Không biết đã nằm viện bao lâu rồi, Lâm Tuệ Nghi chỉ rõ cô ở đây thân thuộc đến mức quen biết không ít bạn nhỏ. Mỗi sáng khi Vương Khôi Vĩ vừa rời phòng bệnh để kịp giờ đến công ty, Lâm Tuệ Nghi nhất định sẽ nhờ Du Du - một cô bé giúp việc đáng yêu đưa cô ra khuôn viên của bệh viện, Lâm Tuệ Nghi sẽ cùng bọn trẻ chơi trò vẽ tranh rất vui vẻ.
Tuy ở bệnh viện có rất nhiều bé con cùng cô chơi đùa, Vương Khôi Vĩ đều luôn cố gắng dành thời gian chăm sóc cho cô, cả Trình Nghiêm, Triệu Vĩnh hay Tiêu Thiên cũng sẽ đặt biệt quan tâm cô. Nhưng vẫn là cảm thấy ở bệnh viện rất nhàm chán, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nghe thấy tiếng dụng cụ y tế va vào nhau, những điều ấy thật khiến Lâm Tuệ Nghi không thoải mái.
Hôm nay đúng lúc ngày nghĩ, Vương Khôi Vĩ không phải bận bịu với công việc, anh dành thời gian cả ngày hôm nay chỉ để chăm sóc cho Lâm Tuệ Nghi.
Cô ngồi ở giường bệnh, gương mặt nhỏ vô cùng chuyên tâm vào quyển sách mà Vương Khôi Vĩ mang đến nhưng cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng.
- Vương Khôi Vĩ, em rất muốn về nhà - Lâm Tuệ Nghi níu lấy tay Vương Khôi Vĩ, môi nhỏ mím chặc dáng vẻ rất giống trẻ con làm nủng.
Đối với Lâm Tuệ Nghi, trên thực tế Vương Khôi Vĩ hết mực cưng chìu, anh trước sau đều rất ngại việc khiến cô gái nhỏ này không vui lòng. Hiện tại vẫn không biết dùng câu từ gì để phản đối yêu cầu của cô nên chỉ biết xoa đầu cô một cái rồi trầm giọng.
- Không được, em vẫn chưa khỏi nhỡ về nhà chạy lung tung thì thế nào - Đều là kiên nhẫn giải thích cho Lâm Tuệ Nghi hiểu, đối với cô Vương Khôi Vĩ vẫn luôn phá vỡ nguyên tắc của mình, vì cô mà nhẫn nhìn, mà cưng chìu, hết lòng bảo vệ... cũng chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi mới có thể khiến Vương Khôi Vĩ từ bỏ tất cả chỉ để ở bên cạnh cô.
Vừa nghe Vương Khôi Vĩ không đồng ý Lâm Tuệ Nghi liền buông tay anh, đến sách cũng chẳng buồn đọc nữa, cô bó gối quay mặt về phía bức tường đối diện.
- Em đã khoẻ thế này, đến Triệu Vĩnh cũng nói em ổn rồi vậy mà anh một mực không muốn cho em về - Lâm Tuệ Nghi lại bắt đầu giận dỗi, đối với loại hành động này trước giờ Vương Khôi Vĩ vẫn luôn không cam lòng mà gật đầu chấp thuận cho mọi ý muốn của cô.
Nhớ có hôm Lâm Tuệ Nghi bỗng muốn nuôi một chú chó nhỏ nhưng Vương Khôi Vĩ luôn phản đối vì anh không thích những loại động vật có lông như chó. Cả hai trước sau rất kiên quyết giữ vững lập trường của mình. Cũng chính vì Lâm Tuệ Nghi ương bương giở trò giận dỗi trẻ con, cả ngày chẳng màn đến anh. Loại hình giận nhau này kéo dài được hai ngày, vẫn là Vương Khôi Vĩ không nhịn được mà tự mình đi chọn cho Lâm Tuệ Nghi một chú chó nhỏ.
