Mỗi ngày đều ngồi bên cạnh anh ấy an tĩnh đi một đoạn đến trường. Những việc đơn giản đến nhàm chán này lại trở nên thi vi khi làm cùng anh.
Từ lúc vào xe, mọi việc vẫn diễn ra như mọi khi. Trình Nghiêm nhàn nhã lái xe, trong lúc nhàm chán sẽ vô ý bật một đoạn nhạc êm tai, cả không gian chiềm trong âm nhạc lắng động.
Vương Khôi Vĩ vẫn cứ miệt mài với tập tài liệu, mỗi khắc cơ hồ đều rất bận rộn. Trông anh bây giờ thật sự rất cuốn hút. Lâm Tuệ Nghi trước sau đều không nói câu nào vì sợ phiền đến anh chỉ là sẽ cố ý ngồi gần anh hơn để anh thuận tay xoa nhẹ đầu cô một cái.
Lại nhớ đến chuyện trong lòng vẫn luôn thắc mắc, cô liền ngồi thẳng lưng cố chọn lọc câu từ thích hợp để hỏi.
- Em có việc này - Lâm Tuệ Nghi ngập ngừng, chuyện cô hỏi cũng chẳng phải đều kiên kị gì của Vương Khôi Vĩ chỉ là cảm thấy hỏi như thế sẽ không tự nhiên.
Rời tầm mắt khỏi tập tài liệu, Vương Khôi Vĩ dừng ánh nhìn trên người Lâm Tuệ Nghi. Cô là đang muốn yêu cầu gì? Anh khẽ cười ôn nhu, nhẹ gật đầu ý bảo cô nói.
Nhận được tín hiệu Lâm Tuệ Nghi có chút ngập ngừng.
- Em rất không hiểu, vì sao mỗi lần ở trước người khác cả anh và Trình Nghiêm, ý em là cách nói chuyện của hai người đặc biệt có chừng mực. Còn những lúc như thế này đều là vô cùng thân thiết - Lâm Tuệ Nghi ái ngại ngước nhìn Vương Khôi Vĩ rồi lại đưa mắt thận trọng nhìn Trình Nghiêm.
Cũng không nhìn ra Trình Nghiêm có thái độ không hài lòng trước câu hỏi này của Lâm Tuệ Nghi, anh khẽ cười.
- Vì căn bản ở trước mọi người, anh chính là quản gia, là cấp dưới của Vương Khôi Vĩ - Trình Nghiêm trước giờ đều không ngại việc phân rõ thân phận giữa mình và Vương Khôi Vĩ.
Còn chưa nói hết Vương Khôi Vĩ đã mở lời.
- Những lúc không có người ngoài, anh ấy chính là anh của anh - Vương Khôi Vĩ cũng rất thích nói cho người khác biết giữa anh và Trình Nghiêm là loại thân thiết như thế nào.
Lâm Tuệ Nghi gật gật đầu nhỏ, cúi cùng đã biết giữa hai người này vì sao lại có cách cư xử như thế. Tất cả cũng là vì vị trí hiện tại của Vương Khôi Vĩ, là vì những người ở bên cạnh anh đều phải có một danh phận rõ ràng. Cô khẽ thở dài, vốn dĩ thế giới của cô và anh chính là hai điểm đối lập nhau.
Thế giới của cô rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần cố gắng siêng năng làm việc một chút. Ở trước mặt người khác đều không ngần ngại mà biểu lộ cảm xúc, phóng túng nói lên suy nghĩ trong lòng.
Còn thế giới của anh là những chuổi ngày bận rộn, là tiệc rượu sang trọng, là bữa ăn sặc mùi kinh doanh. Ở thế giới đấy, anh không được phép biểu lộ xúc cảm, càng không thể để tình cảm chi phối.
Nghĩ đến đây Lâm Tuệ Nghi bật cười, cô và anh cái gì cũng khác nhau. Vậy mà có một ngày lại ở cùng một chỗ nắm tay nhau nói chuyện yêu đương thế này.
Nghĩ lung tung một chút đã đến trước cổng trường. Lâm Tuệ Nghi nhanh chóng đẩy cửa xe, chỉ sợ có ai đó bắt gặp lại loan tin không tốt.
