Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 321: Nhớ lại




Huyền Thiên Băng được đưa về phòng thí nghiệm ở Đức, nơi ở của Quỷ Y nghỉ ngơi, lúc này Hàn Tử Mặc và Quỷ Y rời đi nơi khác bàn việc thì cô cũng tỉnh lại.

Đầu đau như búa bổ, Huyền Thiên Băng quan sát xung quanh thì thấy thực quen thuộc, chậm rãi bước xuống giường, cô đi theo quán tính. Từ từ dừng lại trước một cánh cửa, kỳ lạ là vân tay của cô có thể mở kích hoạt được hệ thống mở cửa.

Bước vào nhìn thấy rất nhiều thiết bị y tế, thuốc, còn có... một chiếc giường với rất nhiều tấm kính bao quanh trông như một cái lồng. Huyền Thiên Băng tò mò càng tới gần hơn, cô nhìn thấy gương mặt của một thiên sứ, là một bé gái xinh đẹp. Càng nhìn cô bé Huyền Thiên Băng lại cảm thấy kỳ lạ, bất ngờ cơn đau đầu lại tiếp tục bộc phát.

Lần này đau đến mức Huyền Thiên Băng ôm đầu hét lên, mà cửa bên ngoài lại không đóng, Quỷ Y và Hàn Tử Mặc nghe thấy âm thanh lớn liền chạy nhanh đến. Lúc ấy, Huyền Thiên Băng đã ngất lịm.

[…] Vài giờ sau.

Hàn Tử Mặc vẫn luôn chờ chực bên cạnh Huyền Thiên Băng, cô khẽ chớp mắt tỉnh lại, nhìn quang cảnh ngoài trời rồi lại nhìn hắn. Ánh mắt trìu mến, cô đã nhớ lại mọi thứ, điều cô đặc biệt quan tâm là sau khi ngất đi, Huyền Thiên Băng như chìm vào giấc mộng, nhưng nó thật sự rất chân thật, bất giác, cô lại nghĩ về nó...

[…] Giấc mộng của Huyền Thiên Băng.

Huyền Thiên Băng tỉnh lại trong một ngôi nhà đầy ánh kim sắc, kết cấu lẫn trang trí rất kỳ lạ nhưng lại đẹp nên thơ nhưng cô lại không nhớ gì. Một người phụ nữ tuổi trung niên từ đâu bước vào mỉm cười nói với cô: “ Con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. ”

“ Người là..? ” Huyền Thiên Băng nheo mắt, cô thật sự không còn nhớ bất kỳ cái gì.

“ Con đang làm lễ trưởng thành thì ngất đi, con không nhớ gì sao? ” Người phụ nữ mỉm cười, ân cần hỏi.

“ Không... con... ” Huyền Thiên Băng thấy khó chịu khi bản thân không nhớ ra gì nhưng người phụ nữ kia vẫn luôn an ủi, dỗ dành. Bà ấy nói, bà ấy là mẹ của cô, tên cô là Alice Michael.

Rồi những ngày tiếp theo trôi qua thật yên bình, cuộc sống mỗi ngày đều vui vẻ, mọi người ở đây dường như đều có một vẻ ngoài khá giống nhau, đó là tóc màu trắng, đồng tử thì không giống, ngoại trừ có một vài người ngoại lệ.

Huyền Thiên Băng phát hiện cô và mẹ thật sự rất hợp nhau, bà ấy lại rất hiểu cô khiến cô ngày càng tin yêu bà ấy. Cho đến hết tháng thứ ba cô ở đây, bà ấy đã dẫn cô đến một nơi có quang cảnh thật đẹp.

Đứng trên cao nhìn xuống là một dòng suối hút mắt chảy từ ngọn nguồn trên hai hòn đối diện bên ấy, cây xanh cùng với muôn hoa, đàn chim én lượn quanh cùng với một đàn bướm tung tăng. Hòa vào nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ.

“ Alice, những ngày này con ở đây với ta có lẽ rất vui, ta cũng vậy. ” Người phụ nữ là mẹ cô, bà chậm rãi thốt lên, tay giơ lên chạm vào cánh bướm nó liền hóa thành một chiếc nhẫn tinh tế.

“ Mẹ... ” Huyền Thiên Băng chỉ vừa thốt lên, bà ấy đã ngăn cản cô lại: “ Con đừng nói gì cả, là ta ích kỷ, ta yêu con, ta muốn con ở đây mãi mãi. Dù ở đây rất vui nhưng hơn tất cả ta vẫn mong con quay về với tình yêu của mình. ”

“ Mẹ... Người đang nói gì vậy? Con nghe không hiểu..! ” Huyền Thiên Băng run run, mẹ của cô bà ấy của bây giờ thật kỳ lạ.

“ Alice, con gái của con, ta sẽ phong bế ký ức của con vào con bé. Khi nhìn thấy con bé con sẽ nhớ lại, và hơn hết, con gái con đã bị trúng hàn độc. Nhưng không sao, khi con bé gặp phải người ông trời định đoạt, con bé sẽ không có vấn đề gì. ”

“ Không..? Con vẫn chưa có con mà..? ” Huyền Thiên Băng vừa nói, mẹ cô đã thốt lên một câu và đưa cho cô chiếc nhẫn sau đó đẩy cô xuống vực.

[…] Quay về thực tại.

Huyền Thiên Băng đã nhớ hết tất cả, nước mắt đột nhiên rơi xuống, chiếc nhẫn mẹ đã đưa cô lại đột ngột xuất hiện trên cổ như một sợi dây chuyền. Cô còn nhớ, lời cuối cùng mà mẹ nói với cô là: “ Hãy về đi, tên của ta là Angela, ta yêu con và Helen. ”

Nước mắt của Huyền Thiên Băng rơi vào tay Hàn Tử Mặc đang đặt trên đùi cô, hắn hoảng hốt tỉnh dậy thì thấy cô đang khóc, loạn cả tâm trí.

“ Sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi..? A, mau mau lau nước mắt đi. ” Hàn Tử Mặc rối tay một lúc mới lấy ra được một cái khăn, ân cần lau lệ.

Huyền Thiên Băng không khóc nữa, nhìn Hàn Tử Mặc rối như thế cô lại bất giác mỉm cười, người đàn ông này vẫn như vậy. Trước sau như một vẫn luôn yêu chiều Huyền Thiên Băng.

“ Không sao, chỉ là hơi cay mắt... ” Huyền Thiên Băng chỉ vừa mở lời Hàn Tử Mặc đã ngồi dậy cạnh cô, quay mặt cô đối diện hắn rồi... thổi nhẹ vào mắt. Rất kỹ lưỡng mà quan sát xem có bụi bay vào hay không.

Điệu bộ lo lắng làm Huyền Thiên Băng còn cảm thấy vui hơn, cô lại nhìn thấy... Quỷ Y đang mở cửa đứng bên ngoài.