Cô gái này ban đầu kiên quyết đến vậy nhưng cũng chỉ nói chó nhỏ được hai tuần sau đó liền mang nó đến cho Hàn Chỉ Diên chăm sóc.
Vì loại sở thích nhất thời này của Lâm Tuệ Nghi mà Vương Khôi Vĩ bị nổi mẫn đỏ rất lâu vì dị ứng lông chó. Sau đó anh rất cứng rắn bảo rằng sau này sẽ không nuông chìu theo Lâm Tuệ Nghi nữa. Nhưng xem ra hôm nay anh vẫn là thua cô thêm một bước.
Rõ ràng đã dặn mình không được mềm lòng nhưng khi đứng trước dáng vẻ không vui của Lâm Tuệ Nghi liền có chút để tâm mà nhẹ nhàng khuyên cô.
- Chẳng phải chỉ ổn thôi sao? Triệu Vĩnh chưa cho phép em xuất viện - Vương Khôi Vĩ dịch người lại gần Lâm Tuệ Nghi, anh tì cầm lên đầu vai cô rồi thỏ thẻ. Thật ra bản thân vốn không biết nên nói làm sao để Lâm Tuệ Nghi nghe theo nên chỉ còn cách mang Triệu Vĩnh ra làm lá chắn.
- Nhưng em muốn về, ở bệnh viện rất khó chịu, em không thích - Lâm Tuệ Nghi phụng phịu ôm lấy ý định của riêng mình. Cô trước nay vẫn luôn như thế, một khi bản thân đã quyết nhất định sẽ làm được.
Thật hết cách với cô gái này, Vương Khôi Vĩ khẽ thở dài một tiếng, có lẽ cả đời anh chỉ có thể thua trước Lâm Tuệ Nghi. Nhưng vì nghĩ cho sức khoẻ của cô anh lại thêm cứng rắn.
- Không được, bao giờ Triệu Vĩnh cho phép, anh nhất định sẽ đưa em về - Vương Khôi Vĩ vuốt mái tóc đen mềm mượt của Lâm Tuệ Nghi, một giọng điệu nhẹ nhàng vang lên như muốn vỗ ngọt ai kia.
Hết một câu lại một câu đều bị Vương Khôi Vĩ bát bỏ, trong lòng Lâm Tuệ Nghi có chút không cam tâm.
- Để em đi hỏi Triệu Vĩnh, anh ấy nhất định sẽ cho em ra viện - Rất nhanh Lâm Tuệ Nghi đã bước xuống giường, thuần thục mang đôi dép màu xanh dành riêng cho bệnh nhân, đôi chân thon dài kiên định bước đi.
Thật không nhịn nổi khi thấy Lâm Tuệ Nghi làm càn, Vương Khôi Vĩ đứng lên cẩn thận bắt lấy bàn tay cô.
- Em đừng có bướng nữa, vết thương còn chưa lành hẵn đã chạy lung tung - Vương Khôi Vĩ nghiêm mặt, cau mày khó tính nhìn Lâm Tuệ Nghi. Thật không thể cứ dung túng cho cô muốn làm gì thì làm.
- Vương Khôi Vĩ em thật sự đã khoẻ rồi mà - Đôi mắt tròn long lanh ánh nước tựa như một âm thanh nhỏ cũng có thể khiến chúng vỡ oà.
Rõ ràng bản thân đã không thể nhịn nổi, rất muốn ngay lập tức đưa Lâm Tuệ Nghi về nhà để cô vui nhưng Vương Khôi Vĩ vẫn tỏ ra lạnh lùng nghiêm túc.
Nhìn thấy một mặc cứng rắn của anh Lâm Tuệ Nghi biết rõ chiêu thức này của cô không hữu hiệu liền nở nụ cười ranh mãnh. Cô nghiêm túc nhìn anh rất lâu sau đó thuần thục kiển chân hôn lên bờ môi mềm mang hơi thở nam tính đặc trưng của riêng Vương Khôi Vĩ. Tiếp theo liền vòng tay ôm lấy anh thật chặc.
