Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 228: Chờ cơ hội cắn ngược lại một cái




Trong giới giải trí tốt xấu lẫn lộn này, kiểu nghệ sĩ có lập trường, có gan, có giới hạn như Cảnh Hi đây lác đác được vài người.

Buổi họp báo chuẩn bị kết thúc, Tiêu Vũ Thiên nói: "Được rồi, hôm nay các vị ngồi đây nên hỏi đã hỏi rồi, Cảnh Hi của chúng tôi nên trả lời cũng đã trả lời rồi, cuối cùng tôi thay mặt mọi người hỏi Cảnh Hi, còn có gì muốn nói với mọi người không?"

Tiêu Vũ Thiên nhìn về phía Hứa Hi Ngôn rồi nói, cô cười híp mắt, nụ cười xán lạn như ánh nắng, trong lời nói mang theo sự hoạt bát:

"Ừm... Cuối cùng tôi chúc mọi người luôn khỏe mạnh, công việc thuận lợi, ngày nào cũng tìm được tư liệu để tung tin hot!"

Hứa Hi Ngôn vừa nói xong, tất cả phóng viên đều bị chọc cười.

Bọn họ đã bước đầu hiểu được người mới tên Cảnh Hi này. Trong nhận thức của họ, Cảnh Hi như ánh nắng tươi sáng, là cô gái thẳng thắn, dũng cảm tự tin.

Mặc dù cô chưa chính thức ra mắt, nhưng cô đã bắn lên bọt nước cực lớn trong đại dương giải trí mênh mông này.

Buổi họp báo lần đầu tiên của Cảnh Hi kết thúc thắng lợi viên mãn.

Vừa ra khỏi khách sạn, các công ty truyền thông nghe ngóng được tin lập tức hành động, vừa ra ngoài đã đi thẳng đến Giải trí Tụ Tinh tìm tư liệu.

Trong Công ty Giải trí Tụ Tinh, tại văn phòng Tổng Giám đốc.

Sở Vũ Hách đã bị nhốt trong nhà vệ sinh của công ty giải trí Vân Hải ba ngày ba đêm, cả người chịu giày vò và kích thích khá lớn.

Có trời mới biết sau khi hắn ta tỉnh dậy thấy những bài báo liên quan đến việc mình bị nhốt trong nhà vệ sinh đã khó chịu đến chừng vào, vì trên mạng đã đăng những thông tin không hay về hắn ta, giờ thanh danh của hắn ta thối không thể ngửi được.

Hình tượng nam thần của hắn ta trước đây giờ đã bị dân mạng phong cho danh hiệu mới: Ông chú nhà vệ sinh.

Nhắc tới là thấy buồn nôn rồi.

Lúc này Sở Vũ Hách và Hứa Tâm Nhu đang cùng xem tường thuật trực tiếp họp báo trên internet.

Khi Hứa Hi Ngôn nói ra chuyện xảy ra ở Ngân Cự hôm đó, ánh mắt sắc bén của Hứa Tâm Nhu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, tát "bốp" một cái vào mặt Sở Vũ Hách, chất vấn: "Xảy ra chuyện gì? Anh dám lén tôi đi tìm con tiện nhân kia?"

Sở Vũ Hách bị ăn đòn, che mặt lại, bị ánh mắt thù hằn của cô ta trừng một cái, sợ đến mức mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn ta lập tức cong đầu gối, quỳ "phịch" xuống đất.

"Vợ ơi oan cho anh mà, em phải tin tưởng anh! Những lời con đàn bà chết tiệt Hứa Hi Ngôn kia nói đều là những lời thêu dệt vô cớ, nói xấu anh! Em nói đi, sao anh dám động tay động chân với cô ta chứ, rõ ràng cô ta đang trả thù anh!"

"Có cho gan anh cũng không dám!"

Hứa Tâm Nhu hiểu tính cách Sở Vũ Hách, có gan nhưng không dám làm, dù có cho Sở Vũ Hách trăm lá gan hắn ta cũng không dám đi ăn vụng sau lưng cô ta.

"Vợ ơi, anh thật sự bị oan mà!"

Sở Vũ Hách ngoe nguẩy đuôi chó, tội nghiệp lay đầu gối Hứa Tâm Nhu.

"Được rồi! Đứng lên đi! Giờ nên nghĩ xem phải đối phó với con tiện nhân kia như thế nào. Cô ta đã nói với đám phóng viên như vậy, em lo mớ nước bẩn kia sẽ bị giội ngược trở về!"

Hứa Tâm Nhu đương nhiên tin tưởng Sở Vũ Hách, cô ta biết tính cách có thù tất báo của Hứa Hi Ngôn, nên biết chuyện năm năm trước cô ta và Sở Vũ Hách bắt tay nhau bán đứng Hứa Hi Ngôn, đương nhiên cô sẽ không buông tha cho bọn họ.

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

Sở Vũ Hách đứng dậy hỏi, giờ hắn ta đã chẳng còn tâm trí để suy nghĩ nữa.

"Cái gì mà làm sao? Đương nhiên là giữ im lặng!"

Con ngươi Hứa Tâm Nhu đảo một vòng, cô ta nảy ra một ý hay: "Chỉ cần anh chẳng nói gì cả, chẳng phải tất cả mọi chuyện đều chỉ là suy đoán của dư luận thôi sao. Chờ vài ngày nữa đám cư dân mạng mất cảm giác mới mẻ thì lại nghĩ cách đưa ra vài scandal khác, chẳng phải chuyện này cũng sẽ kết thúc à?"

Sở Vũ Hách bừng tỉnh ra, siết vai Hứa Tâm Nhu: "Vẫn là bà xã đại nhân sáng suốt."

Hứa Tâm Nhu nghĩ đến gương mặt đáng ghét của Hứa Hi Ngôn, đã đen ra thế này rồi mà vẫn có thể tẩy trắng lại sao?

Cũng trách Sở Vũ Hách quá chủ quan, nếu không, bọn họ cũng sẽ không chờ được cơ hội cắn ngược một cái như thế này.