Nhưng mà người nào đó cố tình không để ý đến tiểu tiết nhỏ này. Anh kéo tay Lâm Tuệ Nghi, thuận chiều đặt lên trán cô một nụ hôn cũng không quên nghiêm giọng nhắc nhở.
- Học ngoan, không được chạy lung tung - Câu từ là đang nghiêm khắc yêu cầu đối phương nghe theo nhưng sao lại nhìn ra là vô cùng dung túng thế này.
Lâm Tuệ Nghi mỉm cười, gương mặt nhỏ vô cùng hưởng thụ. Cô hắng giọng cố học theo cách nói của anh.
- Anh đi làm ngoan, không được chạy lung tung - Nói rồi cô cười tinh nghịch đặt một nụ hôn rõ kêu lên má Vương Khôi Vĩ sau đó đẩy cửa xe chạy biến, bóng dàng nhỏ lẫn vào đám đông hỗn loạn trong sân trường.
Vương Khôi Vĩ vẫn là theo thói quen cũ, lặng người ngồi ở đấy đến khi nào dáng hình nhỏ khuất dần mới chịu rời đi.
Anh phất tay ý bảo Trình Nghiêm láy xe, đợi đến nữa ngày vẫn không thấy người trả lời. Nhìn lên liền thấy Trình Nghiêm đang ngẫn ngơ đưa mắt quyến luyến nhìn vào cổng trưởng.
- Trình Nghiêm, sắp muộn giờ rồi - Vương Khôi Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay rồi lạnh giọng nhắc nhỡ Trình Nghiêm. Cũng chỉ là đưa em gái đi học thôi, có cần tỏ ra hận không thể đi học cùng thế không?
Vừa đến công ty Vương Khôi Vĩ đã nghiêm túc xử lí công việc. Đồng hồ điểm mười giờ anh liền dừng mọi công việc. Cũng không nói với trợ lí là sẽ đi đâu, một đường hướng đến bãi đỗ xe. Không biết là chuyện gì gấp đến thế chỉ thấy gương mặt vốn băng lạnh của anh hôm nay trở nên ôn nhu đến lạ.
Anh là muốn đến sớm hơn một chút, có thể đứng bên đường an tĩnh chờ cô. Để khi cô vừa tan học đã nhìn thấy anh ở đó, không cần phải sốt sắng lo rằng liệu có phải anh đã trể hay quên giờ hẹn rồi không.
Lâm Tuệ Nghi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Hàn Chỉ Diên. Ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc xe đang đỗ bên đường liền lúng túng bảo Hàn Chỉ Diên về trước. Cũng chỉ vì sợ cái tên này biết giữa cô và Vương Khôi Vĩ có quan hệ yêu đương.
Ban đầu Hàn Chỉ Diên còn tỏ ra bị hất hủi có chút tủi thân oán trách Lâm Tuệ Nghi. Nhưng chỉ được một lúc lại nhớ bản thân hôm nay cũng có hẹn liền không nói một lời mà phi nhanh đến trạm xe buýt.
Lúc đi Hàn Chỉ Diên còn mắng thêm mấy câu. Cậu chính là đang phàn nàn cái tên nào đấy chọn đúng lúc cậu cùng người yêu hẹn hò thân mật liền lấy xe đi báo hại người yêu không thể đến trường đón cậu được.
Đợi Hàn Chỉ Diên đi khuất Lâm Tuệ Nghi mới vui cười chạy đến, rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
- Anh đợi có lâu không? - Một mặc hỏi thế nhưng trong lòng đã biết rõ đáp án.
Vừa rồi cô đứng ở hành lang đã thấy xe anh vừa vặn đỗ bên đường, cũng đã hơn hai mươi phút rồi. Người đàn ông vốn bận rộn này là vì cô mà an tĩnh chờ đợi.
Vương Khôi Vĩ không có ý định trả lời vì cơ bản chỉ cần là cô đợi bao lâu cũng được. Thời gian chờ đợi không quan trọng, điểm đáng để tâm chính là ở cạnh cô bao lâu.