- Ôm anh chặc như vậy, anh còn có thể bảo em không khoẻ sao? - Không những thế cái đầu nhỏ kia còn ương bướng vùi vào lòng ngực anh, rõ ràng là vô cùng ỷ lại.
Vương Khôi Vĩ vòng tay ôm lấy cô, thở dài bất lực, vẫn là cô gái nhỏ của anh lấm trò khiến anh mềm lòng.
- Về nhà không được chạy lung tung, sức khoẻ là quan trọng nhất - Từng làn hơi ấm đều đặn phả trên đỉnh đầu Lâm Tuệ Nghi, cô nghe rất rõ những lời anh nói liền mỉm cười gật đầu chắc nịch.
- Hứa sẽ ngoan
Vương Khôi Vĩ miết nhẹ mi tâm, khẽ lắc đầu, Lâm Tuệ Nghi tuỳ hứng như vậy những lời cô hứa cơ bản không đáng tin. Nhất là đối với việc cô không được chạy lung tung, một cô gái vốn hay làm loạn như cô cơ bản không thể ngồi yên một chỗ.
Anh cẩn thận dắt tay cô quay trở về giường bệnh.
- Anh tìm Triệu Vĩnh bàn luận một vài việc, sau đó sẽ đưa em về nhà được không? - Bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc Lâm Tuệ Nghi, anh chăm chút cho cô đến thế đấy.
Được cho phép trở về nhà, cảm thấy bản thân không còn phải chịu đựng mùi thuốc sát trùng khó ngửi ở bệnh viện nữa Lâm Tuệ Nghi liền vui vẻ, rất ngoan gật đầu nghe theo lời Vương Khôi Vĩ.
Không nhịn được Vương Khôi Vĩ bật cười thành tiếng, người ương bướng như Lâm Tuệ Nghi chỉ có thể dùng cách thoả mãn mọi yêu cầu cô ấy đề ra mới chịu ngoan ngoãn không làm loạn nữa.
Vương Khôi Vĩ xoa đầu Lâm Tuệ Nghi thêm một cái mới chịu rời đi. Cách một dãy hành lang đã đứng trước phòng làm việc của bác sĩ Triệu, Vương Khôi Vĩ rất lịch sự, anh kiên nhẫn gõ cửa một tiếng.
Đợi đến khi bên trong vọng ra câu nói "mời vào" đầy lịch sự Vương Khôi Vĩ mới cẩn thận bước vào.
Xem ra vị bác sĩ này rất bận, một thân louse trắng thuần nhã đã làm nên Triệu Vĩnh trầm ổn đỉnh đạt cơ hồ không nhìn ra được con người rất hay tìm Vương Khôi Vĩ tranh luận một vấn đề trẻ con nữa. Vương Khôi Vĩ không vội lên tiếng, anh hết nhìn Triệu Vĩnh lại nhìn đến khoảng không gian làm việc. Thật cảm thấy nơi này rất thích hợp với Triệu Vĩnh.
Bây giờ nhìn thấy một bác sĩ Triệu thành công, được nhiều người kính trọng như hôm nay quả thật Vương Khôi Vĩ không thôi cảm thán. Lại thấy ngày xưa Triệu Vĩnh quyết không nghe theo sắp xếp ba mẹ, cứ một mực theo học y thì chắc giờ này anh đã không thể nhìn thấy một Triệu Vĩnh nhiệt huyết như thế.
- Xem ra anh rất bận - Vương Khôi Vĩ kéo ghế, nhàn nhã ngồi đối diện Triệu Vĩnh.
Như nhận thức được người đến là ai, Triệu Vĩnh khẽ đặt tập hồ sơ bệnh án xuống bàn, anh ái ngại rót một cốc trà đưa đến cho Vương Khôi Vĩ.
- Đang nghiên cứu quá trình điều trị cho bệnh nhân, có chút bận - Triệu Vĩnh không hay kể cho người khác nghe những áp lực trong công việc nhưng đối với người luôn nhìn thấy quá trình đi lên đầy khó khăn của anh như Vương Khôi Vĩ thì chuyện này cơ hồ rất bình thường.
