Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 37: Muốn Mỗi Bước Đi Của Em Đều Mang Theo Hoa Hồng




Không tiện kéo tay Lâm Tuệ Nghi ra một góc mà giải thích tường tận Vương Khôi Vĩ cũng chỉ có thể bước đến ngồi cạnh Tiêu Thiên.

Cảm thấy vẫn nên giới thiệu một chút Tiêu Thiên liền cười một cái, thuận ý đưa tay hướng đến Lâm Tuệ Nghi.

- Giới thiệu một chút, đây là Lâm Tuệ Nghi nhân viên thiết kế của công ty, còn người này là Vương tổng của JK - Tiêu Thiên ho khan mấy tiếng mới có thể giới thiệu được. Hai người này còn cần anh giới thiệu nữa hay sao? Không chừng cả hai đã sớm hiểu tâm tư nhau rồi chẳng cần người ngoài như anh ba hoa.

Là do vừa rồi nhìn thấy loại ánh mắt của Vương Khôi Vĩ hướng đến Lâm Tuệ Nghi, tuy yêu thương nồng đậm nhưng vô tình tạo cho anh loại cảm giác rất khó nói. Có lẽ họ vẫn chưa muốn xác nhận quan hệ trước người khác, anh cũng nên thuận theo một chút.

Lâm Tuệ Nghi rất phối hợp, cô đứng lên cẩn thận đưa tay về phía Vương Khôi Vĩ, khẽ cúi đầu, giọng điệu rất đúng chừng mực.

- Chào Vương tổng - Cô bày ra một mặc có chút lo lắng khi đứng trước người vốn âm trầm như anh.

Trái với bộ dạng này của cô, khoé môi Vương Khôi Vĩ khẽ nâng lên nụ cười tuyệt mĩ, thật muốn ôm cô gái này vào lòng. Cái dáng vẻ thận trọng kia của cô càng khiến tâm tư anh thêm đấm chiềm. Anh lịch thiệp đưa bàn tay rắn chắc, trân trọng nắm lấy bàn tay trắng mịn của cô.

Cũng chỉ là lễ nghi chào hỏi bình thương lại vô tình khiến Tiêu Thiên thấy khó nhìn. Hai người này có cần phối hợp vẽ nên hoạt cảnh trao nhẫn đính hôn trước mặt anh thế không?

Tiêu Thiên khẽ ho một tiếng cố ý nhắc nhỡ rằng ở đây vẫn còn có người không phải không gian riêng mà cứ ngầm phô diễn tình cảm thế kia.

Rất nhanh Tiêu Thiên đã đưa tay về phía Mễ Mĩ Lệ

- Còn đây là Mễ Mĩ Lệ

Nghe nhắc đến tên mình Mễ Mĩ Lệ có phần lung túng, cô thận trọng đưa mắt dò xét người đàn ông lịch thiệp đang ở trước mặt mình. Người này, chính là tường thành vững chắc, là ảo mộng cả một thời của cô.

Mễ Mĩ Lệ vẫn nhớ dáng vẻ của Vương Khôi Vĩ năm đó. Trong khoảng khắc cô nhìn thấy anh miệt mài với quả bóng trong tay, từng hành động đưa bóng vào rỗ đã một lần khắc sâu trong tâm cô. Cho đến khi rời khỏi thời phổ thông vẫn không quên vấn vương sân tập bóng từng ghi dấu sự hăng say của anh.

Mễ Mĩ Lệ biết người như Vương Khôi Vĩ từ nhỏ đã được định sẵn vị trí ở trên người khác. Cô cũng biết bản thân mãi vẫn không theo kịp anh, suốt nhiều năm qua cũng thôi không nhắc nhớ đến người từng khiến mình rung động. Nhưng khoảnh khắc này đây, trong vô tình gặp lại Vương Khôi Vĩ, nhìn thấy dáng vẻ chững chạc, thấy hào quang của anh trong lòng liền dấy lên tham vọng muốn chiếm hữu

Mễ Mĩ Lệ nâng môi nở nụ cười mị hoặc, yêu kiều đưa tay về phía Vương Khôi Vĩ.

- Em là Mễ Mĩ Lệ - Cô cẩn thận một lần nữa nhắc tên mình trước Vương Khôi Vĩ, là muốn người này ghi nhớ thêm một chút về mình.

Hoàn toàn không có ý định bắt tay thân thiết chào hỏi Vương Khôi Vĩ chỉ là lịch sự gật đầu một cái, đến ý cười trong ánh mắt cũng không, hoàn toàn băng lạnh bức người.

