Những ngày này trôi qua rất nhanh, Huyền Thiên Băng cũng sống rất thoải mái, cô dường như trở nên cởi mở và nói chuyện nhiều hơn. Mọi người rất hy vọng cô sẽ mãi như vậy, là một cô gái vô âu vô lo thật sự. Trước kia Huyền Thiên Băng chịu nhiều đau khổ là do bọn họ không có đủ khả năng nhưng bây giờ thì khác rồi. Sau ngần ấy năm ai cũng đã có đủ điều kiện để che chở Huyền Thiên Băng có một cuộc sống hạnh phúc.
Hai ngày đã trôi qua, hiện tại Huyền Thiên Băng đang ở trên máy bay cùng với một vài người thân thuộc, là Helen, Dylan, York, Quỷ Y và Holly. Thật ra bọn họ cóp thể đi riêng nhưng ai cũng giành giật muốn đi cùng Huyền Thiên Băng để cô thân thiết với họ hơn thì thành ra cớ sự như bây giờ. Tất cả đều trên một máy bay, tính ra cũng không có nhiều người là mấy.
Rốt cuộc, bọn họ lại nháo nhào lên.
“ Con gái, có muốn ăn chút gì đó không? ” Helen giơ ra một bịch to đùng, bên trong có lẽ toàn đồ ăn vặt.
“ Dạ, chocolate. ” Quỷ Y nhanh trí lấy một thanh socola đưa cho Huyền Thiên Băng, đôi mắt sáng lên, rất mong chờ cô nhận lấy. Cuối cùng vì không chịu nổi sự mong đợi, cô miễn cưỡng cầm lấy.
“ Alice! Em khát chứ? Anh có mang nước cho em! ” Dylan dĩ nhiên không thua kém chỉ là điệu bộ có chút gượng, York ngồi bên cạnh lại ăn giấm rồi.
“ Mom, Holly muốn ngủ... ” Holly híc mũi, nước mắt rưng rưng, vẻ mệt mỏi uể oải hiện ra cả.
Huyền Thiên Băng nhanh chóng bế Holly từ từ di chuyển vào một phòng nghỉ đặc biệt trên máy bay. Thế là, cả một không gian đầy người lớn vừa đến lớn nhất đều bị một đứa trẻ hẫng tay trên.
[…]
Sau hàng giờ liền đi máy bay đến Đức thì cuối cùng họ cũng về tới biệt thự, Huyền Thiên Băng như bị rút đi sức sống nằm la liệt trên giường, mệt đến thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, tất cả mọi đều thay trang phục dự tiệc cưới, Huyền Thiên Băng cũng đã chuẩn bị xong. Cô mặc một bộ đầm body đuôi dài, thiết kế có phần trên ôm bó sát, giúp khoe trọn ba vòng cơ thể hoàn hảo, phần đuôi váy lại dài thướt tha và chồng nhiều lớp ren cùng satin mềm mại.
Đàn ông bọn cũng chỉ mặt suit mà thôi, dự tiệc với dáng vẻ thường ngày không khác là mấy. Tất cả đều ra khỏi nhà và lên xe đi đến nơi tổ chức.
[…]
Bước vào lễ đường sang trọng, thật sự là hoa baby ở khắp nơi, tạo nên vẻ mong manh nhỏ bé lại vô cùng xinh đẹp. Ở đây cũng không quá đông người, có lẽ, Diệp Song và Lãnh Vân Hiên chỉ mời người thân đến.
Bọn họ đều bỏ hồng bao vào thùng, Huyền Thiên Băng lại không biết có chuyện này liền có chút lúng túng. Không biết từ khi nào, trên tay cô lại cầm một hồng bao, cứ như vậy mà bỏ vào thùng. Cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đã nhét vào tay cô thần không biết quỷ không hay.
Sau khi nghe cha tuyên thệ, nghe được câu trả lời của cô dâu, chú rễ một cách trịnh trọng thì nhạc lại nổi lên. Bọn họ vậy mà bắt đầu khiêu vũ vui vẻ bên nhau, lúc này chỉ có Huyền Thiên Băng ở một mình. Helen vốn định ở cạnh cô mọi lúc nhưng lại bị Holly kéo đi, ông không biết, thật ra đây tất cả đều là kế hoạch của sáu người bọn họ. Nếu muốn Huyền Thiên Băng hạnh phúc, há có thể thiếu người kia? Dù có ghét anh ta đến nhường nào đi nữa, đó vẫn là người cô yêu nhất, bọn họ là bạn thì chỉ có thể giúp đỡ đến đây thôi.
Hàn Tử Mặc tiến đến chỗ Huyền Thiên Băng ngồi, vươn tay cuối đầu, mỉm cười mời: “ Xin chào, tiểu thư, cô có thể nhảy với tôi một bản không? ”
Ma xui quỷ khiến thế nào lại để Huyền Thiên Băng đồng ý, hơn nữa còn cảm thấy bản thân không thể từ chối liền nhận ra nam nhân đang chìa tay hướng cô này có chút khác lạ so với người khác. Có lẽ là nhầm lẫn chăng?
Cả hai khiêu vũ hợp đến đáng sợ, điều đó càng khiến Huyền Thiên Băng cảm thấy có gì đó không đúng, trong lúc tiếng nhạc êm dịu hơn, cô hỏi: “ Chúng ta đã từng gặp nhau sao? ”
“ Vậy sao? Sao em lại nghĩ vậy? ” Hàn Tử Mặc cười khổ, đương nhiên là... từng gặp rồi.
“ Tôi thấy anh rất quen thuộc. ” Tiếng nhạc du dương êm ái vẫn tiếp tục, hai người như là tâm điểm của bữa tiệc, chiếm cả spotlight của cô dâu, chú rễ.
Hàn Tử Mặc chỉ cười mà không đáp, hắn nên nói gì đây?
“ Anh tên gì vậy? ” Huyền Thiên Băng lại tiếp tục hỏi, cô cảm thấy rất tò mò về người đàn ông này, rất thân thuộc...
“ Hàn Tử Mặc. ” Ngay khi ba chữ này được thốt lên, Huyền Thiên Băng nghe thấy, cơn đau đầu lại dấy lên, cô ngã gục xuống. Hàn Tử Mặc ôm cô vào trong lòng, mọi người nhìn thấy cũng hoảng nhưng đã có Hàn Tử Mặc và Quỷ Y nên không lo, tiếp tục bữa tiệc.
Hàn Tử Mặc bế Huyền Thiên Băng rời đi, cô vẫn ôm đầu khó chịu, cứ như sắp nhớ ra, lại không thể nào nhớ được. Quỷ Y nhìn tình trạng của cô mà không biết phải làm sao.
Lúc này, Hàn Tử Mặc ân cần xoa đầu, chậm rãi ôm cô vào lòng, cất giọng trầm ấm lời lẽ dịu ngọt: “ Ngoan, đừng gượng ép nhớ lại, hãy thuận theo tự nhiên đi. ” Có lẽ bây giờ, Hàn Tử Mặc không nên nhắc tên của mình trước mặt cô rồi, tuy rất mong cô nhớ lại nhưng không thể nhìn thấy Huyền Thiên Băng bị đau được.
[…]
Trong lúc bọn họ đang ngọt ngào thì người bên trong, Helen rất tức giận, ông bóp nát chiếc ly thành vụn thủy tinh, lườm nguýt bọn người Dylan: “ Chết tiệt, các người là cố ý! “