Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 167-1: Chứng cứ vụ án (2)




"Shit!"

Ngô Viễn An khẽ nguyền rủa một tiếng, đấm mạnh lên bàn. Đùng một tiếng đóng sập màn hình máy tính đang phát đoạn video giám sát, nhắm nghiền hai mắt.

Thời gian Tiêu Nhã hẹn anh đến khách sạn là tám giờ tối ngày hôm qua, mà mới vừa hẹn anh qua thì cô lập tức ở cùng một người đàn ông khác gần một ngày một đêm.

Hơn nữa, còn gửi đoạn ghi âm cho cảnh sát ... Khoảng cách gần như vậy, trừ Tiêu Nhã ra thì không thể nào có người thứ hai làm được!

Nhã Nhã, anh cho rằng cô là người phụ nữ của mình, anh tin tưởng cô, thậm chí căn bản không muốn hoài nghi cô, tại sao người phụ nữ của anh lại làm ra loại chuyện này để hãm hại anh chứ?

Cô và Jack là cùng một bọn?

Jack, một người đàn ông tầm thường đi theo ba anh làm trợ lý nhỏ mấy năm, lại là ai?

Rất nghi ngờ tạo thành trong lòng Ngô Viễn An, anh từ từ mở mắt ra, trong con ngươi phủ đầy tia máu, chớp mắt một cái giống như đã già đi mười tuổi...

Thời cơ, đã đến rồi.

Tiểu Ngư tiến lên một bước, lấy lại bình tĩnh, hỏi, "Ngô tiên sinh, liên quan tới những vấn đề tôi vừa đặt câu hỏi, anh quyết định trả lời đúng không?"

Nam Cung Thấu nghe giọng thẩm vấn cứng rắn của Tiểu Ngư một hồi thì khóe miệng không khỏi cong cong, vô hình trung hưng phấn cười.

Dụ thẩm, quan trọng là quan sát, mấu chốt ở chỗ có thể bắt được timing (*) cao nhất hay không . . .

(*) Sự chọn đúng lúc; sự khéo léo trong việc tính giờ để thực hiện một kết quả mong muốn

Ngoại trừ diễn xuất vô cùng trôi chảy của Nhan tiểu thư, thì về phương diện phối hợp với Thấu đại thiếu anh, kỹ thuật cũng là hạng nhất.

Con cá này, vẫn là càng dạy càng tiến bộ.

*********

"Để tôi giải thích trước, tại sao tôi lại nói, cái chết của anh cả có liên quan với tôi. . ."

Cuối cùng Ngô Viễn Thanh cũng lên tiếng, bắt đầu trả lời, "Thật ra thì anh cả tôi từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ và chứng ưu buồn, chỉ là nhà chúng tôi dạy rất nghiêm, ba lại kỳ vọng rất cao với anh cả, không lúc nào không nghiêm khắc yêu cầu anh ấy phải làm được tốt nhất.

Anh cả cùng tất cả mọi người đều không hòa thuận lắm, bao gồm cả tôi. Sau đó, cũng bởi vì một chuyện xảy ra nên anh ấy mới bắt đầu từ từ chấp nhận người em trai này, đồng ý lên tiếng nói chuyện với tôi.

Tôi nhớ rất rõ, lúc tôi học lớp hai tiểu học, tan học về đến nhà liền thấy anh cả đang tự hủy hoại mình, chảy rất nhiều máu, tôi bị dọa sợ, cõng anh ấy đến bệnh viện, may mắn là kịp thời chữa trị nên anh ấy được cứu sống.

Sau chuyện này, ba tôi hỏi phát sinh chuyện gì, tôi sợ anh cả chịu phạt nên đã nói với ba là do tôi đùa dai quá bướng bỉnh, bắt nạt anh cả không thích nói chuyện nên vô tình cầm dao làm cánh tay anh ấy bị thương. Ba đối với lời tôi nói rất tin tưởng không nghi ngờ chút nào, cũng không có ép hỏi tiếp, ngày hôm đó tôi bị ba đánh cho một trận, quỳ ở trong phòng khách suốt đêm, bị phạt một tuần lễ không cho phép ăn cơm tối mới coi như bỏ qua.

Sau sự kiện đó, anh cả bắt đầu tình nguyện nói chuyện với tôi, chính xác mà nói, anh cả từ mười tuổi đến mười lăm tuổi chỉ tin tưởng tôi, chỉ tình nguyện nói chuyện với một người là tôi. . ."