Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 113: Không thể quản được cô




Ăn cơm xong, Hứa Hi Ngôn muốn đi rửa bát, nhưng Hoắc Vân Thâm lại ngăn cô lại, nói: "Không cần rửa đâu, ngày mai tôi cho người đến lắp đặt máy rửa bát, đến lúc đó thì dùng máy để rửa."

Anh đang đau lòng vì cô, không muốn cô mệt mỏi. Anh chỉ muốn để cô về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

"Được rồi, vậy tôi vềđây, ngủ ngon nhé."

Hứa Hi Ngôn nói lời tạm biệt với anh xong, quay về căn nhà số 102.

Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm là khởi động máy di động. Ngay lập tức, trên màn hình hiện lên không ít thông báo cuộc gọi lỡ, có không ít là do Hứa Tấn Sơn gọi, còn có cả của con gái Anh Bảo.

Anh Bảo gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được, nên gửi cho cô một tin nhắn thoại. Cô bé bảo mẹ gọi điện thoại lại cho mình, béđang đợi.

Hứa Hi Ngôn lập tức gọi vào máy điện thoại cho trẻ con của Anh Bảo, đầu dây bên kia mới vang có một tiếng đã có người bắt rồi. Thế nên mới thấy được, đứa nhỏđáng yêu kia chắc chắn vẫn giữ chặt điện thoại trong tay chờ cô gọi!

"Bé Hi! Bé Hi… Cuối cùng mẹ cũng gọi điện thoại lại cho Bảo Bảo rồi. Bảo Bảo lo cho mẹ sắp chết rồi đây, mẹ không sao chứ?"

Ởđầu dây bên kia vang lên giọng non nớt của trẻ con. Hứa Hi Ngôn nghe thấy giọng nói của con gái mình, cảm giác tựa như vừa được nạp đầy năng lượng, sự mỏi mệt tích lũy cả một ngày cũng tan biến.

"Bảo Bảo, bé Hi rất khỏe. Xin lỗi nhé, bây giờ mới gọi điện thoại cho con, con đã ngủ chưa?"

Hứa Hi Ngôn ngồi trên sofa, tập trung nói chuyện điện thoại với con gái mình.

"Đương nhiên là vẫn chưa ngủạ! Nếu như Bảo Bảo ngủ rồi thì sao giờ này còn nói chuyện được với mẹ nữa?"

"Ừừ, đúng nhỉ! Hôm nay Bảo Bảo của chúng ta như thế nào? Có vui không? Ở nhà cụ ngoại làm những gì?"

Hứa Hi Ngôn nằm trên sofa, tiện tay với lấy một tấm chăn mỏng đắp lên trên người, thư thả thoải mái nói chuyện với con gái.

"Buổi sáng con đến phòng khám Đông y của cụ ngoại, buổi chiều con cùng với cụ ngoại đi phơi thảo dược. Bây giờ Bảo Bảo có thể nhận biết được rất nhiều loại thuốc nhé, ví dụ như nhân sâm bổ nguyên khí, cam thảo có thể giải nhiệt, bạch chỉ có thể trị huyết áp. Tất cảđều là do cụ ngoại dạy Bảo Bảo."

Anh Bảo hưng phấn kể cho mẹ mình nghe về những kiến thức thú vị mà mình đã học được.

"Ồ, cục cưng của chúng ta giỏi quáđi mất, học được nhiều kiến thức như vậy!"

"Đúng vậy ạ. Đợi Bảo Bảo lớn lên rồi, Bảo Bảo muốn giống như cụ ngoại ấy, làm một thầy thuốc Đông y tài giỏi."

Bây giờ Anh Bảo đã sùng bái cụ ngoại của mình lắm rồi. Cô bé thích đi theo sau ông cụ nhất, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn học.

"Ha ha ha ha…"

Hứa Hi Ngôn bị bé con chọc cười, hai mẹ con lại tiếp tục trò chuyện với nhau thêm lúc nữa. Lúc này bé con mới nhớ ra một chuyện quan trọng, không quên nói với Hứa Hi Ngôn: "À, đúng rồi, bé Hi ơi, hôm nay ông cậu gọi điện thoại đến đấy ạ.

Ông cậu hỏi là chúng ta về nước cảm thấy thế nào, Bảo Bảo trả lời với ông cậu là chúng ta đang rất tốt.

"Cả Thụ Diệp Đại Đại nữa ạ, chúấy cũng gọi điện thoại hỏi mẹ có nhớ chúấy hay không. Con nói luôn với chúấy là mẹ không nhớ chú.

Chúấy nói mẹ thật là vô lương tâm, chúấy phải về tìm mẹ tính sổ.

Cóđiều bé Hi đừng sợ, Bảo Bảo đã phê bình chúấy rồi."

"…"

Hứa Hi Ngôn hiểu rồi. Cậu của cô là Cảnh Chiến Nam gọi điện thoại về nhà hỏi thăm, còn người được gọi là"Thụ Diệp Đại Đại" trong miệng Anh Bảo, chỉ cần nghĩđến gương mặt quỷ quái vô lại kia, Hứa Hi Ngôn lại có cảm giác muốn đánh anh ta.

May mà cô về nước rồi, anh ta không thể quản côđược nữa, ha ha ha…

Anh Bảo và mẹ mình đã tách nhau ra được vài ngày rồi, cô bé cực kỳ nhớ cô. Hứa Hi Ngôn đồng ý với Anh Bảo, Chủ nhật sẽ cùng Phương Tiểu Tranh đưa cô béđến công viên trò chơi.

Nghe nói cuối tuần mới có thểđi chơi, bé con xụ mặt hỏi: "Vì sao lại phải là Chủ nhật chứ? Bé Hi không thểở bên Bảo Bảo vào ngày thứ Bảy sao?"

"Bảo Bảo, bởi vì mẹ chỉ có thời gian rảnh vào ngày Chủ nhật thôi."

Ngày mai là ngày thứ Bảy, nhưng mà Hứa Hi Ngôn dựđịnh đi cùng với Hoắc Vân Thâm đến trung tâm hồi phục của Bệnh viện Nhân dân Số Một để làm vật lí trị liệu, nên đành phải đẩy thời gian bầu bạn với con gái xuống Chủ nhật.