Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 58: 58: Tôi Không Phải Nữ Chính Trong Truyện Ngược




Lục Tế Tân và Cố Tu Minh không có gì để nói, sau khi mọi người rời đi, cô trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Tu Minh đi lên lầu tìm Lục Thừa Kế.

Hai người có hôn ước này chẳng hề nói với nhau câu nào.

Mẹ Lục kéo Lục Nhã Tình về phòng, an ủi cô ta một lúc lâu.

Vành mắt Lục Nhã Tình đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao, con sẽ từ bỏ."

Mẹ Lục thấy dáng vẻ kiên cường này của cô ta thì cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Mẹ, mẹ nhìn xem." Lục Nhã Tình lấy một quyển nhật ký rất đẹp ra, bên trong chi chít chữ viết của cô ta.

"Đây là cái gì?" Mẹ Lục tò mò.

Lục Nhã Tình cười, trong giọng nói mang theo vẻ ngọt ngào: "Là anh Tu Minh, trong này ghi chép mọi thứ liên quan đến anh Tu Minh."

Mẹ Lục mở từng tờ một.

"Ngày 25 tháng 12, hôm nay đón lễ Giáng Sinh cùng anh Tu Minh, anh ấy ăn nhiều gan ngỗng, nói gan ngỗng này rất ngon."

"Anh Tu Minh ghét màu tím, vì anh ấy cảm thấy màu tím giống bắp cải, anh ấy ghét ăn bắp cải."

"Anh Tu Minh ghét ăn cay, cảm thấy cay là cảm giác đau, sẽ làm người ta không thoải mái."

...

Bên trong ghi cả trăm trang, toàn bộ đều liên quan đến Cố Tu Minh.

Anh ta thích ăn gì, ghét ăn gì, thích đi đâu chơi, ghét cái gì, toàn bộ đều nhớ kỹ.

"Tình Tình." Mẹ Lục đau lòng, bà không biết Nhã Tình thích Cố Tu Minh đến như thế.

Bà lau khóe mắt ướt đẫm, muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Nhã Tình chặn lại.

Cô ta khép quyển nhật ký, ôm vào ngực, hít sâu một hơi: "Con muốn đưa nó cho chị Tế Tân, con thật lòng hy vọng bọn họ hạnh phúc."

"Mẹ, mẹ đợi con một chút, con đi một chút sẽ quay lại." Cô ta nói xong bèn đứng lên đi ra ngoài.

Lục Tế Tân đang ở trong phòng đọc sách thì nghe thấy tiếng đập cửa, cô quay đầu: "Vào đi, cửa không khóa."

Cô tưởng rằng người giúp việc, không ngờ lại là Lục Nhã Tình.

"Có việc gì?" Lục Tế Tân ngước mắt.

Lục Nhã Tình đi tới tiện tay đóng cửa lại, chậm rãi đến gần, nắm chặt quyển nhật ký: "Biết đây là cái gì không?"

Lục Tế Tân nhìn quyển nhật ký, không muốn trả lời.



Cũng may Lục Nhã Tình không cần cô trả lời đã nói thẳng: "Tôi yêu Tu Minh, chị nghĩ rằng mình có hôn ước thì anh ấy sẽ yêu chị sao?"

Lục Tế Tân có ý tốt nhắc nhở: "Là anh ta muốn gặp tôi, anh ta không muốn cưới cô."

Khi nghe thấy câu này, sắc mặt Lục Nhã Tình bỗng nhiên trở nên dữ tợn, cô ta xoẹt một cái ném quyển nhật ký vào thùng rác, sau đó nở nụ cười với Lục Tế Tân, lớn tiếng kêu lên: "Chị đang làm gì thế?"

Trong mắt cô ta tràn ngập sự ác ý: "Cho dù chị không thích cũng không cần ném đi chứ, đây là tâm huyết của tôi, ý tốt của..."

Cô ta vừa nói đến đây, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

Mẹ Lục đi đến.

"Mẹ..." Lục Nhã Tình chạy tới: "Tế Tân, chị ấy, chị..."

"Nó thế nào?" Bà Lục cảm thấy mờ mịt ôm lấy Lục Nhã Tình, dời mắt đã thấy quyển nhật ký trong thùng rác.

Vẻ mặt của bà đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn Lục Tế Tân, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc và chán ghét.

"Là cô ném sao?" Bà nổi giận đùng đùng chỉ vào quyển nhật ký, trừng mắt nhìn Lục Tế Tân, dáng vẻ ước gì có thể ăn thịt cô.

Đây là ý tốt của Tình Tình, nghĩ đến trước đây Tình Tình trân trọng quyển nhật ký này như thế mà Lục Tế Tân lại ném đi, bà Lục cảm thấy cô rất tàn nhẫn.

Không hổ là được nuôi lớn ở ngoài, không hề có giáo dục, tính cách hèn hạ!

"Nhặt lên!" Bà Lục trừng mắt nhìn Lục Tế Tân với ánh mắt lạnh lẽo.

"Mẹ à." Lục Nhã Tình vội ôm cánh tay bà Lục: "Chị Tế Tân không phải cố ý."

