Edit by Chang
Tiểu Mai đi toilet, Hạ Mạt Tâm ngồi suy nghĩ một lúc mới gửi một tin nhắn cho Cố Bắc Thần, cô nói mình đi ăn sinh nhật cùng bạn nên sẽ về trễ một chút.
“Leng keng.”
Cố Bắc Thần đang lái xe, anh nhìn điện thoại. Một tay nắm lấy tay lái, một tay nhanh chóng gửi lại một tin nhắn, sau đó đặt điện thoại sang một bên.
Người phụ nữ ngồi trên ghế phụ nhìn anh, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Từ trước tới nay anh không có thói quen gửi tin nhắn.”
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, tóc vừa thẳng vừa dài, đôi mắt to tròn ngập tràn linh khí, ưu nhã giống như một con thiên nga trắng an tĩnh.
Cố Bắc Thần chỉ nhìn cô ta từ kính chiếu hậu, nói: “Lần này về nước ở bao lâu?”
Người phụ nữ mới đầu cảm thấy sửng sốt, cười nói: “Anh hy vọng em đi vậy sao?”
“Không phải.” Cố Bắc Thần nói: “Chẳng qua sinh nhật em sắp tới rồi, đúng lúc em về đây, mấy người bạn họp lại ăn sinh nhật cùng nhé.”
“À…” Hiển nhiên đối phương có chút thất vọng, cô ta nhìn Cố Bắc Thần, trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Nhiều năm vậy rồi, anh một chút cũng không thay đổi.”
Cố Bắc Thần cười cười: “Em cũng vậy, vẫn xinh đẹp như thế. Anh nghĩ hiện tại em nhất định là chú thiên nga trắng đẹp nhất trên sân khấu, chúc mừng em, giấc mơ đã trở thành sự thật.”
Đối phương cười cười, lật quyển tạp chí đặt trong xe ra, trên bìa là tấm ảnh cô ta đang khiêu vũ, tiêu đề cũng cực kỳ bắt mắt—— Chú thiên nga trắng đẹp nhất sân khấu Lincoln, buổi biểu diễn đầu tiên của Vưu Kỳ San trong nước…
“Hóa ra anh vẫn luôn chú ý đến em, Bắc Thần.” Nói xong, cô ta thoáng trầm mặc một chút, sau đó cười nói: “Hình như đã lâu anh không xem em khiêu vũ nhỉ, em lấy được vé VIP ngày mai, em mời anh đi xem được không?”
Cố Bắc Thần cười cười: “Ừm, được.”
Chiếc xe nhanh chóng đi về phía chỗ phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.
“Anh đã sắp xếp chỗ ở giúp em rồi, nếu em còn có yêu cầu gì khác thì cứ trực tiếp nói với anh.”
Vưu Kỳ cười nhẹ gật đầu: “Oke. Vậy tối nay có thể ăn cơm cùng nhau được không? Lâu rồi em chưa trở lại đây, anh còn nhớ trước kia chúng ta thích nhất trong nhà hàng đồ Tây đó không, bây giờ còn mở không nhỉ?”
“Ừ, vẫn còn. Em muốn đến đó ăn không?”
“Ừ, đúng vậy, em rất nhớ hương vị của quán đó.”
“Được, anh định lại vị trí ngay.”
“Nhớ kĩ em thích bánh kem Rum đấy.” Vưu Kỳ cười nhạo nhìn anh, nói
Cố Bắc Thần sửng sốt một chút, cũng chỉ tạm dừng một chút rồi gật đầu: “Được.”
…
Hơn mười một giờ tối, bộ phim kia đã kết thúc.
Hạ Mạt Tâm ngáp một cái, nhìn thời gian, nhưng Cố Bắc Thần vẫn chưa trở về.
Cô nhìn điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Cô thật sự có chút không chịu nổi nữa, đứng lên rồi chuẩn bị về phòng ngủ.
“Tích tích tích…” Điện thoại phát ra tiếng thông báo cắm sạc, cô vội tìm cục sạc, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy. Cô là người cực kỳ dễ quên, cho nên tìm mãi trong phòng khách, không biết đặt ở đâu nữa, kéo ngăn tủ dưới TV thì thấy một đống album ảnh, không khỏi nở nụ cười: “Không nhìn ra anh lại là người luôn nhớ đến kỉ niệm cũ đấy. Bây giờ ai dùng mấy thứ này nữa chứ.”
Có lẽ là xuất phát từ tò mò, vì thế cô lập tức lấy album ảnh kia ra …