Mà đối với An Diệc Diệp, thế cục ba chân mà thay đổi đã mang tới ảnh hưởng đối với cô, một trong những ảnh hưởng lớn nhất là ở nhà họ Nguyễn.
Cô vừa mới vào cửa, quản gia đã bảo cô đến phòng khách một chuyến.
Lúc An Diệc Diệp đi vào, bầu không khí trong nhà họ Nguyễn không bình thường lắm.
Vừa đi vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bà Nguyễn.
Trong ấn tượng của cô, cô chưa từng nghe giọng nói nhẹ nhàng như vậy của bà Nguyễn, mà còn lộ ra vẻ dịu dàng, không mang theo chút hung hăng nào.
"Chờ lát ông có thể thấy con bé rồi, hẳn là ông chưa từng nói chuyện với con bé."
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của bà ta, An Diệc Diệp tò mò đi vào.
Ngay sau đó nhìn thấy bà Nguyễn không ngồi ở vị trí cao nhất như bình thường, mà ngồi ở vị trí bên sườn.
Còn bên cạnh bà ta có một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ đang ngồi.
Mái tóc nâu hơi xoăn, đường cong góc mặt cực kỳ mềm mại, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, dịu dàng nho nhã.
Nhìn thì là một người có tính cách cực kỳ dịu dàng.
An Diệc Diệp lần đầu tiên thấy người này, trước đây chưa từng gặp ở nhà họ Nguyễn.
Nhưng theo thái độ của bà Nguyễn đối với ông ta, người này có vẻ không tầm thường.
Bà Nguyễn vừa mới nhìn thấy An Diệc Diệp là lộ ra một nụ cười ấm áp.
Trước đây bà ta cũng thường xuyên cười, nhưng lại là nụ cười nhạt xuất phát từ phép lịch sự. Nhưng hôm nay lại khác, ngay cả trong mắt cũng nhuộm đầy ý cười.
An Diệc Diệp không nhịn được mà nhìn lướt qua người đàn ông, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Bà Nguyễn vẫy tay với cô.
"Diệc Diệp, con qua đây."
An Diệc Diệp gật đầu, đi tới đứng bên cạnh bà ta.
"Bà Nguyễn."
Mặc dù bà Nguyễn đã nhận cô là con gái nuôi, nhưng An Diệc Diệp vẫn luôn không dám gọi bà là mẹ.
Bà Nguyễn giữ chặt tay cô, từ tốn nói: "Đây chính là An Hồng Ngọc."
An?
Hôm nay nghe được cái tên này, An Diệc Diệp không nhịn được kinh ngạc.
An Hồng Ngọc, không phải là cái người mà hai ngày trước mới nghe đồn là bị nhà họ An tước quyền người thừa kế, còn bị đuổi ra ngoài sao?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Theo như An Diệc Diệp được biết, nhà họ An và nhà họ Nguyễn không đội trời chung, chưa từng xuất hiện cùng nhau thế này.
Nhưng hai người trước mặt lại rất hài hòa ở chung.
An Hồng Ngọc quay đầu nhìn An Diệc Diệp, lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Chào Diệc Diệp."
Trong ánh mắt ông ta có chút ý vị mà An Diệc Diệp không đoán ra.
Nhưng cũng không có ác ý.
An Diệc Diệp gật đầu: "Chào chú."
Bà Nguyễn nói tiếp: "Mấy hôm nay Hồng Ngọc sẽ ở đây, hai người sẽ thường xuyên gặp mặt."
An Diệc Diệp nghe bà ta xưng hô thân mật với An Hồng Ngọc như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ lời người bên ngoài đồn đều là giả?
Ngồi một lát, thấy An Diệc Diệp có hơi mất tập trung, bà Nguyễn cũng không giữ cô nữa.
Chờ An Diệc Diệp vừa đi, ánh mắt An Hồng Ngọc mới thu lại khỏi người cô.
Bà Nguyễn nói: "Rất giống ông, đúng không?"
An Hồng Ngọc gật đầu.
Chính xác, đặc thù của nhà họ An đều ở trên người cô...
Nhưng không phải chuyện tốt.
Ngay sau đó, Nguyễn Lê thở dài, nói: "Đáng tiếc, tính cách khác với ông, có nhiều thêm mấy phần yếu đuối."
An Hồng Ngọc biết lo lắng của bà ta, lắc đầu.
"Nó bây giờ giống Lê trước kia, sau này nhất định có thể trở thành gia chủ của nhà họ Nguyễn độc chủ một phương."
Nguyễn Lê lại nói: "Nếu không phải tôi trải qua những chuyện kia, có lẽ vẫn ngây thơ, vô tư giống như ngày trước.
"Mà Diệc Diệp... tôi không nỡ để nó lại chịu khổ..."
