tính cách của con bé giống hệt với mẹ nó, lòng dạ ngay thẳng, một khi đã xác định rồi thì cho dù có phải giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không nề e ngại.

Hứa Hi Ngôn luôn ghi nhớ lời khuyên dạy của ông ngoại. Cô biết ông ngoại muốn tốt cho mình nên cười trả lời: "Cháu biết rồi, ông ngoại! Cháu sẽ cảnh giác cao độ."

Cảnh Hoa Đạc nghĩ đến lần đánh cược với cô hôm đó thì hơi hối hận: "Chuyện đánh cược hôm đó, ông thấy hay là thôi đi! Cháu cũng không cần giúp tên nhóc nhà họ Hoắc kia chữa trị nữa, nhỡ đâu chữa không khỏi, người nhà họ Hoắc có thể không trách cháu sao? Cháu đừng nhảy vào ao nước đục này thì hơn."

"Ông ngoại! Một khi đã đánh cược thì giống như bát nước hắt đi, sao có thể đột nhiên thu về được chứ?"

Hứa Hi Ngôn ghé đầu lên trên vai của ông ngoại, cười nói: "Ông ngoại yên tâm đi, năm năm trước nếu không phải anh ấy cứu cháu thì rất có thể người xảy ra tai nạn kia chính là cháu. Cháu chỉ giúp anh ấy chữa trị, muốn đền đáp lại ân tình của anh ấy mà thôi."

Để thuyết phục Cảnh Hoa Đạc, Hứa Hi Ngôn buộc phải nói dối việc Hoắc Vân Thâm xảy ra tai nạn là vì cứu mình.

"Haizz, trong lòng cháu tự biết là được."

Cảnh Hoa Đạc đành lắc đầu, thể hiện ông đã không phản đối việc cô chữa trị giúp Hoắc Vân Thâm nữa.

Ông cụ nào có phải là người không có tấm lòng nhiệt tình, lúc này, ông mở nắp lọ thuốc ra và ngửi mùi của thuốc, nhíu mày nói: "Cho ông chút thời gian."

Cảnh Hoa Đạc nói xong thì cầm lọ thuốc vào trong phòng thí nghiệm thuốc của mình, bắt đầu phân tích thành phần của thuốc.

Chừng sau nửa tiếng, kết quả giám định thuốc cũng đã có…