Lại nhìn đến Vương Khôi Vĩ đang ngồi ở vị trí ghế lái Lâm Tuệ Nghi bất tri bất giác nhớ đến cái lần đâu tiên được anh tận tình đưa đi chơi công viên. Thật ra có rất nhiều lần được Vương Khôi Vĩ láy xe đưa đi, sau này anh cũng rất cẩn thận. Nhưng đều vì ấn tượng lần đầu đặc biệt sâu sắc nên mỗi lần như thế đều không khỏi giậc mình.
- Anh còn tự láy xe đến - Bất tri bất giác Lâm Tuệ Nghi buông một câu cảnh giác.
Vương Khôi Vĩ làm sao không nhìn ra bộ dạng lo lắng này của cô. Cô gái này thật nhát gan, bị doạ một lần những lần sau đều tỏ thái độ cảnh giác thế này.
- Muốn ở riêng với em, anh sẽ lái cẩn thận không phải căng thẳng - Vương Khôi Vĩ bình thản đánh láy xe, cũng rất biết cách trấn an cô.
Sau đoạn đối thoại nhàm chán cả hai vô thức rơi vào im lặng. Giữa hai người chính là không cần nói quá nhiều cũng chẳng cẩn biểu lộ tình cảm chỉ cần yên lặng cùng nhau thế này cũng đủ để cảm nhận yêu thương.
Nghĩ rất lâu sau cùng vẫn là Lâm Tuệ Nghi mở lời trước, cô vẫn còn việc cần thoả hiệp.
- Vương Khôi Vĩ, là thế này. Mối quan hệ của chúng ta có thể không cho người khác biết không? Em nghĩ chỉ cần anh và em hiểu là được, người khác nghĩ gì không quan trọng? - Lâm Tuệ Nghi nghiêm túc đàm phán cùng anh.
Có được người yêu tài hoa như Vương Khôi Vĩ chính là mai phúc lớn nhất đời Lâm Tuệ Nghi. Cô cũng muốn nắm tay anh đến trước mặt bạn bè mà giới thiệu nhưng tất cả là do vị trí hiện tại của cô. Như Lâm Tuệ Nghi từng nói, cô ngoài mấy mẫu vẽ ra thì chẳng có gì. Nếu để người khác biết người anh yêu thương cũng chỉ là một cô gái bình thương. Về mặt tài lực hay địa vì đều không thể sánh cùng. Liệu rằng người khác có ở phía sau mỉa mai anh hoặc sẽ cười nhạo anh không? Cô không muốn bản thân trở thành khuyết điểm của anh.
Anh hoàn toàn không biết cô là đang nghĩ đến cái gì. Cơ bản chỉ là trong lòng có chút không vui, cô vì sao lại không muốn xác định mối quan hệ giữa cả hai trước mặt người khác?
- Cho anh lí do - Vương Khôi Vĩ đưa mắt sâu mị hoặc, anh chân thành nhìn Lâm Tuệ Nghi và muốn nghiêm túc lắng nghe cô.
Lâm Tuệ Nghi thở dài, với tính cách của người này chắc sẽ không để yên cho qua. Cô cũng đành nói cho anh biết.
- Anh hoàn hảo thế này, em không muốn chính mình trở thành khuyết điểm của anh. Em cần thời gian để vương xa trong giới thiết kế, đến một ngày nào đó nhất định sẽ đứng cùng một chỗ với anh - Lời nói kiên định, ánh mắt tròn xoe ánh lên niềm tin mãnh liệt. Cô muốn vì anh mà cố gắng.
Anh đưa tay đỡ trán, cô có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Căn bản anh chưa bao giờ cho rằng Lâm Tuệ Nghi chính là khuyết điểm của mình.
- Anh không hoàn hảo như em nghĩ và em cũng không phải khuyết điểm của anh, đừng để tâm cũng không phải cố gắng làm gì cả - Anh xoa đầu cô, đừng làm gì vì anh cũng đừng tỏ ra tự ti. Anh chính là yêu thương cô, muốn bảo vệ cô dù có thế nào cô vẫn mãi là sinh mệnh của anh, là người anh trân quí nhất.
- Nhưng em để tâm, em không muốn người khác vì không hài lòng em mà đánh giá anh - Nếu Vương Khôi Vĩ cũng giống như cô có thể sống vui vẻ không lo nghĩ thì cô tin chắc sẽ không để tâm đến. Nhưng anh từng nói, anh là người thừa kế cả một gia tộc muôn đời vững mạnh. Và còn JK - công ty của riêng anh. Ở vị trí này, anh không nên nói chuyện yêu đương với một người chẳng có gia tốc đứng phía sau như cô.
