Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 42: 42: Cô Lục Đã Trở Về




Sau khi cúp điện thoại, ông cụ Lục vẫn cười đến nỗi khóe miệng không thể khép lại được, người giúp việc ở xung quanh thấy vậy đều cười theo, đồng thanh khen ngợi cô chủ cả.

Bầu không khí trong phòng đang vui vẻ, đột nhiên có một giọng nữ sảng khoái truyền đến: "Ba, tìm được bé con(*) về, sao không nói cho con biết?”

(*) 囡囡: Bé con, cách gọi những đứa trẻ một cách thân mật

Tất cả những người ở trong phòng nghe được giọng nói này đều đồng loạt ngẩn ra, ngay sau đó quản gia phản ứng lại, dẫn theo người giúp việc bước tới nghênh đón:

"Cô út đã về.”

Cô chủ chân chính của nhà họ Lục, cô của đám người Lục Thừa Kế, Lục Thu Lam.

Khi nhìn thấy con gái, nét cười trên mặt ông cụ Lục càng trở nên rạng rỡ hơn, ông vô thức nói: "Con còn không biết xấu hổ mà trách bố à. Chính con chạy đến hải đảo không biết nằm ở đâu, điện thoại gọi cũng không nghe máy, bố làm sao tìm con hả?”

Nói đến đây, ông cụ Lục dường như nhớ tới cái gì đó, niềm vui gặp lại con gái liền thay đổi thành sự khó chịu, ông tức giận hậm hừ: "Con gái bất hiếu, con nói xem, con đã bao nhiêu năm không trở về rồi!”

Ông đã già, lại nhiều năm không nhúng tay vào chuyện trên công ty, ông đã không còn dáng vẻ kiềm chế vui buồn như trước kia, không để cho người ta nhìn ra cảm xúc, mà lại trở thành một ông già hơi trẻ con.

Trong lúc nói chuyện, khóe mắt của ông đã ẩm ướt.

Nhóc con chết tiệt này, nhiều năm rồi không trở về thăm ông, không sợ cái xương này của ông không còn sao!

Lúc này, tâm trạng của ông cụ Lục rất phức tạp, có niềm vui mừng khi gặp lại con gái, có nỗi oán giận con gái nhiều năm rồi không trở về, còn có một tia thương cảm đau lòng.

Con nhóc này, nhiều năm như vậy cũng không thể nghĩ thông suốt!

Năm đó việc Lục Tế Tân mất tích đã mang đến đả kích vô cùng nặng nề cho hai nhà Lục Triệu, bà thông gia nhà họ Lục giơ nạng đánh ba Lục một trận.

Nếu như không phải sau này tinh thần mẹ Lục xảy ra vấn đề, e rằng hai người đã ly hôn rồi.

Lúc ấy Lục Thừa Kế còn nhỏ, chỉ mới 10 tuổi, sau khi biết tin em gái mất tích thì tự nhốt mình trong phòng ba ngày.

Thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được giày vò, lúc ấy thiếu chút nữa sống không nổi.

Nhà họ Lục rối tung lên, ông cụ Lục bị đả kích, nằm trên giường bệnh, ông Lục chỉ biết quỳ trên mặt đất xin lỗi mọi người. Bên nhà họ Triệu vô cùng căm hận ông ta, còn có Triệu Mẫn Nghi, thần kinh thất thường không nhận ra ai.

Khi đó toàn bộ nhà họ Lục đều dựa vào Lục Thu Lam chống đỡ.

Cô gái dưới 30 tuổi với bờ vai mỏng manh đã một mình gánh vác mọi thứ.

Bà ta vừa an ủi người nhà, vừa tìm bé con khắp nơi, còn phải tranh thủ thời gian xử lý chuyện của công ty.



Bà ta không nói một lời, xử lý tất cả mọi chuyện ổn thỏa, tất cả mọi người đều khen ngợi cô khăn trùm không nhường mày râu*, nói ông cụ Lục có phúc, sinh ra một cô con gái giỏi.

* khăn trùm không nhường mày râu (巾帼不让须眉): ý nói phụ nữ không thua kém đàn ông

Khen ngợi bà ta ổn trọng, bình tĩnh, có phong thái đại tướng.

Nhưng mà chỉ có ông cụ Lục biết, bà ta không dám để mình dừng lại, sợ rằng khi mình vừa dừng lại thì cả người sẽ suy sụp.

Nếu như nói tình cảm của Triệu Mẫn Nghi đối với bé con là tình mẫu tử, là tính trời sinh, vậy đối với Lục Thu Lam mà nói, bé con chính là trụ cột tinh thần của bà ta.

Bé con mất tích, người bị đả kích nhất không phải là mẹ ruột Triệu Mẫn Nghi mà là người cô Lục Thu Lam.

Cuộc đời của Lục Thu Lam tương đối gập ghềnh, mới kết hôn không lâu thì người chồng yêu quý đã qua đời vì tai nạn xe, bản thân vì quá đau đớn mà sảy thai.

Dưới sự đả kích hai lần liên tiếp, Lục Thu Lam vốn không còn ý chí muốn sống, đã mấy lần có ý nghĩ muốn chết.

Triệu Mẫn Nghi đã dẫn bé con mới sinh đến trước giường bệnh của bà ta, nói cho bà ta biết, sau này bé con chính là con gái của bà ta.

Lục Thu Lam nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của đứa bé mà cẩn thận nắm lấy, lúc này mới có ý chí muốn sống.

Bà ta từ từ khôi phục trở lại, coi bé con là con gái ruột của mình.

Có thể nói, khi còn bé, Lục Thu Lam là người ở bên cạnh bé con nhiều hơn cả mẹ ruột Triệu Mẫn Nghi.

