Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 207




Nhưng trông Khúc Chấn Sơ vẫn vênh váo khi đi trong này.

Thậm chí, An Diệc Diệp còn thấy khóe miệng của anh mang theo nụ cười mỉm, tâm trạng cực kỳ vui sướng.

Một cảm giác kỳ quái tràn ra trong lòng An Diệc Diệp.

Cô nhìn chung quanh một chút, xung quanh cực kỳ u ám, có hơi đáng sợ.

Khúc Chấn Sơ dẫn cô vào trong một khu nhà, còn chưa thấy rõ có những ai bên trong, cô liền bị một trận cười thê lương dọa, vội ngẩng đầu lên nhìn qua.

Chỉ thấy cách sân không xa, có mấy người đang lôi kéo nhau.

Hai người trong đó còn mặc quần áo y tá.

Một người già lớn tuổi đang cắn chặt tai của một y tá.

Máu me đầm đìa.

Gần như muốn cắn đứt lỗ tai của người đó!

Một người già khác cũng đang xé quần áo của anh ta, họ xúm vào đánh nhau.

Chỉ chốc lát sau, hai y tá mới vất vả cứu được mình ra.

"Đúng là già rồi hồ đồ, sao mỗi lần tôi tới đưa thuốc đều cắn tôi thế? Một ngày nào đó cái tai này sẽ bị ông cắn đứt đấy!"

Y tá kia mới nói một câu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng phía sau. Sắc mặt lập tức trắng bệch.

Anh ta vội đứng thẳng người, gật đầu.

"Anh Khúc, sao anh lại tới? Không nói cho chúng tôi một tiếng để chúng tôi còn chuẩn bị."

Khúc Chấn Sơ khoát tay, đi tới nói: "Sức khỏe của bọn họ vẫn tốt chứ?"

Hai tên y tá vội gật đầu: "Sức khỏe hai người đều rất tốt, tuyệt đối có thể sống được tới chín mươi tuổi."

Khúc Chấn Sơ nghe xong, cười một cách thỏa mãn.

"Chăm sóc tốt cho họ, đừng để họ chết sớm quá."

An Diệc Diệp nghe thấy câu này, mở to hai mắt, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, kéo tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái.

"Sao thế? Sợ à?"

An Diệc Diệp lắc đầu, nhìn hai người già trước mặt.

"Hai người họ chính là ông bà nội của anh à?"

Khúc Chấn Sơ nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng.

"Xét từ quan hệ máu mủ thì đúng là vậy."

Hai người già trước mặt tóc bạc phơ, mặc dù sạch sẽ nhưng dáng vẻ ngu dại, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một điểm nào đó trong không trung.

Chỉ cần có người khẽ lại gần, bọn họ sẽ điên cuồng nhào tới cắn xé, nhìn qua thì hoàn toàn điên rồi.

Nếu người không biết tình hình cụ thể, sẽ thương cảm khi nhìn thấy dáng vẻ này của họ.

Nhưng An Diệc Diệp vừa mới nghe Khúc Chấn Sơ chính miệng nói ra những chuyện mà họ đã làm với anh, lúc này không sinh ra bất cứ cảm tình gì.

An Diệc Diệp nhìn bọn họ, hỏi: "Mấy người Khúc Kiều có đến thăm bọn họ không?"

Khúc Chấn Sơ gật đầu.

"Lúc bị điên nhất, anh mời bọn họ tới xem. Sau không biết thế nào, thần trí như bắt đầu từ từ khôi phục, anh liền tách bọn họ ra."

"Có lẽ tin tức nơi này không cẩn thận bị truyền ra ngoài, Khúc Kiều nghe thấy, cho nên ông ta mới tìm tới anh, yêu cầu anh thả hai người họ ra."

Nói xong, Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn quanh khu nhà một vòng.

Một y tá đang bận rộn, ánh mắt sắc bén của Khúc Chấn Sơ đảo qua từng người.

Nhất định là do y tá ở đây tiết lộ tin tức.

An Diệc Diệp nhìn thấy ánh mắt có hơi kinh khủng của anh, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Không phải sợ Khúc Chấn Sơ trước mặt sẽ tổn thương cô, mà sợ anh mất lý trí.

Cô vội vàng kéo tay Khúc Chấn Sơ.

Cơ thể Khúc Chấn Sơ hơi động, quay đầu nhìn lại, vẻ tàn ác trên mặt biến mất ngay lập tức, hai mắt lấp đầy dịu dàng.