Trước nét mắt có chút buồn tủi lại thêm giọng điệu kiên quyết của cô anh cũng đành gật đầu thoả hiệp.
- Người ngốc như em sao cứ thích suy nghĩ lung tung thế này? - Vương Khôi Vĩ cốc nhẹ vào trán cô, anh khẽ cười mắng yêu một câu.
Lâm Tuệ Nghi phụng phịu đưa tay xoa xoa trán, dáng vẻ có chút ngẫn ngơ. Cô thích những lúc này, thích nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.
Hai người vừa bàn luận xong đúng lúc xe đã đến trước công ty The Sun.
- Em vào trước, một lúc anh vào sau nha! - Bộ dạng lén lút như trộm này của Lâm Tuệ Nghi khiến Vương Khôi Vĩ không nhịn được mà bật cười.
- Tiêu Thiên, cái tên đó là bạn thân của anh, vẫn nên biết một chút - Thật là, cô cũng lo lắng thái hoá rồi. Anh không cười khinh bỉ cái tên đó đã là mai lắm rồi ở đó mà lo rằng cái tên đó cười nhạo anh.
- Hôm nay còn có người khác không chỉ riêng em - Người khác được Lâm Tuệ Nghi nhắc đến chính là Mễ Mĩ Lệ. Lần này cả hai mẫu thiết kế của hai người đều được đại diện công ty đi thi. Trong mỗi lần làm việc đều sẽ cùng chị ấy trao đổi. Lâm Tuệ Nghi chính là rất thích khoảng thời gian làm việc cùng Mễ Mĩ Lệ cũng như rất yêu thích tài hoa của cô ấy. Nhưng việc này không đồng nghĩa cô sẽ để Mễ Mĩ Lệ biết chuyện yêu đương của mình.
Vương Khôi Vĩ khẽ cười hướng ánh nhìn theo bóng dáng nhỏ đang vội vả rời đi. Anh cho xe vào nơi đỗ, thuận tay chỉnh là góc áo rồi lịch thiệp bước vào đại sảnh công ty The Sun.
Chẳng mãi mai hỏi xem liệu Tiêu Thiên có thời gian tiếp mình không, anh cứ thế bước vào thang máy, ấn lên tầng trên, thuần thục bước đến đứng trước cửa phòng làm việc của Tiêu Thiên lịch sự gõ cửa.
Lâm Tuệ Nghi mang tập bản thảo chạy lên phòng tổng giám đốc. Tiêu Thiên nhìn thấy cô trong bộ dạng như vừa gặp phải quỷ thì không ngừng được cười.
- Em gái nhỏ, không phải là đang trốn nợ của tên đó chứ? - Tiêu Thiên không khách khí mà buông câu trêu đùa Lâm Tuệ Nghi trước mặt Mễ Mĩ Lệ.
Mà hiện giờ cả người Mễ Mĩ Lệ đã như hoá đá, cô có cảm giác mỗi lần Lâm Tuệ Nghi xuất hiện thì cô đều bị hoá không khí trước mắt người khác.
Vừa rồi chẳng phải Tiêu Thiên vẫn đang nói cười thân thiết, cùng cô bàn luận đôi nét về bản thảo cũng như ân cần giới thiệu cơ bản cho cô biết về sự kiện sắp tới. Vậy mà Lâm Tuệ Nghi vừa chạy đến, anh đã mang tất cả những gì đang nói gửi vào mây gió, trong mắt cũng chỉ có Lâm Tuệ Nghi lại thân thiết gọi Lâm Tuệ Nghi một tiếng "em gái nhỏ".
Đối với Lâm Tuệ Nghi từ lâu Tiêu Thiên đã không còn là Tiêu Tổng cao cao tại thượng nữa. Anh đối với cô chính là có cảm giác vô cùng thân thiết, cô nhìn thấy ở Tiêu Thiên nguồn năng lượng vui vẻ tựa như cả đời anh đều chẳng có muộn phiền.