Bị từ chối, Mễ Mĩ Lệ có chút khó xữ, cô máy móc rút tay lại. Đến cả người ở giữa là Tiêu Thiên cũng cảm thấy thái độ của Vương Khôi Vĩ thật không tốt, dù gì người ta cũng chỉ là phụ nữ vẫn nên tôn trọng một chút.

- Vậy chúng ta bắt đầu nói công việc một chút, không cần nhìn đến người này - Tiêu Thiên ngượng ngùng nói sang chủ đề khác nhằm dời đi sự chú ý trên người Vương Khôi Vĩ.

Từ lúc bị từ chối Mễ Mĩ Lệ đã luôn hướng ánh nhìn đến Lâm Tuệ Nghi. Con người này thì có gì hơn cô vậy mà Vương tổng chú trọng thân thiết với người này. Còn cô luận tài năng, luận sắc vóc đều hơn Lâm Tuệ Nghi vạn lần thế nhưng chẳng đủ để Vương Khôi Vĩ đặc vào mắt. Từ trước Mễ Mĩ Lệ đã không yêu thích Lâm Tuệ Nghi vì hết một lần lại một lần vô tư chiếm mất sự ái mộ vốn dành cho cô ta. Hôm nay lại thêm một lần chiếm lấy sự ưu ái của Vương Khôi Vĩ. Nếu Lâm Tuệ Nghi không xuất hiện thì chẳng phải tất cả những thứ tốt đẹp này đều thuộc về riêng cô ta sao? Tất cả những thất bại, ánh mắt và cả sự cân đo so sánh của người khác đối với Mễ Mĩ Lệ và Lâm Tuệ Nghi lại càng khiến cô ta thêm câm ghét Lâm Tuệ Nghi.

Mặc tình trong lòng người ta đang không hài lòng về mình Lâm Tuệ Nghi vẫn vô tư cười nói. Lại chăm chú sửa lại đôi nét trên bản vẽ của mình rồi ngốc nghếch đưa về phía Mễ Mĩ Lệ chân thành nhờ đàn chị góp ý.

Tuy đường nét trên từng nét vẽ vẫn còn non nớt nhưng phong cách và cả những hoạ tiết đều toát lên hơi thở thời đại, phục cổ mà phóng khoáng, tạo cho người khác loại cảm giác thanh thuần bình dị, tuyệt nhiên không nhìn ra chút ít khuyết điểm của người mới. Nhưng trong mắt Mễ Mĩ Lệ tất cả những gì Lâm Tuệ Nghi vẽ ra đều chỉ là một hố đen nhìn mãi vẫn không thấy điểm sáng. Đây chính là loại cảm giác câm ghét mà Mễ Mĩ Lệ dành cho Lâm Tuệ Nghi. Mễ Mĩ Lệ cố tìm ra chút ít lỗi trong mẫu vẽ rồi cao giọng thể hiện chủ kiến của mình.

- Mẫu của em rất tốt nhưng nếu chọn phong cách phục cổ đi xuyên suốt bộ sưu tập thì vẫn nên tối giản một chút, đừng thêm thắc nhiều hoạ tiết sẽ tạo cảm giác rối mắt rất khó tiếp nhận - Mễ Mĩ Lệ tỏ vẽ ân cần từng chút một chỉ bảo Lâm Tuệ Nghi.

Vương Khôi Vĩ chẳng rõ gì về thiết kế, cũng không hiểu xu hướng thời trang hiện nay là gì. Cơ bản chỉ là dùng loại ánh mắt thưởng thức để đánh giá, mẫu váy dạ hội này của Lâm Tuệ Nghi, tuy đặc nhiều hoạ tiết nhưng không khiến người ta nhàm chán như Mễ Mĩ Lệ nói. Cơ hồ có cảm giác mẫu váy này sẽ góp thêm một phần sang trọng, chút trẻ trung cho người mặc. Bản thân vốn định khen Lâm Tuệ Nghi để cô không có cảm giác áp lực hay thất vọng vì bị người khác nói những câu khó nghe đối với cảm hứng của mình. Nhưng nhìn đến gương mặt tươi cười xinh đẹp như đoá mẫu đơn giữa sáng bình mình của Lâm Tuệ Nghi, anh cũng chẳng còn tâm tư để nghĩ xem nên khen cô thế nào cho tự nhiên một chút.

Tìm xem có ai như Lâm Tuệ Nghi không, bị người ta phê bình lại còn tự ý tô vẽ trên cảm hứng của mình mà lại cười tươi đến thế. Anh có cảm tưởng như Lâm Tuệ Nghi đã yêu thích tài hoa của Mễ Mĩ Lệ từ rất lâu rồi.

