Y tá nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt mình, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, người anh hỏi là cô An được đưa vào mấy ngày trước sao?”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy, lại có hi vọng dâng lên trong lòng.
Anh liều mạng giữ chặt ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng này!
“Đúng! Đúng vậy! Chính là cô ấy! Cô ấy đâu?”
“Đã tỉnh chưa? Có bị thương không? Sức khỏe thế nào? Mau đưa tôi đi gặp cô ấy!”
Y tá khó xử nhìn anh, do dự một lúc mới chậm rãi nói.
“Thưa anh, anh tới muộn rồi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô ta.
“Ý cô là sao…”
Y tá nói: “Mấy ngày trước quả thực có một cô gái tên là An Diệc Diệp được đưa vào đây, nhưng ngày hôm đó cô ấy nhập viện thì đã không thể cứu chữa được nữa rồi.”
Khúc Chấn Sơ chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung một tiếng.
Anh trừng lớn mắt, đôi mắt đỏ rực như ma quỷ mới bò ra từ địa ngục!
Giây phút đó, anh như nhìn thấy Thượng đế đang hủy diệt từng chút hi vọng của anh.
“Không thể nào!”
Anh hét lên một tiếng.
“Cô lừa tôi! Sao cô ấy có thể chết được? Rõ ràng cô ấy đã được cứu lên rồi, rõ ràng đã được đưa vào viện rồi!”
“Thưa anh, mong anh bình tĩnh một chút, nếu anh không tin, tôi có thể bảo bác sĩ cấp cứu ngày hôm đó đến nói chuyện với anh. Quả thực là vào ngày nhập viện thì cô An đã qua đời rồi.”
Ầm!
Khúc Chấn Sơ đấm lên bàn, mặt bàn bị anh đấm nứt ra!
“Tôi không tin!”
Anh lùi về sau một bước, lắc lắc đầu, ánh mắt có chút ngơ ngác.
“Không thể nào! Cô ấy đã được đưa vào bệnh viện rồi, sao có thể chết được? Mấy người đang lừa tôi!”
Y tá nhìn anh nhưng không giải thích, mà gọi một bác sĩ tới.
“Bác sĩ Trần, anh ói xem, cô gái được đưa vào viện ba ngày trước, bây giờ như thế nào rồi?”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy giọng nói này, chợt quay người lại nắm lấy tay của bác sĩ kia, ánh mắt lóe lên tia hi vọng.
“Nói tôi nghe, cô ấy còn sống, cô ấy nhất định phải còn sống, cô ấy không thể nào xảy ra chuyện được… cầu xin anh…”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của anh còn kèm tiếng nức nở.
Người đàn ông to cao gần một mét chín, cao lớn như một ngọn núi đứng giữa đám đông.
Anh máu lạnh.
Anh vô tình.
Anh là ma quỷ trong truyền thuyết, chính tay giết chết người thân.
Lúc này, anh lại sốt ruột đến mức bật khóc, thấp bé cầu xin.
Bác sĩ nhìn anh một lúc, có chút cảm động.
“Anh Khúc, mau anh bớt đau thương…”
“Cô ấy vẫn chưa chết!”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời anh ta nói, chợt ngẩng đầu dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào bác sĩ!
Bác sĩ nói tiếp: “Xin lỗi, cái chết của cô An do đích thân tôi kiểm chứng. Sau hai tiếng từ khi cô ấy được đưa vào bệnh viện, do nước vào phổi dẫn đến suy hô hấp, cuối cùng không thể cứu khỏi.”
“Im miệng!”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên hét lên một tiếng.
“Tôi không tin! Mấy người nói cô ấy đã chết rồi, vậy thi thể đâu? An Diệc Diệp đâu? Cô ấy ở đâu?”
Bác sĩ và y tá nhìn nhau, nói: “Rất xin lỗi, thi thể của cô An đã được người nhà cô ấy đón về rồi.”
Khúc Chấn Sơ ngừng lại, chợt bật cười.
“Cô ấy không có người nhà, tôi chính là người nhà duy nhất của cô ấy. Người mà mấy người đang nói không phải cô ấy…”
Bác sĩ liền lấy mấy tấm ảnh ra.
“Đây là tấm ảnh được chụp lại trong quá trình cấp cứu, anh có thể đích thân kiểm chứng, còn có camera giám sát trong bệnh viện cũng có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
“Cô An quả thực đã qua đời rồi…”
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, nhìn tấm ảnh trong tay anh ta, thậm chí còn không dám bước tới xem.
