Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 266: Xem anh là cái đinh trong mắt




Hoắc Cảnh Đường lạnh lùng cười gằn: "Giáo sư Tần, ông đừng kích động như vậy. Yên tâm, vợ và con gái ông bây giờ đang ở một nơi rất an toàn. Chỉ cần ông ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi đảm bảo sẽ sớm cho cả nhà ông được đoàn tụ."

Tần Khôn im lặng. Lúc này, ông rơi vào tình thế vô cùng khó xử. Giúp anh ta đồng nghĩa với việc nối giáo cho giặc, làm chuyện thất đức tàn nhẫn, còn chống lại anh ta thì người nhà ông sẽ gặp nguy hiểm.

Phải làm thế nào đây?

"Tôi để thuốc ở đây. Tôi có thể cho ông thời gian để từ từ suy nghĩ, ông không phải vội."

Hứa Hi Ngôn nghe thấy tiếng kéo vang lên bên trong phòng làm việc, tiếp đó còn có tiếng bước chân, cô đoán có lẽ Hoắc Cảnh Đường chuẩn bị ra ngoài, vì thế vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nép người vào trong một góc khuất gần đấy.

Đúng như dự đoán, cửa phòng làm việc mở ra, Hoắc Cảnh Đường bước ra ngoài với vẻ mặt dương dương tự đắc và rời đi.

Hứa Hi Ngôn chăm chú nhìn theo bóng lưng của anh ta, ánh mắt cô trở nên vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Không ngờ Hoắc Cảnh Đường lại là một người độc ác như vậy.

Bề ngoài anh ta tỏ ra quan tâm đến Hoắc Vân Thâm nhưng thật ra chỉ là làm bộ làm tịch. Thực tế, anh ta lại muốn ra tay tàn nhẫn với Hoắc Vân Thâm, định giở trò với thuốc của anh.

Haiz, nghĩ đến Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn không nén được tiếng thở dài. Số của anh đúng là khổ.

Anh luôn sùng bái, xem Hoắc Cảnh Đường là anh hùng. Anh vẫn thường nói lúc còn nhỏ, nhờ có Hoắc Cảnh Đường cứu anh lúc anh rơi xuống nước, nên trong lòng mới luôn biết ơn anh ta, chuyện gì cũng nhường nhịn anh ta.

Thế nhưng trong khi anh coi Hoắc Cảnh Đường là anh em thân thiết, anh ta lại coi anh là cái đinh trong mắt.

Không biết nếu Hoắc Vân Thâm nhận ra con người thật của Hoắc Cảnh Đường, anh sẽ đau lòng đến nhường nào.

Trong lúc than thở, Hứa Hi Ngôn cũng thấy thật may mắn. Thật may vì hôm nay cô đã đến đây và đi thẳng lên, mới bất ngờ nghe lén được tin tức vô cùng quan trọng này.

Hứa Hi Ngôn ở trong góc khuất suy nghĩ một lúc, sau khi trong lòng đã có kế hoạch chu đáo, cô mới bước đến gõ cửa phòng làm việc của Giáo sư Tần.

Trong phòng, Tần Khôn đang ngồi trên ghế với tinh thần suy sụp, không biết đang nghĩ gì. Hứa Hi Ngôn đi tới, thản nhiên chào: "Giáo sư Tần, chào ông. Tôi đến để lấy thuốc cho anh Hoắc."

Trước đó, Hoắc Vân Thâm đã trao đổi trước với Giáo sư Tần, nói hôm nay sẽ để Hứa Hi Ngôn đến lấy thuốc, sau này cũng sẽ do cô tới lấy.

Lúc này, Tần Khôn nhìn thấy Hứa Hi Ngôn thì chỉ có thể chào một cách miễn cưỡng: "Cô Cảnh Hi!"

Sau khi vào phòng, tầm mắt Hứa Hi Ngôn nhìn lọ thuốc màu trắng đang đặt trên bàn. Cô giả vờ không biết, cố tình hỏi: "Giáo sư Tần, đây là thuốc của anh Hoắc phải không? Ông đã chuẩn bị xong rồi sao? Tôi cầm đi nhé! Cảm ơn ông!"

Thấy Tần Khôn không nói gì, Hứa Hi Ngôn nhìn ông, xem như ông ngầm thừa nhận và cầm lọ thuốc xoay người rời đi.

Cô đang xoay nắm cửa chuẩn bị kéo ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tần Khôn từ phía sau gọi giật lại: "Đợi một chút! Cô nhầm thuốc rồi, đó không phải là thuốc của Vân Thâm."

Hứa Hi Ngôn dừng chân, thở phào nhẹ nhõm. Cô biết giáo sư Tần hẳn là vô cùng đau khổ mới có thể đưa ra quyết định này khó khăn này.

Quả nhiên Giáo sư Tần không mất đi nhân tính. Cho dù tính mạng người nhà ông đang bị uy hiếp, ông vẫn không làm những chuyện trái với đạo đức và lương tâm.

Nhưng ông cũng không biết, những lời nói này của ông đã cứu chính ông và cả người nhà ông.

Từ giây phút ông nói thuốc bị nhầm trở đi, Hứa Hi Ngôn đã quyết định sẽ giúp đỡ ông giải quyết những vấn đề khó khăn này.

Cô quay người đi đến trước mặt Tần Khôn, đặt lọ thuốc ở trước mặt ông, cười nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, trong lọ thuốc này có chứa chất khiến cho người bình thường dùng cũng có thể bị tê liệt thần kinh, cơ bắp không còn sức lực. Còn nếu để một người bị liệt uống phải thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng đứng lên được. Có đúng không Giáo sư Tần?"

Mặt Tần Khôn lập tức biến đổi, trong chốc lát ông không biết phải trả lời như thế nào.