Đến cả Tiêu Thiên - người vốn không mấy chú trọng đến biểu cảm của người khác cũng không kiềm lòng mà lên tiếng.

- Em gái nhỏ, biểu cảm này của em có chút không đúng nha! Có phải vẫn nên tỏ ra buồn bã hay không hài lòng chút không? - Tiêu Thiêm lấy tay đỡ trán, mắt không quên dáng chặt lên nụ cười ấm áp của Lâm Tuệ Nghi. Cô gái này rốt cuộc có phải là mỗi ngày đều rất vui vẻ không? Càng tiếp xúc lại càng đặt thêm chút ít cảm mến.

Nghe đến cụm từ "em gái nhỏ" được phát ra từ miệng Tiêu Thiên, bất giác Vương Khôi Vĩ liếc mắt lạnh lẽo nhìn người này. Đến cả con người vốn tuỳ hứng như Tiêu Thiên cũng gọi Lâm Tuệ Nghi theo một cách đặt biệt, vậy anh cũng nên gọi cô theo cách của riêng mình.

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang giảm dần, Tiêu Thiên khẽ cau mài. Anh cũng chỉ thuận miệng gọi "em gái nhỏ" thôi có được không?

Vương Khôi Vĩ cũng áp chế tính chiếm hữu của bản thân, cố gắng cân bằng, một mực đấm chiềm trước dáng vẻ say mê đầy nhiệt huyết của Lâm Tuệ Nghi. Người phụ nữ mà anh yêu thương tựa như có ma lực, khiến anh mỗi lần ở cạnh đều có cảm giác mới lạ, trái tim này không ngừng thỗn thức theo từng nhịp thở của cô.

Lâm Tuệ Nghi ngẫn ngơ đưa mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Thiên. Cô không ngại bày tỏ chút cảm giác vui vẻ trong lòng mình.

- Buồn cái gì chứ, em là đang tận hưởng thành tựu đây này - Lâm Tuệ Nghi đặt tay lên ngực, ngữ khí vô cùng thoả mãn. Cố gắng nhiều như thế, miệt mài đến quên mình cuối cùng cũng có thể ngồi trong một văn phòng hoa lệ, thân thiết thảo luận cùng Mễ Mĩ Lệ, đây chẳng phải đáng để cười tươi sao? Lâm Tuệ Nghi cũng thôi không nói nhiều, Tiêu Thiên căn bản không thể hiểu được những gì cô nói. Một lần nữa Lâm Tuệ Nghi lại vùi đầu vào mẫu vẽ.

Mễ Mĩ Lệ nhìn thấy một bộ dạng sùng bái này của Lâm Tuệ Nghi cũng chỉ có thể cười lạnh trong lòng. Chẳng phải hiện tại vị trí mà Lâm Tuệ Nghi đang sở hữu là thứ mà Mễ Mĩ Lệ khao khát nhất sao? Thế Lâm Tuệ Nghi còn tỏ ra một mặc xem trọng cô để làm gì, điều đó càng tăng thêm sự chán ghét trong lòng Mễ Mĩ Lệ.

Tuy trong mắt người khác Lâm Tuệ Nghi vẫn đang trong trạng thái tập trung, dồn tất cả tâm tư vào công việc. Chỉ có mỗi cô biết bản thân đang phiêu diêu nơi nào, có cảm giác như việc để Vương Khôi Vĩ theo chân đến nơi mình làm việc chính là quyết định sai lầm nhất của Lâm Tuệ Nghi. Cô căn bản không thể nào chuyên tâm vào việc thiết kế, ánh mắt, tâm tư tất cả sự nhiệt thành phút chóc lơ đãng đã mang đặc lên người Vương Khôi Vĩ.

Trong khi Tiêu Thiên hết một lần lại một lần nhắc nhỡ Lâm Tuệ Nghi về thời gian diễn ra sự kiện, phải chuẩn bị những thứ gì trong đêm thời trang vàng ấy. Nhưng mãi vẫn không thấy cô có phản ứng liền bất mãn.

- Nè nè, em gái nhỏ, không thể tập trung hơn sao? Có phải đã cùng ai đó bay tới cõi thần tiên nào rồi không? - Câu cuối Tiêu Thiên không ngại đánh ánh nhìn về phía Vương Khôi Vĩ. Anh nhất định sẽ nói với bộ phận bảo an phải đặc biệt lưu ý đến trường hợp của Vương Khôi Vĩ. Lần sau sẽ không để tên này chạy đến công ty, tự nhiên cướp mất một nhân viên vốn nhiệt huyết như Lâm Tuệ Nghi.