Cơ thể anh khẽ run rẩy, hai tay chậm rãi giơ lên, do dự vài lần, cuối cùng mới cầm lấy tấm ảnh đó.
Trên ảnh là An Diệc Diệp đang nằm trên giường bệnh.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua là nhận ngay ra cô.
Người nằm trên giường bệnh mặc bộ quần áo ngày hôm đó, mái tóc xoăn nhẹ xõa trên gối.
Cô nhắm mắt, khóe miệng còn hơi cong lên, sắc mặt xanh xao trắng bệch, giống hệt với người chết.
Mà máy điện tim bên cạnh cũng đã ngừng hoạt động.
Mạng sống của cô đã đi đến tận cùng.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh này, hô hấp của Khúc Chấn Sơ ngừng lại.
“Diệc Diệp…”
Anh khẽ gọi.
Đầu óc trống rỗng, nhịp tim cũng ngừng đập trong giây lát.
Bác sĩ nghe thấy giọng nói đau thương, tuyệt vọng của anh, chậm rãi nói: “Anh Khúc, bây giờ anh đã tin rồi chứ? Cô An quả thực đã qua đời vào ngày hôm đó rồi, rất xin lỗi anh.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời nói của anh ta, cơ thể chấn động, cơn đau mạnh mẽ ùa tới.
Đau đớn.
Mỗi một chỗ trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.
Bàn tay anh ấn mạnh vào trái tim, đau đến mức anh không thở nổi.
Vài giây trôi qua, cuối cùng anh mới hít sâu một hơi.
Lúc anh ngẩng đầu lên, bác sĩ thấy nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt anh.
Khúc Chấn Sơ mấp máy môi, như hoàn toàn không có sức lực để cất tiếng, thử vài lần, cuối cùng mới khàn khàn nói.
“Cô ấy đâu…”
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
Bác sĩ nhìn y tá, nói: “Anh Khúc, ban nãy tôi đã nói với anh rồi, thi thể của cô An đã được người nhà cô ấy đưa đi rồi.”
“Không thể nào!”
Khúc Chấn Sơ giữ anh ta lại.
“Anh lại tùy tiện để một người đưa cô ấy đi sao? Tôi mới là người thân duy nhất của cô ấy!”
Khúc Chấn Sơ nắm áo của anh ta, ánh mắt hung dữ như muốt ăn tươi nuốt sống anh ta!
Bác sĩ sợ hãi run rẩy, e dè nhìn Khúc Chấn Sơ trước mắt.
“Nhưng người đưa cô ấy đi quả thực là người thân của cô ấy, xin lỗi anh, đây là quy tắc của bệnh viện.”
“Cô ấy là cô nhi, người thân ở đâu ra? Một bệnh viện lớn như vậy mà lại không thể bảo vệ được cho thi thể của cô ấy!”
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, đấm lên người anh ta.
Nắm đấm như mưa không ngừng giáng xuống người anh ta.
Bác sĩ bị anh đánh, không ngừng kêu la thảm thiết.
Người bên cạnh lập tức tiến tới tách hai người họ ra.
“Anh Khúc, mong anh bình tĩnh một chút, cô An đã qua đời rồi, anh không thể như vậy được.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ vốn không nghe lọt tai, giữ lấy người bên cạnh.
“Cô ấy chưa chết! Cô ấy sẽ không chết! Khi nào còn chưa nhìn thấy thi thể của cô ấy, tôi sẽ không tin cô ấy đã chết rồi!”
Anh điên cuồng quay đầu qua, nhìn những người trước mặt.
“Nhất định mấy người đã dùng ảnh giả, là ai sai khiến mấy người làm chuyện này?”
Lúc Chiết Lam và quản gia chạy tới thì liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
Khúc Chấn Sơ và mấy người khác ẩu đả với nhau, bệnh viện vô cùng hỗn loạn.
Chuyện này là như thế nào?
Không phải đến đón cô An về nhà sao? Sao lại thành ra như vậy?
Quản gia vội xông tới, kéo Khúc Chấn Sơ dưới đất dậy.
“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút.”
Khúc Chấn Sơ nhếch nhác đứng dậy, lắc lắc đầu, như không nghe thấy lời quản gia nói.
“Không thể nào… cô ấy sẽ không chết đâu… không đâu…”
“Rõ ràng Thượng đế đã đồng ý với tôi, tôi dùng mọi thứ tôi có, mọi thứ, để đổi lấy sự bình an của cô ấy, rõ ràng Thượng đế đã đồng ý với tôi rồi…”