- Lâm Tuệ Nghi, em ấy muốn về nhà rồi - Vương Khôi Vĩ bất đắc dĩ buông một câu, vừa nghe thôi đã biết anh không hề muốn điều này.
Triệu Vĩnh rất tinh tế trong việc nhìn biểu cảm, sắc thái của người khác vừa nghe ra đã biết Vương Khôi Vĩ đang bận lòng vì điều này.
- Em ấy lại làm loạn sao? - Triệu Vĩnh khẽ bật cười, không những có mỗi Vương Khôi Vĩ đến anh đây cũng đã nhiều lần bị cô kéo áo ở lại năn nỉ một tờ đơn xuất viện.
Mấy hôm trước, trong giờ nghĩ trưa Triệu Vĩnh nghĩ Lâm Tuệ Nghi một mình ở phòng bệnh sẽ buồn chán nên cố tình chạy đến cùng cô trò chuyện. Nhưng nào ngờ vừa nói được đôi ba câu Lâm Tuệ Nghi đã linh hoạt chuyển đổi chủ đề. Nhưng đối với chuyện Lâm Tuệ Nghi không thích ở bệnh viện thì anh quan tâm đến sức khoẻ của cô nhiều hơn. Nên cuối cùng đành cứng rắn lắc đầu rồi vội vàng rời đi.
Nghe đến chuyện Lâm Tuệ Nghi làm loạn ra sao Vương Khôi Vĩ chỉ có thể cười ngượng ngùng, lắc đầu. Anh cơ bản không có cách nào nói nổi cô.
- Cô ấy lấm trò, em không thể không đồng ý
Triệu Vĩnh nghiêm túc gật đầu, anh hiểu mà!
- Vết thương hồi phục rất tốt, không còn vấn đề đáng lo ngại nữa, em ấy có thể xuất viện chỉ là vẫn nên hạn chế vận động một chút - Triệu Vĩnh từ tốn giải thích cho Vương Khôi Vĩ nắm bắt vấn đề sức khoẻ hiện tại của Lâm Tuệ Nghi. Sau đó anh thuần thục kí một tờ xác nhận cho phép xuất viện, lại còn tỉ mẫn kê thêm cho cô một vài loại thuốc.
- Em ấy nghịch như vậy... - Câu từ phát ra đều là than phiền nhưng trên môi Vương Khôi Vĩ luôn hiện hữu một nụ cười yêu thương khi nhắc đến Lâm Tuệ Nghi. Đôi lúc lặng người nhìn cô bày trò trêu chọc người khác Vương Khôi Vĩ nhiều lần tự hỏi mình "vì đâu lại có thể dung hợp cùng cô gái này", kết luận cuối cùng chỉ vì một chữ "yêu" mà ôm chấp niệm muốn gắn bó.
Vị bác sĩ nào đấy cơ hồ rất thấu hiểu, anh im lặng nhìn Vương Khôi Vĩ rất lâu, cẩn trọng lưu giữ từng loại biểu cảm trên khuôn mặt trước nay vẫn luôn tỏ ra thờ ơ trước mọi việc sau đó lại cười đùa.
- Không nhìn ra Vương Khôi Vĩ của những năm trước nữa rồi. Em vì Tuệ Nghi mà thay đổi tích cực đến mức làm anh lo sợ - Lặng nhớ đến những năm tháng cũ, ngày đầu tiên nhìn thấy Vương Khôi Vĩ trong lòng Triệu Vĩnh đã vô cùng căng thẳng cũng như thán phục trước mọi quyết định của Vương Khôi Vĩ. Ngày trước nhiều lần hợp tác cùng nhau bọn họ chỉ có bàn luận công việc, ngoài ra đều không chia sẻ với nhau bất cứ điều gì khác. Những chuyện Triệu Vĩnh biết đều là xuất phát từ Trình Nghiêm.
- Đi đây - Vương Khôi Vĩ đứng lên, phóng túng bước đi. Anh làm sao không nhìn ra được mình đã thay đổi đến bao nhiêu.