Cô không phản bác chỉ khẽ mĩm cười, có đôi lúc Tiêu Thiên thật hiểu lòng người nha!

Nói hôm nay đến công ty là để bàn bạc về công việc cuối cùng lại hoá thành chốn hẹn hò lí tưởng. Trong suốt buổi trao đổi hôm nay cũng chỉ có Tiêu Thiên và Mễ Mĩ Lệ tận tâm còn Lâm Tuệ Nghi từ lúc Vương Khôi Vĩ bước vào đã sớm mang ánh nhìn dáng lên người anh.

Đợi đến khi Mễ Mĩ Lệ thu xếp mẫu vẽ lịch sự rời đi, Tiêu Thiên mới dựa người vào thành sofa mà than khóc.

- Cái tên này sao có thể tuỳ tiện đến đây, có phải muốn vùi dập nhân tài của công ty tôi không? - Một câu trách mắng Tiêu Thiên liền không ngại đánh vào vai Vương Khôi Vĩ một cái.

Mà người nào đó chẳng mấy để tâm một bước tiến đến ghế đối diện mà ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuệ Nghi.

- Sợ cậu làm ảnh hưởng đến Tuệ Nghi - Câu nói này cũng quá trượng nghĩa rồi, anh nói như bản thân mình không làm gì nên tội cả chỉ là thuận đường vào đây trong chừng vật báo thôi.

Cảm thấy cách xưng hô này của Vương Khôi Vĩ không đúng nha! Rất tự nhiên, rất yêu chiều còn cả loại ánh mắt si mê kia nữa, phải chăng những gì anh nghĩ là sự thật.

- Hai người... không lẽ... là loại quan hệ đó - Nói đến cả nữa ngày mới trọn một câu, Tiêu Thiên ngồi bật dậy chuyên chú quan sát hai người đối diện. Nếu quả thật như vậy thì rất bất ngờ, người như Vương Khôi Vĩ cũng có ngày chịu nói chuyện yêu đương. Mà đối tượng lại là cô gái đơn thuần như Lâm Tuệ Nghi. Hai người này ở cạnh nhau không phải là rất có khoảng cách sao, chính là rất đối lập.

Nhìn một bộ dạng tựa như thấy chuyện lạ của Tiêu Thiên, Vương Khôi Vĩ cũng chẳng có biểu hiện gì. Nhớ năm đó Tiêu Thiên vẫn thường kéo anh đến hộp đêm, nhiệt tình giới thiệu hoa thơm cỏ lạ để anh nếm thử chút cảm giác yêu thương hoặc chỉ cần vui đùa tình ái một chút cho giống người khác. Đến cuối, ý tốt liền hoá tai hoạ Vương Khôi Vĩ không những không yêu thích mà còn nổi trận tam bành, rất lâu sau chẳng màn đối hoài đến Tiêu Thiên. Từ ngày hôm đấy Tiêu Thiên vẫn cho rằng Vương Khôi Vĩ chính là cổ máy sống, cả đời cũng chỉ biết đến công việc.

Nhưng mà tất cả những ý niệm đó chính vì khoảng khắc này mà hoá hư không. Con người vốn lãnh đạm, tẻ nhạt ấy đang ở trước mặt Tiêu Thiên dùng loại ánh mặt dịu dàng như mặt hồ mùa thu mang cả tấm chân tình hướng đến Lâm Tuệ Nghi.

Ngồi bên cạnh Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi vờ tỏ ra có lỗi, gương mặt nhỏ vì nhịn cười mà càng thêm phính hồng.

- Thật ngại quá Tiêu Thiên, có phải em không nên cướp mất người yêu của anh không? - Nói song cô liền đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tiêu Thiên mà an ủi.

- Không cần phải ngại, anh đây nhìn tên này đến phát chán rồi - Tiêu Thiên xua xua tay tỏ vẻ phóng khoáng không để tâm.

Nhìn thấy hai người làm trò an ủi nhau Vương Khôi Vĩ bận lòng đến chẳng thể ngồi yên, anh khẽ ho khan một tiếng, cẩn thận giải thích.

- Cậu ta hay mang anh ra làm bia chắn, luôn nói với các cô gái rằng anh mới chính là người cậu ta yêu. Anh không quan tâm đến nên cứ mặc nhiên để cậu ta làm cách này, anh không phải như em nghĩ - Con người Vương Khôi Vĩ vốn không thích nói quá nhiều về chuyện đã qua, càng không thích biện mình cho một vấn đề nào đó. Hôm nay lại vì mấy câu bông đùa của Tiêu Thiên mà chú tâm, là vì sợ Lâm Tuệ Nghi hiểu lầm.

