Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 52: Dạ Tiệc (3)




          Written By Terryblackfox

     Chạng vạng, sắc trời lúc này đã không còn những tia nắng gắt gao nữa. Thay vào đó là bầu trời đầy sao đắm chìm trong thơ mộng.

      Không khí tiết trời vào thu có chút dễ chịu. Trên đường, từng cặp từng cặp dắt tay nhau đi trên những con phố. Những sạp quán ven đường lúc này cũng bắt đầu huyên náo lên hẳn. Thành phố nhộn nhịp này luôn khiến người ta phải thích thú.

      Ở một nơi khác, khách sạn The Pullman được coi là nơi sầm uất nhất trung tâm Đế Đô...

      Lúc này, Lạc Nhân Trình, Lâm Hoàng Bách, ngay cả Quân Phong đồng loạt nhìn xuống dòng chữ thư mời đại diện của tập đoàn Hoắc Viễn.

     "Người đại diện: Chủ tịch Tập Đoàn Quốc Tế Hoắc Viễn - Thiếu phu nhân Tập Đoàn Quốc tế Hoắc Viễn."

     Khoé miệng Quân Phong không khỏi giật giật vài cái.

     Thiếu phu nhân?

     Sếp kết hôn rồi sao?

     Ngay cả anh là phó tổng giám đốc điều hành còn không rõ hành tung của giám đốc hay sao mà giờ lại lòi ra một thiếu phu nhân trong truyền thuyết thế này?

      Khỏi phải nói, Lâm Hoàng Bách càng cảm thấy sốc hơn nữa!

     Anh từ sáng sớm đã 'bỏ bê' công việc. Cất công một chuyến tới Đệ Nhất Hoa Lệ (*) hoàn chỉnh bản thân thành một đại công tử người nhìn người thích. Trên người anh không những toàn là đồ hiệu "đốt tiền" nhất mà còn là phiên bản duy nhất trên thế giới của nhà thiết kế nổi tiếng.

     Ngay lúc Lâm Hoàng Bách từ đại sảnh chính bước vào, rất ánh mắt thèm khát không nhịn được cất lời khen ngợi. Diện mạo này của anh hoàn toàn xứng với thân phận ông trùm của giới giải trí trẻ tuổi nhất.

      Nhận thấy mấy lời khen ngợi không ngớt từ phía xung quanh, Lâm Hoàng Bách xem như cũng đã quen với việc này. Anh đảo mắt nhanh chóng tìm kiếm đám người Lưu Gia Khương.

      Chẳng mấy chốc, ở một góc khán phòng, quả nhiên Lưu Gia Khương đang đứng cùng với Lạc Nhân Trình và Quân Phong.

       Lâm Hoàng Bách nhanh chóng bước đến, chỉ là dáng vẻ tiêu sái này chỉ duy trì được không quá năm phút!

       Cho đến khi... Lưu Gia Khương cho bọn họ xem phong thư khách mời đại diện của Tập Đoàn Quốc Tế Hoắc Viễn...

     Vừa mới liếc mắt, Lâm Hoàng Bách không khỏi đen mặt. Một giây sau, cả cơ thể lập tức muốn nhảy dựng lên. Giọng nói rõ ràng còn không kìm nổi kinh ngạc.

     "Các cậu... Có phải hay không tớ nhìn nhầm đi. Lão đại kết hôn rồi? Từ khi nào thế?"

     Vừa nói, anh ngẩng mặt lên nhìn ba người còn lại. Chỉ là sự im lặng của bọn họ xem ra cũng chỉ vừa mới biết chuyện này.

     Duy chỉ có Lạc Nhân Trình từ đầu đến cuối vẫn chỉ im lặng. Anh lấy danh sách khách khách mời từ trong tay Lâm Hoàng Bách. Ánh mắt chậm rãi dừng ở phần đề tên người đại diện tập đoàn Hoắc Viễn.

      Chợt Lạc Nhân Trình như nhớ ra được chuyện gì. Khoé môi không kìm được nhếch lên. Ánh mắt tỏ ra cực kì hứng thú.

      Vô tình hành động này của Lạc Nhân Trình khiến cho cả ba người còn lại càng cảm thấy bí hiểm, càng khiến cho người ta tò mò. Quả nhiên, Lâm Hoàng Bách không nhịn được hỏi.

     "Lạc Nhân Trình. Có phải cậu biết gì rồi hay không? Lập tức khai mau! Bổn thiếu gia sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!"

     Vừa nói, Lâm Hoàng Bách vờ tiến lên đánh vào người Lạc Nhân Trình. Chỉ là tay anh còn chưa kịp chạm vào người Lạc Nhân Trình thì anh nghiêng người một cái. Cả cơ thể Lâm Hoàng Bách mất đà lảo đảo về trước. Cũng may có Quân Phong đưa tay cản lại.

      Lâm Hoàng Bách quay phắt người lại. Trừng mắt nhìn Lạc Nhân Trình. Ai ngờ, Lạc Nhân Trình không chỉ không nhìn anh mà còn xoay người đi, chỉ bỏ lại duy nhất một câu.

