Ánh mắt Khúc Chấn Sơ tràn ngập sự đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Quản gia và Chiết Lam ngạc nhiên nhìn anh.
An Diệc Diệp chết rồi sao?
Một lúc sau, Khúc Chấn Sơ nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo Chiết Lam tới.
“Chiết Lam! Cho người tiếp tục tìm kiếm! Nhất định cô ấy vẫn còn ở dưới biển, vẫn chưa được cứu lên, cô ấy đang đợi tôi cứu cô ấy!”
Anh vội vã đi ra ngoài.
“Mau! Không còn nhiều thời gian nữa rồi!”
Quản gia thấy vẻ hoảng hốt của anh thì vội đuổi theo.
Chiết Lam lo lắng nhìn bóng lưng của Khúc Chấn Sơ, hỏi y tá bên cạnh: “Chuyện này là như thế nào?”
Y tá lo lắng sợ hãi.
“Ban nãy anh Khúc vừa xông vào đã đòi người, nhưng ba ngày trước lúc cô An được đưa vào đây thì đã không qua khỏi rồi.”
Y tá nói tiếng: “Vừa nghe thấy thi thể của cô An bị người khác đưa đi, anh Khúc liền ra tay đánh người, đánh bác sĩ thành ra như vậy.”
Cô ta chỉ sang bác sĩ ở bên cạnh.
Chiết Lam nhìn người ở bên cạnh bị Khúc Chấn Sơ đánh tím tái mặt mũi thì nhíu mày lại.
Sao có thể?
“An Diệc Diệp chết rồi?” Anh ta hỏi.
Bác sĩ sờ vết thương trên mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, là đích thân tôi kiểm chứng.”
Sắc mặt Chiết Lam trầm xuống.
“Thi thể cô ấy được ai đưa đi?”
“Người nhà cô ấy.”
“Ai? Nói tên cho tôi.”
Bác sĩ lại nói: “Xin lỗi, đây là thông tin cá nhân của người nhà, chúng tôi không thể nói cho anh.”
Chiết Lam nghi ngờ nhìn người trước mặt.
“Anh Khúc là chồng của cô An, có quyền được biết.”
Bác sĩ không hoảng loạn, như đã sớm đoán được anh ta sẽ nói vậy.
“Mọi người đều biết, cô An cũng chỉ thay thế Tiêu Nhĩ Giai vào nhà họ Khúc mà thôi, giấy chứng nhận kết hôn vốn không có hiệu lực, nên anh Khúc không phải chồng của An Diệc Diệp.”
Chiết Lam nghe lời nói rõ ràng mạch lạc của anh ta, khẽ híp mắt lại.
Có vấn đề!
Chắc chắn có vấn đề!
Anh ta không nói gì nữa, vội chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa rời đi, người trong bệnh viện cũng dần dần tản ra, y tá và bác sĩ nhìn nhau, chậm rãi rời khỏi đại sảnh bệnh viện.
Hai người đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sau ba hồi chuông có người nhấc máy.
“Bà chủ, bọn họ đã đến tìm rồi, mọi thứ đều nói theo yêu cầu của bà.”
“Không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ không nói ra thân phận của bà, mong bà yên tâm.”
Nói xong, anh ta mới cúp máy, chậm rãi thở phào một hơi, quay người đi vào bệnh viện.
Mà lúc này, cuối cùng Chiết Lam cũng tìm thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên ngoài.
Anh ngồi dưới đất, ánh mắt ngơ ngác, giống như một đứa bé lạc đường.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ như vỡ vụn, giống trái tim của anh.
Chiết Lam bước tới.
“Cậu chủ.”
Anh ta gọi một tiếng, không biết Khúc Chấn Sơ có nghe thấy hay không.
Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh không có tiêu cự, dần dần tập trung về một điểm, nhìn Chiết Lam.
Khúc Chấn Sơ khẽ nói: “Cô ấy vẫn chưa chết, có đúng không?”
Chiết Lam nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Cậu chủ, người của bệnh viện này có vấn đề.”
Khúc Chấn Sơ lại ngơ ngác nhìn anh ta.
Lúc biết An Diệc Diệp xảy ra chuyện, anh đã mất năng lực suy nghĩ mọi chuyện rồi.
Chiết Lam thở dài một hơi, nói tiếp: “Thái độ của những người đó có gì đó không ổn, như là đã sớm kế hoạch hết mọi chuyện vậy.”
Anh ta nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy sai.
“Bác sĩ và y tá đó nhìn cũng có gì đó không đúng, có lẽ là có âm mưu gì đó trong chuyện này.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi sáng lên, nhìn Khúc Chấn Sơ.
Một lúc sau, như là mới hiểu ra những lời Chiết Lam nói.
