Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 45: Chào Buổi Sáng




Một buổi sáng, căn phòng thân quen bừng lên thứ ánh sáng chói mắt, Lâm Tuệ Nghi loay hoay sắp xếp lại sấp bản thảo. Vương Khôi Vĩ mang theo một hộp nhỏ đặt nhẹ xuống bàn sau đó dịu dàng ôm lấy Lâm Tuệ Nghi, anh hôn lên má hồng đáng yêu của cô.

- Quà buổi sáng của em - Cái giọng trậm ổn, dịu dàng tình cảm này từ lâu đã in sâu vào tâm trí Lâm Tuệ Nghi. Nhớ ngày trước mỗi lần thấy anh cười hay đưa ra yêu cầu đều làm cô cảm thấy sợ hãi, rất ám ảnh nhưng hiện tại chính là mong được nhìn thấy nụ cười của anh, muốn được anh ôm thế này. Thì ra khi yêu con người ta lại hoá dũng cảm đến lạ, tự khắc thương những gì từng làm mình sợ hãi.

Thật muốn ngày nào cũng có quà buổi sáng dịu dàng như hôm nay, Lâm Tuệ Nghi xoay người cô kiển chân sau đó cắn vào đầu vai anh một cái.

- Em cũng có quà cho anh - Cô mĩm cười tinh nghịnh, bàn tày trắng mịn dịu dàng xoa xoa ở đầu vai anh.

Bị ai kia bất ngờ để lại ấn kí đánh dấu chủ quyền đặc biệt thế kia Vương Khôi Vĩ chỉ có thể mĩm cười, anh hoàn toàn không đoán được tiếp sau đây Lâm Tuệ Nghi sẽ nghịch phá như nào nữa.

- Quà của em rất có thành ý - Vương Khôi Vĩ cốc nhẹ vào đầu Lâm Tuệ Nghi một cái, anh với tay lấy chiếc hộp trên bàn đưa đến trước mặt Lâm Tuệ Nghi.

Cô tựa trẻ con, vừa được ai đó mang một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp đặt trước mắt đã thể hiện sự hào hứng muốn mở ra xem.

- Mở ra xem có thích không?

Gương mặt nhỏ rạng ngời, môi nhỏ tươi tắn một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt tròn sinh động vẫn luôn không ngừng quan sát hộp quà nhỏ trên tay Vương Khôi Vĩ, chỉ chờ một câu đồng ý của anh Lâm Tuệ Nghi liền cẩn trọng tháo từng lớp vỏ bọc bên ngoài, đây xem như một cách trân trọng mà cô dành cho Vương Khôi Vĩ, không cần biết bên trong là thứ quà đắc giá hay rẽ tiền chỉ cần người mang đến chính là Vương Khôi Vĩ thì sẽ đặc biệt vui vẻ đón lấy.

Cái nơ màu hồng được Lâm Tuệ Nghi tháo ra, từng lớp một đều mở ra rồi cuối cùng ở trước mắt chính là chiếc di động mà cô yêu thích.

Lâm Tuệ Nghi miết nhẹ chiếc di động, thật sự rất thích, rất hợp mắt.

- Làm sao anh biết em đang cần nó mà mua thế? - Miệng nhỏ cứ luyên thuyên hỏi anh nhưng mắt thì đổ dồn vào chiếc di động màu vàng kim. Trước khi xảy ra chuyện, Lâm Tuệ Nghi từng nghĩ sau cuộc thi sẽ đi mua cho mình một chiếc di động để tiện cho công việc cũng như liên lạc trao đổi với bạn bè. Cô còn chưa kịp mua anh đã tinh ý mang đến bên cạnh cô, còn chọn đúng màu cô thích.

Không phải trùng hợp mà mang đến cho cô, từ lâu Vương Khôi Vĩ đã nghĩ đến việc dùng thứ đồ công nghệ này để Lâm Tuệ Nghi dễ dàng liên lạc với anh hơn. Có hôm đi qua cửa hàng di động, anh vô tình nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi đứng rất lâu chỉ để nhìn mỗi chiếc điện thoại sau đó lại quay trở ra. Anh không nói, cứ âm thầm mua giúp cô, quà còn chưa kịp tặng Lâm Tuệ Nghi đã gặp chuyện, lo lắng mãi cuối cùng đến nay mới nhớ.

- Vì anh thích em nên ít nhiều sẽ biết được em thích gì - Anh ôm lấy cô, chỉ muốn cưng chiều cô người yêu nhỏ này mãi.

Lâm Tuệ Nghi cứ nghịch hết ứng dụng này đến ứng dụng khác, nhìn đến album ảnh liền trưng ra bộ mặt không nhịn được cười.