     "Hoan nghênh cậu đến làm phiền tôi!"

     Nói xong, Lạc Nhân Trình không khách khí quay người đi thẳng. Để lại Lâm Hoàng Bách ôm một bụng tức.

     Lạc Nhân Trình vừa đi khỏi. Lưu Gia Khương cũng rời đi kính rượu những người khác. Buổi tiệc này chính là tổ chức dưới danh nghĩa của Lưu gia. Mà Lưu Gia Khương anh lại là người cầm đầu cả tập đoàn Lưu Xuyên, tất nhiên chuyện này không khó tránh khỏi.

      Quân Phong một bên cũng lục tục rời đi. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lâm Hoàng Bách.

     "Các cậu... Ài mấy cái tên khốn này. Đến lúc bổn thiếu tìm ra chân tướng thì..." 

     Vừa đi, Lâm Hoàng Bách vừa lẩm bẩm không ngớt. Khuôn mặt đẹp trai cũng vì vậy bị liên lụy không ít nhưng vẫn không giảm được khí thế mạnh mẽ trên người anh. Anh tiến lại một góc phòng, giơ tay nhận lấy một ly vang đỏ phục vụ đưa tới lên trên miệng nhấm nháp. Ánh mắt nóng rực dán chặt lên cửa chính.

      Khách mời lúc này dường như đã đến đông đủ. Không khí náo nhiệt hơn hẳn. Lưu lão gia đứng ở trên lầu quan sát. Bữa tiệc này ông hoàn toàn giao cho Lưu Gia Khương phụ trách mời khách. Quả nhiên nó không làm ông thất vọng.

     Nhìn những khách mời "có máu mặt" ở bên dưới. Thậm chí ông còn có thể nhận ra con trai ông đã mời được vị bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới còn hơn những minh tinh hiện nay - Lạc Nhân Trình đến tham dự. Phải nói người này tâm cơ khó lường. Quyền sát phạt hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta. Chẳng những thế, nghe nói đằng sau Lạc Nhân Trình còn là một thế lực ngầm vô cùng hùng mạnh...

      Lưu lão gia càng nhìn gật đầu hài lòng hơn nữa.

     Bỗng, bên ngoài đại sảnh truyền đến một loạt tiếng động cơ xe. Bên dưới dường như càng đánh hơi nhanh hơn nữa. Có người đã nhanh chóng nhìn thấy ở bên ngoài sân lớn. Bốn chiếc Rolls Royce Phantom cho chính phủ đen bóng đang dẫn đầu trước sau đang từ từ dừng lại trước khách sạn. Tạo thành thế trận bao bọc nghiêm ngặt chiếc Maybach đen bóng đi ở giữa. Có người trong đám đông không nhịn được hét lên.

      "Kia chẳng phải là chiếc Maybach phiên bản duy nhất trên thế giới sao?!"

      Người nọ vừa dứt lời. Lập tức đã thu hút được sự chú ý hơn nữa. Đám đông nhanh chóng ồ ạt lên.

      "Thì ra Lưu thiếu có quan hệ với người này!"

       "Nhưng người bên trong xe là ai thế?"

      Thoắt cái, đề tài bàn tán về chiếc Maybach phiên bản giới hạn trên thế giới xoay chuyển về người ngồi bên trong chiếc xe. Nói cách khác chính là chủ nhân của dàn siêu xe hoa lệ trước mắt.

      Lưu Gia Khương ở bên trong đại sảnh lúc này mới thấy đám đông đang đồng loạt hướng ra ngoài cổng chính. Anh cũng tò mò liếc mắt. Chẳng mấy chốc liền hiểu ra.

      Anh xoay người gật đầu với mấy vị giám đốc công ty khác. Sau đó hướng người ra phía cổng chính đại sảnh.

      Ở một bên này, Lạc Nhân Trình, Lâm Hoàng Bách, Quân Phong đang nhàn nhã thưởng thức rượu cũng bị một màn nháo nhào này làm cho tò mò.

      Lâm Hoàng Bách bởi vì từ đầu đến cuối vẫn luôn chờ đợi người tới ra thì hoàn toàn không còn hứng thú. Đột nhiên thấy phía cổng chính đại sảnh xuất hiện một màn khoa trương diễm lệ như thế thì mọi ánh nhìn từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về phía anh ta đột nhiên tan biến hết. Thoắt cái, sắc mặt anh lập tức đen xì. Giọng nói cũng có phần tức giận.

      "Lại là tên công tử bột nào dám dành đất diễn của ông? Cũng không xem ngày nữa rồi sao!"

      Dứt lời, Lâm Hoàng Bách đã sải bước ra tới cổng lớn đại sảnh chính rồi.

     Lúc này, Quân Phong nhìn dàn siêu xe đen bóng trước mặt. Đột nhiên cảm thấy thế trận trông cũng cực kì quen mắt. Một giây sau, anh giơ cánh tay ngăn cản Lâm Hoàng Bách đang hùng hùng hổ hổ tiến lên nhưng cũng không kịp. Lâm Hoàng Bách đã tới cổng đại sảnh chính.