Nói xong, trong ánh mắt bà ta dần tràn ngập vẻ chua xót.
An Hồng Ngọc khẽ vỗ lên mu bàn tay của bà.
"Nếu có hai thế lực nhà họ Nguyễn và nhà họ An, không ai có thể động tới con bé."
Nói xong, ông ta hơi nhíu mày: "Đáng tiếc, bây giờ lại xảy ra biến cố."
Nguyễn Lê quay đầu nhìn ông ta, trong mắt có thể phần lo lắng.
"Ông mới từ nhà họ An ra, đã tới nhà họ Nguyễn, không sợ bọn họ biết à?"
"Điều nên biết đều biết rồi. Cũng không thể trốn cả một đời, không bằng nhân cơ hội này công khai ra."
Nghe được câu này, ngay cả bà Nguyễn cũng kinh ngạc mở to mắt.
An Diệc Diệp trở về phòng ngủ của mình, vẫn còn đang nghĩ về An Hồng Ngọc kia.
Mấy ngày sau đó, An Hồng Ngọc đều ở lại nhà họ Nguyễn.
An Diệc Diệp thường xuyên trông thấy ông ta.
Khi thì thưởng trà trong phòng khách, khi thì đọc sách trong đình viện, con người khiêm tốn, nho nhã lạ thường.
Vừa thấy An Diệc Diệp đang nhìn mình, đối phương liền quay đầu, thoải mái cười với cô.
Không chỉ một lần An Diệc Diệp thấy bà Nguyễn nắm tay ông ta, mười ngón tay đan xen...
An Diệc Diệp không nhịn nổi mà tò mò.
Ông ta bị đuổi khỏi nhà họ An, mất đi vị trí người thừa kế, sao vẫn thản nhiên như không vậy?
Ông ta và bà Nguyễn có quan hệ gì?
Mà trong giới kinh doanh, hai ngày nay nhà họ An và nhà họ Nguyễn bất ổn, làm cho không ít công ty bị gặp tai họa.
Nhà họ Nguyễn và tập đoàn M.I vì việc này không thể không dùng việc chèn ép nhà họ Vũ.
Trong tình hình này, nhà họ Vũ vừa mới mất đi gia chủ cũng được thở ra một hơi, thế cục lại vững vàng.
An Diệc Diệp giành thời gian đi mấy chuyến đến cơ sở thu dung, thương lượng với Mai Ấn Cầm chuyện liên quan tới việc xây dựng trại trẻ mồ côi mới.
Buổi chiều, vừa mới bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
An Diệc Diệp nhìn chiếc xe con khiêm tốn trước mặt, lại quay đầu như nhìn sang một bên khác.
Lái xe nhà họ Nguyễn đứng cạnh xe, nhưng sau lưng có một người đàn ông áo đen đứng đấy, có vẻ như đang chịu uy hiếp của anh ta, làm lái xe không dám tiến tới, chỉ có thể lo lắng nhìn cô.
An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
"Xin hỏi có chuyện gì không?"
Trên mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Là cô An đúng không?"
"Đúng là tôi."
"Có người muốn gặp cô, xin mời theo chúng tôi một chuyến."
An Diệc Diệp lại cảnh giác, không hề nhúc nhích.
“Ai muốn gặp tôi?”
Đối phương từ tốn nói: "Cô đi thì biết, mời lên xe."
Nói xong, anh ta quay người đi, mở cửa xe ra.
Vì động tác này mà vạt áo của anh ta có hơi nhấc lên, An Diệc Diệp có thể nhìn thấy trên thắt lưng anh ta có cài một khẩu súng lục...
Cô lập tức nhíu mày.
Đây đâu phải mời, mà là uy hiếp.
An Diệc Diệp im lặng một lát, rồi đi tới.
"Cảm ơn cô An đã phối hợp."
Đối phương lạnh nhạt nói một câu sau đó đóng cửa lại.
Xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố, dần hướng ra ngoài, đi thẳng tới vùng ngoại thành.
An Diệc Diệp nhìn đường phố bên ngoài, nhanh chóng phát hiện con đường này có khá nhiều trạm gác, cấp bậc nghiêm ngặt.
Từ khi xe đi vào con đường này, hai bên liên tiếp xuất hiện trạm kiểm soát.
Nhưng chiếc xe này không dừng lại, chạy thông suốt mười phút.
Mãi cho đến cuối mới dừng lại. Sau khi trải qua ba trạm kiểm tra, hai bên đường dần xuất hiện bóng người.
An Diệc Diệp nghiêng đầu nhìn, thấy bên ngoài cửa sổ cách một đoạn lại có bóng binh sĩ mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp, trên tay cầm súng ống.
Cô nhìn xong, hai mắt liền mở to.
Nơi này rốt cuộc là đâu đây?