Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 41: 41: Nhà Khoa Học Trẻ




Lục Nhã Tình yên lặng ngồi trên sô pha với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài nét lo lắng vừa khéo.Cô ta cũng không lo lắng chuyện này là thật hay giả, bởi vì có một số chuyện căn bản không có cách nào chứng thực.Lục Tế Tân là tình nhân của Ngôn Vô Thanh là kết quả tốt nhất, nhưng nếu không phải cũng không sao.

Nhà họ Lục cũng không thể chạy đến chỗ Ngôn Vô Thanh hỏi Lục Tế Tân có phải làʍ ŧìиɦ nhân của anh ta không?

Chỉ cần Lục Tế Tân ngồi xe Ngôn Vô Thanh, vậy là đủ rồi.

Cho dù Lục Tế Tân có cố gắng phủ nhận, thám tử cũng không thể điều tra ra chứng cứ cụ thể, vậy cũng vô dụng.

Bởi vì cô không thể chứng minh mình và Ngôn Vô Thanh không có liên quan.

Cô cũng đã đi xe của người ta rồi mà còn không biết xấu hổ nói không liên quan sao?

Không cần biết cô liên quan nhiều hay ít, chỉ cần Lục Tế Tân có một vết nhơ như vậy, nhà họ Lục sẽ không gả cô vào nhà họ Cố.

Dù sao việc kết thông gia là vì sự phát triển sau này của công ty, không phải vì gây thù chuốc oán.

Ông nội gọi điện thoại tới, Lục Tế Tân không dám không nghe máy.

Lục Nhã Tình đã có thể đoán ra thái độ của cô, không gì khác hơn hai điều này, phủ nhận hoặc ngầm thừa nhận.

Cho dù như thế nào đi nữa thì Lục Tế Tân cũng phải trở về giải thích chuyện này.

Nghĩ đến đây, Lục Nhã Tình không thể khống chế được tâm trạng kích động của mình.

Cuối cùng cũng có kịch hay để xem.

Thế nhưng cô ta đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng, cũng không thể nghĩ ra kết quả này.

Người nhận điện thoại không phải Lục Tế Tân mà là Nhϊếp Vũ Đồng.

"Là ông Lục ạ." Nhϊếp Vũ Đồng rất phấn khích: "Chị Tế Tân ở tròng phòng thí nghiệm, bây giờ không thể đi ra, lát nữa cháu sẽ bảo chị ấy gọi qua cho ông ạ? Ông có chuyện gì không?”

Còn phải chờ một lát nữa mới gọi lại à? Chỉ là phòng thí nghiệm cũ rách thôi mà, còn thật sự xem nó là một sự nghiệp à.

Ông Lục nghe thấy bên kia nói chuyện bèn nhíu mày, trực tiếp nói thẳng với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ba, ba bảo cô ta đi kêu Lục Tế Tân đi.”

Ông cụ Lục không để ý tới ông Lục, trái lại còn nói chuyện với Nhϊếp Vũ Đồng: "Cháu là trợ lý của Tế Tân à?”

“Dạ, cháu là trợ lý sinh hoạt của chị Tế Tân, cháu tên là Nhϊếp Vũ Đồng." Nhϊếp Vũ Đồng nhiệt tình giới thiệu bản thân.



"À." Ông cụ Lục cười nói: "Lúc trước trong nhà định thuê trợ lý sinh hoạt cho Tế Tân, không nghĩ tới con bé lại tự mình thuê.”

Nhϊếp Vũ Đồng nghe được câu này liền cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô ấy gãi đầu nói: "Cháu không phải do chị Tế Tân thuê, cháu vốn là nhân viên của Nghiên Mị, là do tổng giám đốc Ngôn tuyển chọn.”

Thật ra Nhϊếp Vũ Đồng không phải là người giỏi nhất mà bởi vì tuổi cô và Lục Tế Tân tương đương nhau, như vậy sẽ dễ có tiếng nói chung nên mới để cho cô đi qua.

Quả nhiên lại dễ dàng nói ra tổng giám đốc Ngôn như vậy.

Điện thoại của ông cụ Lục không để loa ngoài, nhưng mà ông lớn tuổi, lãng tai nên âm lượng cuộc gọi được cài đặt rất lớn, phòng khách lại vô cùng yên lặng, vì vậy tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Ông Lục bắt đầu nhíu mày.

Bà Lục cũng cảm thấy căng thẳng hẳn lên, hình như Ngôn Vô Thanh rất quan tâm đến Tế Tân, chẳng lẽ không phải làʍ ŧìиɦ nhân mà là hai người đang yêu đương nghiêm túc ư?

Ông cụ Lục dừng một chút rồi hỏi: "Tổng giám đốc Ngôn của Nghiên Mị à?”

"Dạ." Nhϊếp Vũ Đồng nói: "Đúng vậy, chính là Nghiên Mị." Cô ấy nghe ra thắc mắc của ông cụ Lục lão gia tử, cho nên giải thích thêm một câu: "Chị Tế Tân là trưởng phòng nghiên cứu và phát triển ở Nghiên Mị.”

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng khách đều cùng lúc ngẩn người.

Bọn họ suýt chút đã quên mất Lục Tế Tân là sinh viên tài năng của ngành sinh học, cô đã học nghiên cứu sinh, chắc chắn sẽ hợp tác với các doanh nghiệp nổi tiếng.

Nhưng điều kỳ lạ là cô chỉ là người nghiên cứu và phát triển mà thôi, vì sao Ngôn Vô Thanh lại cho cô một trợ lý sinh hoạt chứ, nhà khoa học người ta cũng không có.