Đưa tay vuốt vuốt ngực, uống thêm một ngụm nước lọc đã được Tiêu Thiên chuẩn bị trước đó. Sau cùng mới lấy lại nhịp thở đều đặn, cô từ tốn giải thích.
- Chỉ là sợ đi muộn lại phiền Tiêu Tổng và chị Mĩ Lệ nên cố chạy nhanh hơn thôi - Lâm Tuệ Nghi nở nụ cười, cô xem như vừa rồi chẳng nghe ra Tiêu Thiên là đang nhắc đến người nào đó. Cứ thế cố ý phớt lờ cậu nói bông đùa kia.
- Muộn thì cũng đã muộn rồi - Mễ Mĩ Lệ chính là không thích Lâm Tuệ Nghi, có cơ hội cô nhất định sẽ tận dùng dù ít nhiều gì cũng đều muốn vùi dập cô trước mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên còn chưa kịp nói thêm gì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa. Trong lòng có chút bực, người ta là đang muốn trêu em gái nhỏ một chút, kẻ nào không đúng lúc chạy đến gõ cửa thế này.
Dựa người vào thành ghế, anh đạm nhạt lên tiếng.
- Vào đi - Giọng nói là vô cùng chán ghét.
Nhận được lời đồng ý Vương Khôi Vĩ liền đẩy cửa bước vào. Còn chẳng buồn liếc nhìn Tiêu Thiên một cái, trong mắt cũng chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi.
Nhìn thấy bạn thân mà tựa gặp phải quỷ, Tiêu Thiên có chút khó tin. Cái tên này chẳng phải vẫn luôn miệng bảo công việc rất bận không có thời gian cùng anh tụ tập sao? Vậy mà giờ chẳng nói trước một câu đã chạy đến đây.
- Vương Khôi Vĩ, chẳng phải bận lắm sao? - Tiêu Thiên bước đến khoát vai Vương Khôi Vĩ cũng để tâm trong phòng là đang có nhân viên của mình. Anh cứ thế bám lấy Vương Khôi Vĩ.
Thật ra, dù bận cách mấy Vương Khôi Vĩ cũng có thể sắp xếp chút ít thời gian. Chỉ là những nơi Tiêu Thiên muốn đến đều không phù hợp với người vốn yêu thích sự yên tĩnh như anh. Vì thế mỗi lần tên này gọi điện anh đều bảo bận để từ chối.
- Cách xa một chút, đừng để tâm cứ làm việc của cậu đi - Vương Khôi Vĩ cố tỏ ra kì thị mà đẩy người Tiêu Thiên ra.
Từ trước đến giờ Tiêu Thiên vẫn luôn không bỏ cái tính đấy, cứ mỗi lần đi cùng đều là bám lấy anh. Lại nhớ đến chuyện của những năm trước. Bản tính Tiêu Thiên vốn rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết đã gọi tên bao nhiêu nàng thơ rồi. Cùng người ta vui chơi, tươi cười nói chuyện yêu đương đến khi nhàm chán liền mang Vương Khôi Vĩ ra làm bia chắn cho mọi lần chối từ của mình. Vẫn là không để tâm đến chỉ muốn trách cách làm này của Tiêu Thiên cũng đủ hại người hại ta. Tên này ngày trước đều sẽ khoát tay Vương Khôi Vĩ bảo đây mới chính là người mình yêu thương nhất. Đến sau này có một thời gian ở trường vẫn luôn bàn tán về mối quan hệ của hai người.
Nhìn ra được sự kì thị này của Vương Khôi Vĩ, Tiêu Thiên liền khinh bỉ đáp một câu.
- Dù gì mình cũng từng là người yêu của nhau - Còn chẳng màn nhìn đến gương mặt sớm đã khó coi của Vương Khôi Vĩ, Tiêu Thiên ngồi lại ghế dáng vẻ rất chi sung sướng.
Một câu này của Tiêu Thiên đủ để Lâm Tuệ Nghi ho khang mấy tiếng. Người ngồi bên cạnh là Mễ Mĩ Lệ cũng hoá đã.
- Nói linh tinh - Vương Khôi Vĩ cau mài khó tính mà nghiêm giọng mắng Tiêu Thiên một cậu. Nếu hôm này người nghe phải câu này không là Lâm Tuệ Nghi thì anh cũng chẳng cần lên tiếng biện minh.