Edit by Chang
Hạ Mạt Tâm vội vàng chạy vào quán cà phê trong chỗ rẽ kia: “Xin lỗi xin lỗi nhá, đường hơi tắc nên tớ tới muộn.”
Tiểu Mai cầm ống hút thổi thổi vào ly Coca, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô: “Cậu có thể chậm hơn chút nữa không, tớ sắp thành hòn vọng phu rồi đấy!”
Hạ Mạt Tâm cười khì khì nhìn cô ấy: “Cho nên cậu thừa nhận tớ là chồng cậu à?”
“Lăn!” Tiểu Mai trừng mắt nhìn cô một cái: “Nói đi, sao lại đột nhiên chuyển nhà! Dọn đến chỗ nào hả? Đã thế còn thần thần bí bí không cho tớ biết, mịa nó! Chắc không phải đang nuôi một tên tiểu bạch kiểm trong nhà đâu nhỉ?”
Hạ Mạt Tâm gõ đầu cô ấy một cái: “Có muốn tớ cũng không nuôi đâu.”
Tiểu Mai cảm thấy vô cùng có lý, liên tục gật đầu: “Cũng đúng, cái đồ vắt cổ chày ra nước nhà cậu dù muốn nuôi cũng hơi khó đấy, trừ phi đầu óc cậu hỏng rồi.”
“Nếu tớ nói tớ kết hôn thì sao?” Hạ Mạt Tâm cười hì hì nói.
Tiểu Mai nhìn cô, duỗi tay sờ sờ trán cô: “Cậu không uống thuốc à? Kết hôn hay là hôn đầu? Cậu kết với ai cơ? Quỷ sao?”
“Hắc hắc, cậu cả nhà họ Cố trong thành phố đấy, sao nào? Có phải cảm thấy tớ rất lợi hại không?!”
Tiểu Mai thở dài, nói: “Đúng vậy, đúng là rất lợi hại, bệnh nặng lắm rồi đấy mẹ! Cậu cho rằng cậu cả nhà họ Cố là người tớ và cậu muốn là gặp được à? Cậu nhìn này, người ta là nhân vật trang bìa của tạp chí tài chính kỳ này đấy, tạp chí của chúng tớ vất vả lắm mới có cơ hội phỏng vấn đó.”
Hạ Mạt Tâm cầm lấy cuốn tạp chí, nhìn nhìn: “Mà dựa vào đức hạnh của cậu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt kia để gần gũi với soái ca, thế nào, cậu thấy anh ấy sao?”
“Hắc hắc, nhìn thoáng qua từ xa thôi, người thật còn đẹp dzai hơn trên ảnh đấy! Đúng rồi, trước kia cậu không hề có chút hứng thú với mấy người này, sao đột nhiên lại tò mò thế?”
Hạ Mạt Tâm liếc cô ấy một cái, nói: “Không được hả?”
Tay Tiểu Mai cầm cuốn tạp chí trong tay Hạ Mạt Tâm vỗ lên trên bàn: “Cậu đó, đừng có mơ mộng mấy giấc xuân thu này nữa, bọn họ là đại nhân vật tít trên cao đấy, hiểu hôn?”
“Biết rồi, tớ cũng đâu phải cậu, thấy soái ca là không nguyên tắc gì nữa.”
“Cắt, cậu cũng là nhân tài hiếm thấy đấy, người không có nguyên tắc như tớ cũng không dám ảo tưởng, vậy mà cậu lại dám nói mình kết hôn với anh ta. Chắc chắn đầu óc cậu hỏng rồi. Hơn nữa tớ nghe đồng nghiệp nói, thật ra anh ta đã có một vị hôn thê rất thân mật rồi, là một vị thiên kim tiểu thư, nghe nói còn là diễn viên múa ba lê đấy, nói không chừng vị cao phú soái này đã nghênh đón cô bạch phú mỹ kia về chuồng rồi, nào có chuyện của chúng ta nữa, ai, đáng tiếc a, quá đáng tiếc!”
Hạ Mạt Tâm nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một cái, hỏi: “Vị hôn thê? Anh ấy, có vị hôn thê sao?”
“Đúng vậy! Cậu đúng là ngày thường không quan tâm đến quốc gia đại sự, haiz! Đúng rồi! Hôm nay cậu đi với tớ đi.”
“Vì sao?”
“Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, hôm nay là sinh nhật chị bà đây đấy, cậu, vậy mà cậu lại quên béng luôn à?!” Tiểu Mai lập tức giận dữ hét.
Hạ Mạt Tâm nhìn cô ấy: “Ối! Tớ quên béng luôn đó! À mà không phải cậu đã có Đạt Lâm rồi à? Muốn tớ đi cùng làm gì nữa? Làm bóng đèn hở.”
“Đừng nói nữa, chia tay cmnr!” Tiểu Mai một hơi uống hết cốc Coca: “Tóm lại hôm nay cậu đừng có trốn!”
Chia tay đối với Tiểu Mai mà nói là chuyện rất thường tình, căn bản không cần an ủi gì hết, Hạ Mạt Tâm thở dài nói: “Được rồi, đại thọ tinh, hôm nay muốn tớ phụng bồi thế nào đây?”
“Hắc hắc, lúc này mới là một người bạn tuyệt vời nè!” Tiểu Mai cười khì khì nói.