"Con không cần giải thích hộ nó." Bà Lục chọc vào trán Lục Nhã Tình, nói với vẻ mặt lo lắng lại bất đắc dĩ: "Con đó, con quá lương thiện, bị mẹ chiều đến ngốc rồi."

Bà Lục vỗ tay Lục Nhã Tình, sau đó nhìn Lục Tế Tân, tiếp tục nói: "Thừa dịp tôi còn kiên nhẫn, bây giờ cô nhặt nó lên, sau đó xin lỗi Tình Tình, tôi sẽ tha cho cô lần này."

"Nhưng mà cô phải nhớ kỹ, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn. Nếu cô lại bắt nạt Nhã Tình thì cho dù ông cụ không vui, tôi cũng sẽ đuổi cô đi."

Lục Tế Tân hơi mờ mịt, nói thật thì từ đầu đến giờ cô chỉ nói hai câu, sau đó vẫn ngồi ở đây không hề động đậy.

Cô mới đọc mười mấy trang sách trong tay, Lục Nhã Tình đã đi đến, nói những câu khó hiểu rồi ném nhật ký vào thùng rác.

Lục Tế Tân chưa hiểu gì, bà Lục lại chạy đến nhìn từ trên cao xuống chỉ trích.

Lục Tế Tân cảm thấy rất oan uổng, cô vẫn chưa làm gì mà.

Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến những quyển truyện ngược thời cấp hai, nữ chính luôn bị nữ phụ hãm hại, bị vu oan chửi bới lại không thể chối cãi, không thể đáp trả.

Bây giờ tình tiết này rất giống trong đó.

Nhưng đáng tiếc cô không phải nữ chính.

Bởi vì không ai có thể hãm hại được cô!



Lục Tế Tân chậm rãi lấy cây bút ghi âm từ trong ngực ra, giơ lên, lẳng lặng nhìn hai người: "Ngại quá, tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, vậy không bằng nghe thử xong chúng ta từ từ nói chuyện."

Trong giây phút nhìn thấy bút ghi âm, sắc mặt của Lục Nhã Tình trở nên méo mó.

Vậy mà chị ta lại ghi âm!

Không chỉ thế đâu? Lục Tế Tân chuyển động ngón tay trắng nõn, lấy camera từ nút áo sơ mi ra: "Nếu như không nghe rõ, ở đây còn có camera. Hôm nay tôi có thời gian, hai người có thể từ từ xem."

Lục Nhã Tình: "⊙o⊙..."

Con mẹ nó, chị ta là đặc công à, chuẩn bị đầy đủ như thế.

"Mẹ à." Lục Nhã Tình bỗng nhiên ôm lấy bà Lục, kéo bà đi: "Không có việc gì, là do con ném quyển nhật ký, con chỉ muốn cho chị Tế Tân thấy mình đã buông bỏ tình cảm với anh Tu Minh, đây là lời hứa của con."

Bà Lục mờ mịt, không hiểu rõ tình hình: "Chẳng phải con trân trọng quyển nhật ký kia nhất sao?"

Lục Nhã Tình gật đầu: "Vâng, chỉ có thể vứt bỏ thứ mình trân trọng nhất mới có thể cho thấy được quyết tâm từ bỏ anh Tu Minh của con."

"Chờ một lát." Lúc thấy hai người muốn rời đi, Lục Tế Tân đột nhiên gọi bọn họ lại, sau đó cô nhích mũi chân, đẩy thùng rác đến trước mặt Lục Nhã Tình.

Cô hất cằm, chớp đôi mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn Lục Nhã Tình: "Vứt bỏ thì vứt bỏ triệt để, xé đi."

Xé ư! Bỗng nhiên Lục Nhã Tình ngước mắt lên, nghiến răng.

Đây là đồ vật cô ta trân trọng nhất.

"Không muốn xé à?" Bàn tay trắng nõn của Lục Tế Tân cầm bút ghi âm, đung đưa trước mặt Lục Nhã Tình.

Khi nhìn thấy bút ghi âm, Lục Nhã Tình cụp mắt xuống, che đi ánh mắt lạnh lẽo.

"Em xé!"

Cô ta chậm rãi xoay người nhặt quyển nhật ký lên, xé thành từng mảnh.

Bà Lục không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi này, từ bỏ Cố Tu Minh thì từ bỏ đi, lại còn phải xé quyển nhật ký.

Không cần thiết.

Bà kéo Lục Nhã Tình lại, khuyên nhủ: "Tình Tình, đừng xé, giữ làm kỷ niệm cũng được."

Ánh mắt Lục Nhã Tình sáng lên, vô thức ngước mắt.

Sau đó cô ta lại thấy bút ghi âm trong tay Lục Tế Tân đã đổi thành camera trên cúc áo.

Cô ta nghiến răng, đè sự ấm ức trong lòng xuống, cười dịu dàng với bà Lục: "Không được, con muốn xé, như thế mới có thể tạm biệt quá khứ."

Cô ta nói xong bèn cúi đầu dùng sức xé.