     Ài! Có trách cũng trách cậu ta quá hấp tấp!

     Duy chỉ có Lạc Nhân Trình. Có lẽ người có biểu hiện bình thường nhất trong số những người bất bình thường đó chính là anh. Từ đầu tới cuối vẫn chỉ một khuôn mặt dửng dưng đó. Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng chính đại sảnh và khoảnh khách nhìn thấy phần đề tên của Tập Đoàn Hoắc Viễn. Khoé miệng không tự chủ được nhếch lên nhưng cũng nhanh chóng giản ra. Tiếp tục nhấm nháp ly vang đỏ trên tay.

     Bên ngoài cổng chính đại sảnh nhanh chóng trở thành một mớ hỗn loạn. Không khí hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng bàn tán của những vị khách mời.

     Ở bên trong xe lại là một mảng im lặng khác đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

     Dạ Anh nhìn ra bên ngoài qua cửa kính đen một chiều thì không khỏi đen mặt. Khoé miệng giật giật vài cái: Bữa tiệc 'nhỏ' mà Hoắc Dương Thần nói đây sao? Phải rồi. Đối với những người có thân phận cao quý như anh thì nơi này có chút 'nhỏ'!

      Ánh mắt Dạ Anh lườm người đàn ông ngồi bên cạnh. Từ đầu đến cuối người này vẫn cứ một mực nhìn cô. Bộ dáng giống như muốn nhìn thấu bên trong nội tâm cô vậy!

      Nhận thấy ánh mắt cô có chút giận dỗi. Hoắc Dương Thần thật muốn dở khóc dở cười. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Giọng nói nam tính có vạn phần nhẹ nhàng vang lên.

     "Đi thôi!"

     "Đợi đã..."

     Hoắc Dương Thần chợt khựng lại. Ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người cô.

     "Sao thế?"

     Giọng nói của anh cực kì dịu dàng.

     Dạ Anh nghe xong, nhất thời bối rối không biết làm thế nào. Chợt bàn tay truyền đến độ ấm nóng. Ánh mắt cô khẽ chuyển động, dừng lại trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, trượt dần xuống bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay cô.

     "Em..."

     "Yên tâm đi. Còn có anh ở đây!"

     Dạ Anh: "....."

     "Hình như anh hiểu lầm rồi. Ý em là..."

      Dạ Anh chỉ chỉ ngón tay ra bên ngoài cửa kính. Hoắc Dương Thần theo tầm mắt cũng nhìn ra ngoài. Sau đó thản nhiên xoay mặt lại nhìn cô.

      "Ý em như thế nào? Hm?"

      Dứt lời, Hoắc Dương Thần vòng một tay qua eo cô. Sau đó ôm cô đặt trên đùi mình.

      Dạ Anh theo quán tính ôm lấy cổ anh. Lập tức hành động này lại càng khiến khoảng cách giữa anh và cô càng thêm sát gần nhau hơn.

      Bất giác, khuôn mặt hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh đang mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở thơm dịu dàng của cô.

      "Anh... Mau thả em xuống! Trên xe còn có người..."

      Lời nói vừa dứt, quả thật Dạ Anh thật muốn đào một cái hố chôn luôn mình. Vốn dĩ trước khi lên xe, tài xế xe đã rất thức thời mà đóng màn ngăn cách lại rồi. Giờ thì hay rồi! Để xem ai còn có gan cứu cô đây!

      "Dạ Anh. Trả lời anh! Ý em muốn nói khi nãy là gì?"

       Dạ Anh nhìn thẳng vào mắt anh. Anh vẫn một mực để ý ban nãy cô nói. Nhận thấy lần này trong mắt anh hoàn toàn là nghiêm túc. Nhưng nếu quan sát kĩ thì mới có thể cảm nhận được khí lạnh đang dần toả ra từ anh. Dạ Anh có nhất thời cảm thấy da đầu tê rần. Sau đó còn rất nghe lời nói thật.

      "Anh xem. Bên ngoài có nhiều người vây xem như vậy. Cũng đều do anh... À không! Nếu bây giờ chúng ta xuống xe, chẳng khác nào là mỡ treo miệng mèo! Nếu không... Hay là anh xuống xe trước? Chờ cho đám đông tản đi, sau đó em xuống xe tìm anh?"

      Dạ Anh nói một tràng dài xong còn cố ý chớp chớp đôi mắt to tròn lên nhìn anh. Quả thật là chỉ cần cô làm hành động này, Hoắc Dương Thần lập tức sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

      Nhưng...

      Một giây sau, anh lập tức đáp.

      "Không được!"

      Nói xong, không đợi cô phản kháng. Anh đặt cô ngồi ngay ngắn xuống ghế bên dưới. Cánh tay còn lại của anh gõ gõ cửa kính. Vệ sĩ đứng nghiêm bên ngoài đang cúi đầu liền nghe thấy mệnh lệnh. Anh ta lập tức vươn bàn tay đeo găng tay trắng ra, sau đó mở cửa xe dưới cái nhìn của hàng vạn con mắt đang chăm chú.

      Dạ Anh: "....."