Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 59: 59: Trình Độ Nghiệp Dư Còn Giả Vờ Cái Gì




Sau khi trải qua chuyện này, Lục Nhã Tình trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ xé quyển nhật ký mà còn cố ý dặn dò phòng bếp chuẩn bị những món Lục Tế Tân thích ăn.

Cả người bận trước bận sau còn tự tay pha trà cho Lục Tế Tân.

Đám người nhà họ Lục bao gồm người hầu nhìn đến ngây người.

Không phải bọn họ chưa từng thấy mà do Lục Nhã Tình thật sự quá ân cần.

Cô ta luôn tự cho mình là con nhà quyền quý, gần như rất ít khi tự mình làm việc, phần lớn đều giao cho người hầu. Cho dù hiếu thảo với bà Lục hay ôm cánh tay bà Lục nũng nịu, sau đó cũng lại chỉ huy người hầu.

Vậy mà cô ta lại tự mình làm, đúng là làm cho đám người kinh ngạc đến trợn to mắt.

Sắp đến giờ ăn trưa, tất cả mọi người nhà họ Lục tụ tập đến phòng ăn.

Người nhà họ Lục có thói quen ăn một chút hoa quả, uống một chút nước trước bữa ăn, như thế lúc ăn cơm sẽ không ăn nhiều, chỉ ăn no bảy phần, có lợi cho dưỡng sinh.

Ông cụ Lục ăn một ngụm canh, cười vui vẻ nói với Lục Tế Tân và Cố Tu Minh: "Bây giờ thời tiết tốt, có gió mát mẻ, cơm nước xong xuôi hai cháu đi vịnh Thất Tinh chơi đi, người trẻ tuổi nên đi ra ngoài chơi nhiều một chút."

Vịnh Thất Tinh là nơi phong cảnh 5A nổi tiếng gần Hải Thành, có đá vôi nhiều hình dạng, gần đó còn có công viên nước, khách sạn nghỉ ngơi, thích hợp cho tình nhân đi chơi.

Ông cụ Lục đang tác hợp cho Lục Tế Tân và Cố Tu Minh.

Nghe ông cụ Lục nói thế, Cố Tu Minh để đũa xuống, ung dung dựa vào thành ghế, nở nụ cười bình tĩnh quý phái: "Đang suy nghĩ đến đâu chơi vui thì ông Lục lại cho cháu ý kiến này. Ông đúng là gừng càng già càng cay, cháu chưa nghĩ đến theo đuổi Tế Tân thế nào mà ông đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”

Trong những người thế hệ thứ hai này, Cố Tu Minh nổi tiếng là người biết nói chuyện, dẻo miệng tính cách tốt, không chỉ biết ăn chơi mà trong công việc cũng làm rất tốt.

Vì vậy những người bề trên đều thích anh ta.

Cố Tu Minh nói những lời này quá êm tai, ông cụ Lục cười ha ha: "Những người trẻ tuổi các cháu nên chơi vui vẻ."

Ban đầu bầu không khí rất tốt, lúc này bà Lục lại mở miệng nói: "Nhã Tình cũng đi cùng đi, nó nói với con muốn đi Vịnh Thất Tinh chơi mấy lần mà không có cơ hội, đúng lúc mọi người cùng đi chơi, còn có bạn đi cùng."

Bà vừa nói xong, bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.

Nam nữ chưa lập gia đình đi bồi dưỡng tình cảm, cô ta đến làm bóng đèn là sao, đúng là không có mắt nhìn.

Ông cụ Lục không vui, để đũa xuống bộp một tiếng.

Bà Lục không để ý đến mà quay qua nói với Lục Tế Tân: "Tế Tân sẽ không hẹp hòi thế chứ, cho dù Tình Tình không thể ở cạnh Tu Minh thì hai người cũng lớn lên cùng nhau, thân giống như anh em ruột."



"Sau này con phải gả cho Tu Minh, phải rộng lượng một chút, biết giữ phép tắc, biết giữ mặt mũi gia tộc, không thể hẹp hòi như những cô gái được dạy trong nhà nghèo được."

Lục Tế Tân đang ăn canh, còn chưa nuốt xuống hết đã nghe bà Lục nói thế.

Cô ngước mắt nhìn bà Lục, chớp đôi mắt trong veo thanh tịnh, tinh khiết như dòng suối nhỏ trong đến mức thấy đáy, không hề có tạp chất.

"Vâng, mẹ nói gì cũng được."

Cô nói xong bèn tiếp tục ăn canh.

Bà Lục thấy Lục Tế Tân thức thời như thế thì rất hài lòng, quay người vỗ tay Lục Nhã Tình, căn dặn nói: "Đi chơi vui vẻ, thả lỏng tinh thần."

Bà nói xong lại nhìn về phía Cố Tu Minh: "Tu Minh, cháu quan tâm Nhã Tình nhiều một chút, gần đây cảm xúc của con bé không tốt, không chịu được mệt mỏi."

Cố Tu Minh ung dung ngồi trên ghế, khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của đám người nhà họ Lục.

Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, nhà họ Lục này thật thú vị, cổ vũ hai cô gái theo đuổi mình à?