Anh cúi người nhìn An Diệc Diệp trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế? Có phải cảm thấy nơi này không có gì thú vị không?"

An Diệc Diệp thấy anh khôi phục lại vẻ bình thường, liền lắc đầu.

"Hai người bọn họ còn nhận ra ai không?"

"Không biết, có thể nhận thức không thì có gì khác đối với bọn họ đâu. Dù sao cả đời bọn họ đều phải ở đây, không đi được đến đâu hết."

An Diệc Diệp nhếch khóe miệng, nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, không nói gì.

Một lát sau, cô mới quay người nói: "Em hơi mệt, chúng ta về thôi được không?"

Khúc Chấn Sơ lập tức gật đầu.

"Đương nhiên, về lâu đài cổ anh sẽ nấu cơm cho em."

“Được.”

An Diệc Diệp cong môi, lộ ra nụ cười.

"Nhưng mà hôm nay để em làm đi."

Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô.

"Được, hôm nay cho em thể hiện một chút."

Khúc Chấn Sơ kéo cô ra ngoài.

Đi được hai bước, An Diệc Diệp không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Ông nội Khúc Chấn Sơ đang ngồi xổm trên đất, dùng một cây gậy nhỏ chọc ra một lỗ trên đất, đâm từng cái từng cái, nhìn qua thì giống như bị ngu.

Hai người vừa rời khỏi bệnh viện tâm thần, ông già ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp vừa rời đi.

Nhếch mép lộ ra nụ cười quỷ dị.

Đợi đến khi y tá vừa tới, nụ cười trên mặt ông cụ lập tức biến mất, lại trở về dáng vẻ ngu ngốc.

An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ rời khỏi bệnh viện tâm thần thì về lâu đài cổ.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Khúc Chấn Sơ khôi phục khá nhiều, không khác gì dáng vẻ bình thường của anh, mới dần thả lỏng.

Cô kéo anh Khúc vào bếp, nói: "Hôm nay em nấu cơm cho anh, nhưng mà anh cũng phải giúp em một tay."

Khúc Chấn Sơ vui vẻ đồng ý, đi theo cô vào.

Quản gia nhìn vẻ mặt tự nhiên của Khúc Chấn Sơ, thở dài một hơi.

Trước kia, mỗi lần cậu chủ trở về từ bệnh viện tâm thần, đều không bình thường lắm.

Phải chờ rất nhiều ngày, mới có thể khôi phục.

Không ngờ lần này có thể tốt đẹp trở về.

Xem ra cô An đúng là một vị thuốc tốt với cậu chủ.

Ông ta thỏa mãn nhìn hai người bận rộn giúp nhau trong phòng bếp, quay người đi ra ngoài.

Nhân tiện còn dặn dò người khác đừng đi vào quấy rầy hai cô cậu.

Mà khi bọn họ đang yên lòng hưởng thụ cuộc sống của hai người, chưa qua mấy ngày, khắp kinh thành lại đất rung núi chuyển!

Truyền ra một tin tức làm người ta khiếp sợ.

Nhà họ An, thân là một trong ba gia tộc lớn, lúc này nảy sinh một trận biến động rất lớn.

An Hồng Ngọc, người ban đầu được nhận định là người thừa kế tiếp theo, vào hôm nay đột nhiên bị tuyên bố hủy bỏ tư cách người thừa kế, bị trục xuất ra khỏi nhà họ An.

Trước đây, trong kinh thành hình thành nên thế kiềng ba chân. Nhà họ Khúc, nhà họ An và nhà họ Nguyễn tụ thành một phương.

Mà bây giờ nhà họ Khúc sụp đổ, nhà họ An lại xuất hiện thay đổi lớn thế, mà nhà họ Nguyễn thì hành tung kỳ quái.

Tất cả mọi người nhìn tình hình lúc này đều lo lắng không thôi, không biết phải làm sao cho phải. Chỉ lo vì chuyện này mà mang vạ tới lợi ích của mình.

Từ hôm nay trở đi, thế kiềng ba chân trong kinh thành đã thay đổi bố cục.

Lấy Khúc Chấn Sơ làm đại diện cho tập đoàn M.I, nhà họ Nguyễn và nhà họ An lần nữa tạo thành ba thế lực khác nhau.

Nhìn có chỗ giống như lại hoàn toàn khác biệt.