Chờ đến khi nhà họ Lục đã ổn định, cuối cùng bà ta vẫn không tìm được bé con, Lục Thu Lam liền một mình đi ra nước ngoài, mười mấy năm không trở về.

——

Người trở về cùng với cô Lục còn có một cô gái hai mươi mấy tuổi, dịu dàng nhã nhặn.

Mẹ Lục nhìn thấy cô ta, trên mặt lộ ra vẻ hiền hòa: "Cô gái này chính là Yên Nhiên đúng không.”

Cô Lục đang nói chuyện với ông cụ Lục nghe vậy, liền vỗ trán một cái, cười nói: "Nhìn em kìa, lại quên giới thiệu rồi, đây là Thịnh Yên Nhiên, con gái nuôi của em.”

Người nhà họ Lục đều đã nghe qua tên Thịnh Yên Nhiên nhưng chưa từng thấy người thật.

Thịnh Yên Nhiên là con gái của trợ lý cô Lục, trợ lý đi theo cô Lục nhiều năm, tình cảm hai người rất tốt, cô Lục rất thích con gái của người trợ lý này. Bà ta là người cả đời không có con nhưng vô cùng thích con nhà người khác.

Cho dù là con cái nhà ai, chỉ cần có dáng dấp đẹp, tính cách tốt, thì sẽ chịu nhìn thêm hai lần, cũng như chịu dẫn dắt.



Theo lý mà nói, Thịnh Yên Nhiên chỉ là con của trợ lý, không có khả năng nhận cô Lục làm mẹ nuôi. Nhưng khi cô ta 12 tuổi, trợ lý của bà ta qua đời vì ung thư gan, cô ta trở thành một đứa trẻ không có mẹ.

Ba và mẹ ly hôn nhiều năm, mẹ kế vốn không nguyện ý tiếp nhận cô ta.

Cô gái nhỏ chợt mất đi mẹ, ba ruột lại lạnh lùng như thế, cô Lục nhìn không nổi mới nhận nuôi cô ta.

Vốn chỉ là có lòng tốt bình thường, cô Lục cũng không trông cậy vào cô gái nhỏ có thể coi mình là người thân, chỉ là muốn cho cô ta một chỗ ở, nhưng cô gái nhỏ lại rất ngoan ngoãn, hiếu thuận với cô Lục, trở thành tri kỷ như con gái ruột.

Từ từ cô Lục cũng hoàn toàn tiếp nhận cô ta.

Cô Lục một mình ở nước ngoài, mọi người nhà họ Lục rất lo lắng, bây giờ có một cô gái nhỏ ở bên cạnh, người nhà họ Lục cũng rất vui vẻ, không ngăn cản.

"Đứa nhỏ này, thật xinh đẹp." Mẹ Lục từ ái nắm lấy tay Thịnh Yên Nhiên, liên tục khen ngợi: "Tính tình cũng tốt, chững chạc.”

Lục Nhã Tình ngồi bên cạnh mẹ Lục, ôm cánh tay mẹ Lục, ghen tị làm nũng: "Mẹ có người mới quên người cũ, không thèm con gái nữa rồi.”

"Con nhóc hẹp hòi này." Mẹ Lục xoay người chọc nhẹ lên chóp mũi Lục Nhã Tình, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Bởi vì cô Lục trở về, người giúp việc nhà họ Lục liên tục bận rộn, vừa phải chuẩn bị bữa trưa vừa phải dọn dẹp phòng.

Ông cụ Lục vui vẻ hỏi bà ta: "Muốn ăn cái gì?” Không phải ông không biết khẩu vị của con gái mà là vì con gái ở nước ngoài nhiều năm, quen ăn món Tây, không chừng khẩu vị cũng sớm đã thay đổi.

Cô Lục: "Không gấp, Tế Tân đâu, không phải nói là đã tìm về rồi sao, lần này con trở về là vì bé con.”

Giọng điệu nói chuyện khó nén sự kích động, cô Lục tựa như cố gắng kiềm chế nước mắt nơi khóe mắt.

Nghe nói vậy, Thịnh Yên Nhiên ngồi bên cạnh bà ta rũ mắt xuống, lông mi dài nhẹ nhàng che lấp cảm xúc trong mắt.

Thịnh Yên Nhiên ở nước ngoài vẫn luôn để ý đến chuyện này, không phải cô ta tò mò quan tâm Lục Tế Tân, mà là bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù cô ta không muốn biết bất cứ tin tức nào về Lục Tế Tân, cũng sẽ luôn có người nhắc nhở bên tai cô ta.

Thịnh Yên Nhiên là con gái nuôi của cô Lục, được cô Lục nhận nuôi, nhưng trên thực tế hộ tịch của cô ta không phải ở nhà họ Lục mà là ở chỗ ba ruột.

Đứa trẻ có ba, không phải là trẻ mồ côi, không đủ điều kiện nhận con nuôi.

Mặc dù cô Lục thích cô ta, nhưng không có ý định dời hộ tịch của cô ta tới đây.

Dù sao một khi dời hộ tịch thì sẽ có tư cách kế thừa nhà họ Lục.

Cô Lục không có con cái, mặc dù không dời hộ tịch Thịnh Yên Nhiên, nhưng cô ta ở bên cạnh cô Lục nhiều năm, mà cô Lục cũng chỉ nuôi một đứa con là cô ta, sau này chắc chắn sẽ cho cô ta một khoản tài sản lớn.

Nhưng bây giờ thì khác, đứa nhỏ cô Lục vô cùng yêu thương, Lục Tế Tân đã trở lại!