Nếu như chị ruột của anh ta dám cạnh tranh với cô gái khác giành đàn ông thì mẹ anh ta sẽ đánh chết chị ấy!

Bởi vì quá thấp kém!

Cố Tu Minh không muốn nhúng tay vào chuyện nhà họ Lục, nghe vậy liền tùy ý gật đầu nói: "Bác Lục yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ."

Hai người trong cuộc đã đồng ý, ông cụ Lục không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài.

Được rồi được rồi, chuyện người trẻ tuổi để bọn chúng giải quyết đi.

---

Ba người Lục Tế Tân đến vịnh Thất Tinh đã rất muộn, không mua được vé tham quan nên ba người đến khách sạn năm sao đã đặt trước để nghỉ ngơi.

Vì không có việc gì, Lục Nhã Tình đề nghị: "Đến phòng em đi, em mới học được một khúc đàn piano mới, đàn cho hai người nghe."

Bởi vì chuyện bút ghi âm và camera, Lục Nhã Tình hơi sợ hãi Lục Tế Tân, không dám đối đầu một cách trắng trợn mà đổi lại cách âm thầm đối chọi.

Cô ta không cần phải tranh giành với Lục Tế Tân, chỉ cần khiến Cố Tu Minh thấy cô ta ưu tú là được.

Cô ta không tin một người am hiểu cầm kỳ thư họa, được nuôi dưỡng trong nhà quyền quý mười tám năm như mình lại không bằng kẻ nhà quê như Lục Tế Tân!



Lục Tế Tân chỉ có gương mặt xinh đẹp mà thôi, không có khí chất, không biết cầm kỳ thư họa, không biết quy củ, không biết đối nhân xử thế.

Cố Tu Minh căn bản sẽ không cưới người như thế về nhà.

Khi đến phòng của Lục Nhã Tình, cô ta ngồi trước đàn piano đàn bài《Thuỷ Yêu》của Will, đây là bài đàn cấp mười, độ khó khá cao, nhưng Lục Nhã Tình lại có thể đàn mà không nhìn nhạc phổ.

"Không tệ." Cô ta đàn xong một bài, Cố Tu Minh vỗ tay khen ngợi: "Nhã Tình giỏi quá."

Lục Nhã Tình nghe vậy thì cười khẽ, tỏ vẻ không quan tâm nói: "Em chỉ tiện tay đàn thôi, không so được với người chuyên nghiệp. Nhưng mà ở đây chỉ có người nhà, không cần so với người đàn piano chuyên nghiệp, chỉ là một sở thích mà thôi."

Lục Nhã Tình nói đến đây đột nhiên nhìn về phía Lục Tế Tân hỏi: "Chị cũng đàn một bài chứ?"

Lục Tế Tân còn chưa kịp nói chuyện, cô ta đã tỏ vẻ hoảng sợ che miệng, có vẻ lúng túng nói: "Xin lỗi, em quên hỏi chị có biết đánh đàn piano không." Cô ta tự trách: "Chắc chị chưa học qua piano, đều tại em không tốt chiếm vị trí của chị. Nếu như chị không bị thất lạc, vẫn ở lại nhà họ Lục thì chắc chắn sẽ giỏi hơn em."

Lục Tế Tân đang ngồi ở ghế sofa suy nghĩ vẩn vơ, nghe nói thế thì đột nhiên ngồi thẳng, nhìn Lục Nhã Tình: "Ai nói tôi chưa học qua piano?"

"Chị học qua rồi?" Lục Nhã Tình kinh ngạc.

"Không có." Lục Tế Tân lắc đầu.

Lục Nhã Tình im lặng, chưa học qua còn giả vờ cái gì thế.

"Nhưng mà..." Lục Tế Tân thay đổi giọng điệu, ngước mắt lên, châm chọc nhìn Lục Nhã Tình: "Cho dù tôi chưa học qua cũng giỏi hơn cô."

Cô nói xong liền đi đến trước đàn piano, ngồi xuống, lướt mắt nhìn nhạc phổ, đánh một khúc《Thuỷ Yêu》 hoàn chỉnh.

Lục Nhã Tình trợn mắt, đây là khúc phổ piano cấp độ mười, không phải ai cũng đàn được. Chẳng phải Lục Tế Tân chỉ được một bác sĩ bình thường nhận nuôi à, nghe nói từ nhỏ đã ở trong bệnh viện, không được học năng khiếu gì.

Sao lại biết đánh đàn piano?

"Chị thi qua cấp mười rồi à?" Lục Nhã Tình hỏi.

"Chẳng phải đây là đẳng cấp nghiệp dư à, thi hay không thì đều là trình độ nghiệp dư." Lục Tế Tân ngồi xuống ghế sofa, cười như không cười nhìn cô ta: "Trình độ nghiệp dư cũng lấy ra đàn, đại tiểu thư như cô cũng quá giản dị rồi đấy, ít ra cũng phải có trình độ diễn tấu chứ."

Lục Nhã Tình tức giận muốn bật ngửa.

Cố Tu Minh: ... Ha

Anh ta suýt chút nữa cười ra tiếng, sau đó lại phát hiện viên ngọc sáng bị thất lạc mười tám năm của nhà họ Lục này cũng rất thú vị.