Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 166-2: Chứng cứ vụ án (1)




Tiểu Ngư ngừng một lát, nghe Ngô Viễn An nói, cô cũng chỉ trầm mặc, không hỏi nữa.

Chẳng qua là cô và Nam Cung Thấu là giả mạo thân phận cảnh sát, đợi đến khi luật sư tới thì có thể bị vạch trần rồi khiến cho tất cả phức tạp hơn hay không?

Tiểu Ngư bất an liếc nhìn Nam Cung Thấu, cô nhìn thấy gương mặt anh không hề gợn sóng, ổn định ngồi trên ghế uống trà với đôi mắt am tường không đáy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống như một con cáo già ngàn năm, vĩnh viễn cũng nhìn không thấu.

Người này, có phải đã nghĩ ra kế sách nham hiểm nào đó rồi hay không?

Quả nhiên, Nhan Tiểu Ngư vẫn rất hiểu Thấu thiếu gia.

Sau khi trong đầu cô mới vừa nghi ngờ như vậy thì liền nghe tiếng gõ cửa truyền đến lần nữa ———

Người đến chính là giám đốc khách sạn này.

Thấu thiếu gia lại tiếp tục sử dụng thân phận cảnh sát giả, yêu cầu giám đốc khách sạn giao ra ghi chép thông tin khách hàng đến mướn phòng.

"Ngô Kiệt Khắc?" Ngô Viễn An nhìn thấy cái tên trên căn phòng, mặt đầy nghi ngờ hỏi, "Đây là ai?"

"Vị khách này đặt hai căn phòng", giám đốc khách sạn nói, "Theo thứ tự là phòng 4018 ở lầu 4, và phòng 5018 ở lầu năm này."

"4018?" Ngô Viễn An nổi lên nghi ngờ, "Người mướn phòng 4018 không phải là phụ nữ sao?"

"4018 và căn phòng này được đặt cùng một lúc", giám đốc chỉ chỉ ghi chép, "Hẳn là đặt phòng khoảng 5 giờ chiều hôm qua, tám giờ có người tới nhận thẻ vào ở."

Giám đốc vừa nói thì sắc mặt Ngô Viễn An lần lượt chuyển sang xanh đỏ, dần dần thành màu xám tro.

Tiểu Ngư phối hợp cám ơn với giám đốc, sau khi tiễn ông ấy đi xuống thì đóng cửa lại. Cô vừa xoay người lại liền nghe được Ngô Viễn An vỗ đùi một cái, đứng lên, "Ngô Kiệt Khắc là Jack, chẳng trách tôi từng gặp qua hắn và Nhã Nhã sống chung một phòng, thì ra hắn và Tiêu Nhã lại. . ."

Vừa nói, Ngô Viễn An vội vàng liếc nhìn thời gian thì phát hiện đã hơn tám giờ rưỡi tối thì nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại thứ nhất là gọi cho Tiêu Nhã, kết quả là tắt máy.

Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho trợ lý, trợ lý nói nửa tiếng trước Tiêu tiểu thư đã lên máy bay đi nước Pháp, muốn liên lạc thì phải đợi mười tiếng sau.

Ngô Viễn An để điện thoại di động xuống, sắc mặt bất an.

"Xem ra Ngô tiên sinh là tới khách sạn này để tìm người đẹp", Nam Cung Thấu giương mắt, nhắc nhở mà hỏi, "Ngô tiên sinh, anh có cần điều ra khoảng thời gian buổi trưa hôm nay, trước Ngô tiên sinh anh tới thì ai đã vào phòng Tiêu tiểu thư không?"

Ngô Viễn An suy nghĩ một hồi, mặc dù trong đầu toàn là những lời chính miệng mình nói tin tưởng Nhã Nhã, có thể đối mặt với những tình huống như vậy nhưng cuối cùng Ngô Viễn An vẫn cắn răng một cái, nói: "Được !"

Dưới sự hỗ trợ của giám đốc và bảo an, bọn họ dễ dàng điều tra ra video giám sát hôm đó, bắt đầu từ tám giờ tối hôm trước, trong phòng Tiêu Nhã có một người đàn ông mặc áo đen cùng với mũ lưỡi trai rộng vành ở cùng cô, đến buổi chiều ngày hôm nay mới rời đi, hơn nữa lúc rời đi thì sợi tóc của người đàn ông đó rõ ràng đang nhỏ giọt, tượng trưng cho việc vừa tắm xong. Rốt cuộc, gương mặt Ngô Viễn An vì tức giận mà vừa phồng vừa đỏ như gan heo!