Cô làm sao không hiểu giữa hai người là loại quan hệ gì, không cần anh giải thích cũng đủ lí trí để nhận ra đó chỉ là mấy câu nói đùa thời thiếu niên, căn bản không để tâm đến. Nhưng vì mấy lời lí giải này càng khiến Lâm Tuệ Nghi an tâm hơn về Vương Khôi Vĩ. Vì anh chân thành, vì anh nghiêm túc nên bất kể chuyện gì cũng muốn cho cô biết. Là anh muốn mang cô hoà nhập vào thế giới của anh nên từng bước từng bước cẩn thận cùng cô dung hoà.

- Nè nè Vương Khôi Vĩ có phải mục đích hôm nay cậu đến đây là vì muốn cho tôi thấy cậu đang hạnh phúc ra sao không? Vậy thì cậu thành công rồi đó - Tiêu Thiên đưa tay ôm ngực trái thể hiện mình đang bị yêu thương của hai người này làm cho trọng thương.

Lâm Tuệ Nghi bật cười.

- Tiêu Thiên anh thật đáng yêu - Cũng không biết là Lâm Tuệ Nghi nói câu này bao nhiêu lần rồi. Cứ mỗi lần làm việc cùng đều thấy được một bộ dạng đáng yêu của Tiêu Thiên, người này thật biết cách bày trò.

Được mấy câu khen ngợi của Lâm Tuệ Nghi an ủi tâm hồn, Tiêu Thiên bật cười.

- Em gái nhỏ cũng thật đáng yêu

Nghe một câu rồi lại một câu khen ngợi nhau của hai người này, Vương Khôi Vĩ có cảm giác như mình không được bọn họ đặt vào mắt liền không vui. Đặc biệt là Lâm Tuệ Nghi, cô chưa bao giờ khen anh một câu như này vậy mà rất tự nhiên khen ngợi Tiêu Thiên.

Thấy biểu cảm trên gương mặt Vương Khôi Vĩ không đúng Lâm Tuệ Nghi liền quay sang xoa dịu.

- Thật ra, anh mới chính là người đáng yêu nhất - Cô cười tươi, tinh nghịch đặt tay lên má Vương Khôi Vĩ, giọng nói dịu dàng mà chứa đựng yêu thương.

Không được rồi Tiêu Thiên thật không nhìn nổi cảnh tượng này nữa rồi, anh chán nản.

- Tôi nghĩ mình vẫn nên đi tìm một em gái xinh đẹp, uống rượu tâm tình để xoa dịu nổi thương tổn này - Tiêu Thiên ôm một nổi khổ tâm, còn không màng đến đây là phòng làm việc riêng của mình một mực bước ra ngoài để lại không gian cho hai con người kia.

Tiêu Thiên rời đi, Vương Khôi Vĩ cũng chẳng còn lí do gì ở lại liền nắm tay Lâm Tuệ Nghi tiếp bước rời khỏi The Sun.

Mục đích chính mà Vương Khôi Vĩ đến đây là muốn cùng Tiêu Thiên trao đổi một chút, tìm hiểu đôi nét về thị trường thời trang. Anh muốn thử sức sang một lĩnh vực mới, muốn mạo hiểm một chút. Hơn hết là muốn tạo nền tảng giúp Lâm Tuệ Nghi thăng tiến trong giới thời trang.

Cô vì anh mà cô gắng làm việc vậy anh cũng nên thay cô vung đấp một chút cho đoạn đường cô bước, để mỗi bước tiến của cô đều mang theo hoa hồng là sợ cô vấp ngã nên sẵn sàng vươn vai làm bệ đỡ.

- Anh phải về công ty sao? - Vào xe, Lâm Tuệ Nghi loay hoay thắt dây an toàn không quên hỏi Vương Khôi Vĩ. Thật muốn cùng anh đi hẹn hò, cùng anh vào rap xem một bô phim và còn rất nhiều chuyện đơn giản khác muốn làm cùng anh. Nhưng biết rõ bản thân không nên tuỳ hứng đề nghị, anh vẫn còn việc bận.

Vương Khôi Vĩ đánh láy hướng đến đường quốc lộ.

- Còn vài việc cần xử lí - Anh không nghĩ nhiều chỉ là nương theo câu hỏi mà trả lời.

Lâm Tuệ Nghi cũng không hỏi gì thêm cô yên lặng ngồi trên xe. Đôi lúc lơ đãng lướt ánh nhìn lên gương mặt nam tính vẫn đang chuyên chú quan sát.