Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 112: Hóa ra là có bí mật




Lúc môi của anh sắp hôn lên thì Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần. Cô ngọ nguậy một chút, nhảy từ trên đùi anh xuống rồi cười nói: "Ngại quá, tôi quên mất. Tôi không đè anh chứ?"

"Không." Hoắc Vân Thâm hồi hộp nhưđang làm chuyện xấu.

"Không có thì tốt!"

Bụng Hứa Hi Ngôn phát ra một loạt tiếng kêu ùng ục ùng ục, cô chỉ chỉ vào nhàăn, nói: "Tôi đói bụng rồi, chắc anh cũng đói rồi nhỉ? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Làm gì còn cơm đâu?

Hoắc Vân Thâm áy náy nói: "Xin lỗi, cơm mà em nấu bị chị Ba ăn hết rồi. Em chờđấy, tôi đi nấu vài món khác."

"Để tôi làm."

"Không sao đâu. Em đã vất vả lắm rồi, để tôi làm cho."

Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn, di chuyển đến phòng bếp. Hứa Hi Ngôn nhìn theo bóng lưng to lớn của anh, không nhịn được đuổi theo, vừa đẩy xe vừa nói: "Chúng ta làm cùng nhau đi!"

"Cũng được."

Sau đó, hai người bận rộn trong phòng bếp, mỗi người làm một việc, đều cực kỳ tập trung.

May mà nguyên liệu nấu ăn hai người mua hôm nay khá nhiều, vẫn còn đủđể nấu cơm. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Hi Ngôn đã làm xong một chén mì, Hoắc Vân Thâm làm một phần cơm cà ri.

Bàn ăn còn chưa thu dọn, hai người bọn họđi đến phòng khách. Hứa Hi Ngôn cầm bát mì trong tay đưa đến trước mặt Hoắc Vân Thâm: "Tôi làm mì cho anh, anh nếm thử xem hương vị như thế nào?"

Hoắc Vân Thâm đưa cơm cà ri cho cô: "Đây là cơm cà ri tôi làm cho em, em nếm thử xem."

Sau khi hai người trao đổi đồăn xong, họ bắt đầu ăn cơm. Món cơm cà ri trong tay Hứa Hi Ngôn có thể nói làđẩy đủ toàn bộ sắc, hương, vị. Trong cơm cà ri không chỉ có cà ri vàng thơm ngon, còn có cánh gà chiên thơm lừng và vài món rau trang tríđẹp mắt.

Hứa Hi Ngôn vui vẻăn cơm cà ri, ừm ừm, ngon đến mức không dừng lại được.

Hoắc Vân Thâm nhìn kỹ sợi mì trong bát. Thoạt nhìn thìđây có vẻ là một chén mì Dương Xuân, nước trong thanh đạm, trên bề mặt thả một ít hành thái nhỏ, nhưng có thể ngửi thấy mùi vị cực kỳ thơm.

Chỉ cần dùng đũa khuấy xuống bên dưới là sẽ thấy ngay điều đặc biệt giấu bên dưới những sợi mì. Bên dưới có không ít đồ ngon, rau xanh, nấm hương, trứng trần làđiều tất nhiên, ngoài ra còn có một miếng thịt hầm to béo ngậy mà không ngấy.

Thảo nào mới nhìn thì thấy tô mì rất thanh đạm, nhưng thử rồi mới biết hương vị ngon lạ thường thế này, hóa ra là cóẩn chứa bí mật bất ngờ.

"Em làm thịt hầm lúc nào thế?"

Lúc vừa rồi Hoắc Vân Thâm nấu cơm đâu có thấy cô cắt thịt đâu.

"Hai ngày trước. Tôi đã hầm thịt xong từ trước rồi, sử dụng cách chế biến thịt bí truyền của nhà họ Cảnh chúng tôi đấy. Anh thấy thế nào? Có thơm không?" Hứa Hi Ngôn cười hỏi.

"Ừ, thơm, cực kỳ thơm. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn thịt hầm ngon như vậy."

Hoắc Vân Thâm cắn một miếng, béo mà không ngấy, trong miệng còn giữ lại mùi thơm. Anh ăn xong còn khen không ngớt: "Với tay nghề này, em có thể mở quán mì rồi đấy."

"Ha ha ha… tôi cũng thấy thế. Chờ ngày nào đó tôi thất nghiệp rồi, tôi sẽ mở một quán mì. Tôi còn nghĩ xong cả tên rồi, gọi là quán mì Cảnh Kí." Hứa Hi Ngôn đùa.

"Ừ, tôi sẽđi làm quản lí sổ sách cho em."

"Chuyện đấy thì thôi, boss lớn như anh, tôi không mời nổi đâu."

Hứa Hi Ngôn đùa xong thì nhắc nhở anh: "Được rồi, đừng đùa nữa. Anh mau ăn đi, mì trương lên sẽ không còn ngon nữa đâu."

"Được."

Đã rất lâu rồi anh chưa từng được ăn một bát mì nào thơm ngon như vậy, Hoắc Vân Thâm ăn cực kỳ ngon miệng, gắp hết lần này đến lần khác. Anh ăn hết mì, hết cả rau, ngay cả nước mì anh cũng uống sạch.

Sau khi ăn xong, anh còn lấy đầu lưỡi liếm liếm miệng, có vẻ chưa thỏa mãn. Bỗng nhiên, trong lòng anh lại sinh ra cảm giác lo sợ về sau mình sẽ không được ăn bát mì nào ngon như thế này nữa.

Ăn cơm xong, Hứa Hi Ngôn muốn đi rửa bát, nhưng Hoắc Vân Thâm lại ngăn cô lại…