Ông cụ Lục cũng nghĩ đến điều này, ông lớn tiếng cười lên, mang theo vài nét đùa giỡn hỏi: "Phúc lợi của công ty các cháu tốt vậy, còn chu cấp xe cho nhân viên nghiên cứu phát triển à?”

Nhϊếp Vũ Đồng cũng nở nụ cười, cô ấy nghĩ rằng ông nội hiền lành thích nói đùa với mình: "Đúng vậy, phúc lợi của công ty chúng cháu rất tốt, nhưng mà tổng giám đốc Lục thì khác.”

Khi nói đến đây, giọng điệu của cô ấy trở nên hơi nghiêm túc, cô ấy cũng không gọi là chị Tế Tân nữa mà là tổng giám đốc Lục: "Tổng giám đốc Lục là cổ đông của Nghiên Mị, các phương pháp phối chế trong hạng mục quan trọng độc quyền của Nghiên Mị là do đội ngũ tổng giám đốc Lục làm ra.”

Nếu đã nói đến đây, Nhϊếp Vũ Đồng dứt khoát nói thêm một chút: "Ông Lục có thể tìm kiếm trên Baidu, tổng giám đốc Lục là học giả nghiên cứu khoa học vô cùng xuất sắc, còn được ca ngợi là nhà khoa học trẻ xuất sắc nhất trong ngành sinh học mấy chục năm gần đây.”

Ông cụ Lục:...

Ba và mẹ Lục: (o_o)?

Lục Thừa Viễn: "A, đúng là một trò cười.” Cậu ta nói xong liền đứng dậy, rời đi.

Lục Thừa Kế cũng nói công ty có việc rồi cũng rời đi theo.



Chỉ có Lục Nhã Tình ngồi trên sofa với vẻ mặt cứng ngắc, giống như một tên hề.

Cô ta nhớ tới lời nói lúc trước của mình, hành động lúc trước của mình liền gắt gao cắn môi dưới.

Làm thế nào có thể được?

Lục Tế Tân làm sao có thể là nhà khoa học chứ?

Cô hoàn toàn không có dáng vẻ của một nhà khoa học.

Cô ta cũng không biết vì để an ủi mình hay là vì chứng thực mà mở điện thoại ra, tìm kiếm ba chữ Lục Tế Tân trên Baidu.

Không bao lâu sau đã nhảy ra giới thiệu về cô, hàng trên là thành tích và vinh dự lóa mắt, mỗi một giải thưởng đều là thật, không giống như giải thưởng mạ vàng được mua từ nước ngoài hay là giải thưởng vinh dự do trong nhà tài trợ của các cô.

Tầm mắt Lục Nhã Tình nhìn chằm chằm vào một hàng chữ:

Đại diện cả nước tham gia cuộc thi sinh học Olympic quốc tế và giành giải nhất.

Phía dưới còn có một số tên giải thưởng nghiên cứu, cô ta không biết nên tùy tiện tìm kiếm một giải thưởng, đều là giải thưởng vô cùng chuyên nghiệp, tiêu chuẩn cao.

Bà Lục cũng choáng váng, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm, khi nhìn vào một loạt vinh dự lấp lánh phía trên, bà đột nhiên cảm thấy hai má mình nóng lên.

Cách đây không lâu, bà còn gọi điện thoại cho giáo viên của Lục Tế Tân, nói không cho cô vào phòng thí nghiệm.

Giáo viên đó chắc đang cười nhạo bà!

Trong mấy người này, chỉ có ông cụ Lục là thật lòng vui vẻ, liên tục nói giỏi, cẩn thận hỏi Nhϊếp Vũ Đồng tất cả mọi thứ về Lục Tế Tân.

Thông tin điều tra của nhà họ Lục lúc trước không có chi tiết như vậy, chủ yếu là vì chứng minh thân phận, vì vậy phương hướng điều tra đều là lúc còn nhỏ.

"Tế Tân lợi hại như vậy sao?" Ông cụ Lục kinh ngạc, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh ổn trọng lúc trước, giống như là một Lão Ngoan Đồng, thật lòng kiêu ngạo vì cháu gái của mình.

Dĩ nhiên rồi ạ." Nhϊếp Vũ Đồng nói mãi không ngừng, Lục Tế Tân là thần tượng của cô ấy, là nữ thần của cô ấy, là người Nhϊếp Vũ Đồng sùng bái nhất, các thành tựu của cô cô ấy đều nắm trong lòng bàn tay: "Thương hiệu Nghiên Mị cũng là xuất hiện từ chất men do chị Tế Tân đề xuất. Chị Tế Tân siêu lợi hại, không chỉ là cổ đông của Nghiên Mị mà còn là nhân viên nghiên cứu và phát triển quan trọng nhất.”

"Lúc trước có một vấn đề khó giải quyết, đội nghiên cứu và phát triển đã làm nửa năm cũng không phá giải được, tổng giám đốc Ngôn mời chị Tế Tân tới, chỉ ba ngày, trong vòng ba ngày đã giải quyết được. Ông nội Lục, ông phải biết rằng, đội ngũ nghiên cứu và phát triển của công ty chúng cháu, trên trường quốc tế đều rất nổi tiếng, đều tốt nghiệp đại học hàng đầu thế giới, đều là tiến sĩ, mà bọn họ còn phải chịu thua chị Tế Tân.”

Ông cụ Lục cười ha ha: " Tế Tân của chúng ta thông minh nhất!”

Nhϊếp Vũ Đồng gật đầu: "Chị Tế Tân làm cái gì cũng giỏi.”