Giọng nói của anh rất nhẹ, như là đánh vỡ thứ gì đó.
“Ý cậu là, An Diệc Diệp vẫn chưa chết?”
Chiết Lam mấp máy môi, anh ta chỉ là nghi ngờ có người đưa thi thể của An Diệc Diệp rời đi mà thôi, rơi xuống từ vách đá cao như vậy, cơ hội sống sót cũng không lớn.
Hơn nữa những tấm ảnh kia đều là thật…
Điều anh ta nghi ngờ chỉ là nơi thi thể An Diệc Diệp được đưa đến mà thôi.
Nhưng lúc này nhìn vào ánh mắt của Khúc Chấn Sơ, anh ta lại không thể nào nói ra được câu nói đó.
Im lặng một lúc lâu, Chiết Lam mới nói tiếp: “Đúng vậy, tôi tin cô ấy chưa chết.”
Câu nói này như một tia sáng, khiến Khúc Chấn Sơ ngay lập tức nhìn thấy hi vọng cuối cùng.
Anh đứng bật dậy, mọi suy nghĩ lập tức trở nên rõ ràng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Nghĩ lại những lời bác sĩ nói ban nãy.
“Đúng, có vấn đề!”
“Tấm ảnh đó đã được chuẩn bị sẵn, ba ngày mới truyền ra tin tức, khoảng thời gian này có thể làm rất nhiều chuyện.”
“Chắc chắn đã có người đưa An Diệc Diệp đi rồi! Cô ấy vẫn chưa chết!”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, quay người đi ra ngoài.
“Điều tra! Mau chóng điều tra! Dư Nhã Thiểm, Tiêu Nhĩ Giai, nhà họ Tiêu, nhà họ Khúc, tất cả mọi người, không được bỏ qua một ai!”
“Điều tra hết mọi chuyện, điều tra ngày hôm đó ai đã đưa cô ấy vào viện, đã có những chuyện gì xảy ra trong bệnh viện, bệnh viện nhiều người như vậy, không thể không có chút tin tức nào được.”
Nhìn Khúc Chấn Sơ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước mắt, Chiết Lam không biết nên vui hay nên buồn.
Biến mất ba ngày, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù cô An thật sự chưa chết, chắc chắn cũng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nếu khi cậu chủ tìm được cô An, cô ấy đã không còn nữa, vậy thì phải làm sao?
Suy nghĩ này lóe qua trong đầu anh ta, nhưng nhìn Khúc Chấn Sơ đang liều mạng nắm giữ tia hi vọng cuối cùng trước mắt, anh ta lại không nói thành lời được.
Cho dù thật sự có xảy ra chuyện, vậy cũng cứ đợi đến lúc tìm được rồi tính.
Ít nhất mấy ngày này, có thể khiến cậu chủ tạm thời sống lại.
Rất nhanh, mọi sản nghiệp và mối quan hệ của Khúc Chấn Sơ đều được huy động.
Chiến trường của bọn họ di chuyển từ dưới biển lên đất liền, bắt đầu tìm kiếm từng chút tin tức của An Diệc Diệp.
Nơi đầu tiên cần tìm đó chính là bệnh viện này.
Chiết Lam đặt tài liệu mà mấy ngày nay tìm được xuống trước mặt Khúc Chấn Sơ.
“Bệnh viện này là một bệnh viện có uy tín, chủ nhân thật sự đã xuất ngoại mấy năm trước. Chúng tôi đã điều tra mọi tin tức về ông ta nhưng không tìm thấy chút liên hệ gì với An Diệc Diệp.”
“Chúng tôi cũng đã điều tra mọi bác sĩ và y tá trong bệnh viện, thu thập khẩu cung của bọn họ, ai nấy cũng đều nói với chúng tôi tình huống An Diệc Diệp được dưa vào viện ngày hôm đó.”
“Trên biển không có camera giám sát, không tìm thấy được là ai đưa cô ấy vào viện, chúng tôi đã mất một tuần để lấy được camera giám sát từ bờ biển đến bệnh viện, không tìm được bất cứ manh mối nào.”
“Mà camera giám sát nội bộ của bệnh viện cũng đã được trích ra rồi, quả thực có quay lại được hình ảnh cô An Diệc Diệp được người ta đưa vào viện. Có điều camera ở phòng cấp cứu bị hỏng, nên không thể thấy được quá trình cấp cứu của cô ấy.”
“Nhưng một tiếng sau đó có thể thấy được cô ấy được đẩy ra, quả thực là giống…”
Anh ta nhìn Khúc Chấn Sơ, lo lắng cảm xúc của anh bị mất khống chế nên không nói tiếp nữa.
Bất kể có điều tra như thế nào, mọi chứng cứ đều tỏ rõ, An Diệc Diệp đã chết rồi.