- Tất cả là anh tự chụp? - Trong album không có gì khác ngoài ảnh của Vương Khôi Vĩ, đặc biệt nhất chính là tất cả đều chỉ có một biểu cảm. Nếu hỏi cô có điểm gì khác thì chắc hẳn là góc chụp, người ngốc này đến cả chụp ảnh cũng khô cứng như vậy.

Có phải ảnh rất doạ người không? Sao Lâm Tuệ Nghi cứ cười mãi thế, Vương Khôi Vĩ gật gật đầu.

Lâm Tuệ Nghi xoa xoa má Vương Khôi Vĩ.

- Thật dễ thương

Muốn chọn một ảnh đặt nền nhưng Vương Khôi Vĩ chụp nhiều như vậy thật không biết nên chọn tấm nào. Lại muốn cùng anh hiện diện chung một khung ảnh, Lâm Tuệ Nghi vẫn là phân vân không biết có nên đề nghị với anh không, chợt nhớ đến loạt ảnh linh tinh khi cả hai lần đầu tiên đi công viên liền vui vẻ.

- Anh còn giữ ảnh lần trước chúng ta đi công viên không? - Nhắc đến liền thấy vui vẻ, nhìn lại cũng đã ở bên cạnh Vương Khôi Vĩ gần một năm. Ban đầu Lâm Tuệ Nghi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đem lòng yêu Vương Khôi Vĩ cũng chưa từng ảo mộng đến một ngày anh thương yêu cô. Vậy mà hiện tại cả hai đã đặt trọn lòng tin ở đối phương.

Nhắc đến ảnh cũ Vương Khôi Vĩ liền mỉm cười đưa di động cho Lâm Tuệ Nghi. Anh vẫn luôn lưu giữ chúng, những khi có thời gian liền mang ra ngắm nhìn dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Lâm Tuệ Nghi.

Di động vừa tới tay Lâm Tuệ Nghi đã thao tác gửi liền mấy tấm ảnh đáng yêu sang di động của mình. Vương Khôi Vĩ ngại việc Lâm Tuệ Nghi nghịch lung tung nên nhắc nhớ.

- Em muốn làm gì với chúng đấy, đừng nghịch lung tung!

- Em chỉ muốn chọn một tấm làm nên di động thôi! - Cô cứ chuyên tâm vào chọn ảnh gửi sang gì động mình, cũng chỉ trả lời anh theo phản xạ hoàn toàn không tập trung trò chuyện.

Ảnh đã gửi đến, Lâm Tuệ Nghi chọn một tấm mà cô thấy thích nhất làm ảnh nền sau đó quay sang hôn vào má Vương Khôi Vĩ một cái thật yêu thương.

- Cảm ơn món quà của anh, em rất thích. Hôm em phải đến công ty để báo cáo nếu không Tiêu Thiên, anh ấy nhất định sẽ đuổi việc em - Lâm Tuệ Nghi vui cười nói một câu với Vương Khôi Vĩ sau đó mang tài liệu rời đi. Anh chưa bao giờ hỏi hôm nay cô sẽ làm gì? Cũng như chưa bao giờ khắc khe hay yêu cầu cô phải nói cho anh biết dự định của mình. Chỉ là trong chuyện tình cảm, Lâm Tuệ Nghi muốn cả hai tôn trong quyền riêng tư của nhau nhưng nếu không có gì đặc biệt vẫn nên để anh ấy biết hôm nay mình sẽ làm gì. Có thể anh không thể cùng cô làm việc, càng không thể thay cô bàn luận về mẫu vẽ với Tiêu Thiên nhưng vẫn cứ muốn anh hiểu một ít.

Cô đến công ty làm việc, anh cũng phải đi làm. Định sẽ đưa cô đi nhưng ngay lập tức bị từ chối, công ty cả hai ngược hướng nhau Lâm Tuệ Nghi không muốn vì cô mà mỗi sáng anh phải chạy thêm một vòng lớn.

Ngồi taxi một lúc đã đến trước toà nhà lớn từ lâu đã trở nên thân thuộc với Lâm Tuệ Nghi. Cô thuần thục bước vào thang máy đến phòng làm việc của Tiêu Thiên. Tự hỏi có phải anh đã quá ưu ái cho cô rồi không, nhân viên mới mà đã trực tiếp làm việc với tổng giám đốc rồi, không sợ nhân viên trong công ty không hài lòng sao?

Một phòng làm việc rộng lớn cũng chỉ có mỗi Tiêu Thiên và Mễ Mĩ Lệ, cô nghĩ họ vẫn đang đợi cô.

Lâm Tuệ Nghi nở nụ cười rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Mễ Mĩ Lệ, lâu như vậy rồi không cùng chị ấy làm việc thật có chút nhớ. Tuy là Lâm Tuệ Nghi vẫn luôn cảm thấy Mễ Mĩ Lệ không thật sự hài lòng về cô nhưng không sao cô có thể cố gắng để chị ấy ngày thêm để mắt đến cô.

Từ lúc bước vào Lâm Tuệ Nghi chỉ chú ý đến mỗi Mễ Mĩ Lệ, cô hoàn toàn không để tâm đến Tiêu Thiên. Bị đối xử như vậy bản thân thật ấm ức Tiêu Thiên không nhịn được mà lên tiếng.

- Nhóc con, em nghĩ phép gần một tháng có phải đã quên mất ông chủ của mình rồi không? - Anh bước đến ngồi đối diện Lâm Tuệ Nghi, cẩn trọng quan sát nét mặt của cô. Có sức sống hơn nhiều rồi, xem ra tên Vương Khôi Vĩ này chăm sóc cho Lâm Tuệ Nghi rất chu đáo.

Biết ngày sẽ giận dỗi mà, cái người này thật đối lập với Vương Khôi Vĩ, tính khí trẻ con so đo nhiều chuyện linh tinh nhưng đáng yêu giống Vương Khôi Vĩ. Lâm Tuệ Nghi mĩm cười.

- Em nào dám quên

Xem như bỏ qua cho con nhóc này vậy.

- Tên Vương, bạn trai em cho phép đi làm rồi sao? - Nghĩ đến vấn đề này thật bất an, nhỡ như tên đó không cho phép mà Lâm Tuệ Nghi ương bướng thì có phải vài phút nữa đây tên đó sẽ chạy đến làm loạn với anh không?

Nghe Tiêu Thiên nhắc đến chữ Vương đã doạ cho Lâm Tuệ Nghi mất cả hôn nhỡ để người khác biết mối quan hệ giữa cô và Vương Khôi Vĩ thì liệu sau này họ sẽ thực sự xem trọng tài năng của cô?

- Em đã khỏe như này rồi, anh ấy còn có thể không cho em đi làm sao? - Lâm Tuệ Nghi vỗ vỗ vào ngực thể hiện cho Tiêu Thiên thấy sự khoẻ mạnh của mình.

Cả hai trò chuyện với nhau rất vui vẻ làm cho Mễ Mĩ Lệ có cảm giác bản thân hoá không khí. Rất nhiều lần cô cảm thấy chán ghét sự có mặt của Lâm Tuệ Nghi, cứ mỗi lần cô đàn em khoá dưới này xuất hiện thì dường như cướp mất tất cả hào quang của cô ta. Vì muốn được người khác chú ý đến sự có mặt của mình Mễ Mĩ Lệ miễn cưỡng quan tâm đến Lâm Tuệ Nghi.

- Em đã khoẻ hẳn chưa, công việc quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn là hàng đầu - Không thân thiết nên cách quan tâm của Mễ Mĩ Lệ thật máy móc chẳng có chút biểu đạt gì là thật sự lo lắng.

Vậy mà Lâm Tuệ Nghi vừa được quan tâm liền không nhịn được cười vui sướng. Thật không ngờ đàn chị để tâm đến cô như thế, Lâm Tuệ Nghi xua xua tay.

- Em ổn cả, bệnh vặt một chút thôi bây giờ không sao nữa rồi - Nhìn xem vui đến thế cơ đấy.

Tiêu Thiên chỉ biết bĩu môi, bị đạn bắn mà bảo là bệnh vặt, cô nhóc này cũng tài giỏi quá rồi.

Quan tâm nhau đủ rồi, trò chuyện thêm vài câu sau đó cả ba lại bắt tay vào dự án mới, bận rộn mà vui vẻ đến lạ.

Cả sáng đều dành hết thời gian vào công việc, định giờ nghĩ trưa sẽ gọi sang trò chuyện cùng Vương Khôi Vĩ, không cần nói quá nhiều chỉ là nhắc anh ăn đúng bữa nhưng sau cùng vẫn là Vương Khôi Vĩ nhanh tay.

Lâm Tuệ Nghi vừa đặt bút vẽ xuống, di động trong túi đã đỗ chuông liên hồi. Màn hình di động hiện lên hình ảnh đáng yêu của hai người, Lâm Tuệ Nghi nở nụ cười ngọt ngào.

- Em nghe đây - Cô cúi đầu xin phép Tiêu Thiên ra ngoài nghe điện thoại, mà anh thì nào dám ngặn lại.

Mễ Mĩ Lệ vô tình nhìn thấy ảnh nền trên di động của Lâm Tuệ Nghi. Người đàn ông bên cạnh cô thoạt nhìn giống Vương Khôi Vĩ. Cái ý nghĩ điên rồ ấy chỉ loé lên trong đầu Mễ Mĩ Lệ một vài giây sau đó bị chính cô ta dập tắt, người như Lâm Tuệ Nghi sao có thể xứng đáng ở bên cạnh Vương Khôi Vĩ. Luận về sắc vóc hay tài năng thì Mễ Mĩ Lê cô mới xứng đáng ngồi vào vị trí bên cạnh Vương Khôi Vĩ.