Chương 97: Quay lại phòng chứa bí mật
Đang trong lúc tụi nó dùng bữa trưa, Harry sực nhớ ra một chuyện:
“Ginny ơi, em đã thấy anh Percy làm chuyện bí mật gì mà ảnh không cho em kể lại với tụi anh vậy?”
“A, chuyện đó hả?”
Ginny cười khúc khích mãi, tâm trạng của cô bé tốt hẳn lên:
“Ôi, chuyện đó… Anh Percy có bồ.”
Tin này chấn động đến nỗi Tristan làm rớt cả cái muỗng đồ ăn đang cầm trên tay:
“Cái gì?”
Ginny nói:
“Bồ của ảnh là chị Huynh trưởng bên nhà Ravenclaw, chị Penelope ấy! Suốt mùa hè năm ngoái anh Percy chỉ toàn lo viết cho chị ấy, mấy anh nhớ không? Tới chừng vô trường học, hai anh chị vẫn thường bí mật gặp nhau. Có một lần em đang đi tới thì bắt gặp hai anh chị đang hôn nhau trong một phòng học trống.”
Ginny kể xong lại lo lắng thêm:
“Mấy anh đừng có chọc ghẹo anh Percy nha!”
Tristan nở một nụ cười tương đối thiếu đánh mà nói:
“Dạ, tôi không dám mơ tưởng tới chuyện đó đâu cô! Nhưng mà chuyện này không thể im hơi lặng tiếng như vậy được. Mình phải báo cho hai anh Fred và George mới được.”
“Tristan!” Ginny gắt lên khiến cho thằng bé phải liên tục xin lỗi mới được, nhưng nó vẫn liên tục nháy mắt với Harry ra hiệu.
—-----------------------------------
Tối hôm đó, tầm 3,4 giờ sáng Tristan mới về tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Nếu có ai nhìn thấy Tristan lúc này chắc phải đau tim c·hết mất, đầu tóc của thằng bé lúc này rối bù, quần áo thì rách rưới dính đầy bùn đất cùng với một thứ gì đặc kẹo và đỏ thẫm, ăn mòn áo choàng của nó loang lổ không tả nổi. Ngay cả gọng mắt kiếng đang được thằng bé đeo cũng bị gãy gọng, bể tròng thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng mà không phải mọi chuyện đã được xử lý thỏa đáng rồi sao? Làm sap mà Tristan lại có thể thê thảm như thế được.
Cũng nhờ mọi chuyện đã kết thúc, mọi biện pháp cảnh giới đều đã hủy bỏ mới khiến cho Tristan trở thành như vậy chứ còn gì nữa.
Đừng có quên nó còn nhiệm vụ thu thập con Basilisk nữa nha và đêm nay chính là cơ hội tốt để làm điều đó. Mà không làm thì cũng không được, cứ để đó thì chẳng mấy chốc sẽ thối ùm lên mất. Do vậy, thằng bé đành phải nhận lãnh công việc cực khổ này vậy.
Nói là nói như vậy thôi nhưng hầu hết đều là do hệ thống ba ba làm hết rồi, thằng bé chỉ cần đứng gần cái xác của con Basilisk mà thôi. Đó là những gì mà hệ thống đã hướng dẫn cho nó mà thôi, nhưng trên thực tế thì?
WTF! Cái hệ thống c·hết tiệt lừa ông đây!
Nói cái gì mà hệ thống làm hết mọi chuyện. Thì nói như vậy cũng đúng ngoại trừ việc không ai nói cho nó cái xác của con Basilisk đột nhiên nổ tung a, tựa như xác thịt pháo hoa vậy.
Cái xác của con Basilisk cứ như vậy mà nổ tung trước mặt nó, cách nó không quá 10 feet.nữa chứ.
Thật sự vô cùng khủng kh·iếp mà!
Cả người nó bị nhấn chìm trong một dòng lũ được tạo thành từ máu và thịt của con rắn khổng lồ, xen kẽ trong đó là những khúc xương đã bị chấn đến vỡ vụn. Đã có vài lần nó suýt tí nữa bị mấy cái răng độc của con Basilisk rồi.
Tristan cũng không muốn lấy thân thử nghiệm c·hất đ·ộc đang nằm bên trong đó đâu. Nhưng ngặt nổi cánh cổng không gian mà hệ thống mở ra để thu thập cái xác của con Basilisk bị cố định ở phía sau lưng của nó a.
“Cái hệ thống c·hết bầm này. Mày muốn cái mạng này của ông lắm à?”
Thằng bé vừa khóc hết nước mắt vừa chật vật né tránh đám ám khí bay tới tấp về phía nó. Nhưng mà nó đang mặc trên người bộ áo chùng phù thủy chứ không phải là các bộ quần áo bó sát để đánh nhau tay đôi a. Rất nhanh chóng, bộ áo chùng trên người của nó đã trở nên tàn tạ tơi tả hơn bao giờ hết.
Cũng may mà nhiệm vụ thu thập của nó cũng không nhiều, rất nhanh xác thịt dòng lũ cũng kết thúc nhưng nhiêu đó là cũng đủ để biến bộ áo chùng trên người thằng bé trở thành một đống giẻ rách, nhưng đồng thời bảng giao diện hệ thống hiện lên:
“Đing! Nhiệm vụ chi nhánh thu hoạch nguyên liệu ma dược Basilisk đã hoàn thành. Thỉnh túc chủ ký tên và xác nhận.”
“Cuối cùng thì cũng hoàn thành cái nhiệm vụ c·hết tiệt này, đi về phòng ngủ thôi,”
Tristan ngáp một cái rõ to rồi mới rời khỏi phòng chứa bí mật. Bởi vì lần này nó trộm tới nơi này nên không có sự hỗ trợ của con chim phượng hoàng Fawkes nên thằng bé cũng phải trầy da tróc vảy mới leo lên lại được Rõ khổ mà.
Cho nên khi về tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor Tristan mới trong tình trạng thê thảm đến như vậy, giờ đây nó chỉ muốn về chạy về phòng tắm để mà rửa ráy cho sạch sẽ mà thôi.
Nhưng mà bởi vì đã quá mệt mỏi bởi vì đã phải tự mình leo lên từ tận phòng chứa bí mật nên khi đi ngang qua hành lang đã vô tình tạo nên một tiếng động nhỏ. Mà ngay vừa nãy Harry vừa mới choàng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài dằng dặc.
Bởi vì nghe thấy tiếng động lạ cho nên nó rời khỏi giường mà ra ngoài hành lang để mà kiểm tra. Cũng bởi vì thế mà thằng bé vừa lúc thấy được Tristan trong bộ dạng thê thảm này.
Harry bị Tristan dọa hết cả hồn, giống như thằng bạn của nó vừa b·ị t·ruy s·át bởi một đống phù thủy hắc ám vậy, nhưng mà làm sao có thể, nơi này là Hogwarts kia mà.
“Cậu làm sao vậy?” Harry hoảng hốt mà chạy lại kiểm tra tình trạng thằng bạn của mình.
“Cậu có cần thuốc chữa thương không? Để mình chạy đi xin Madam Pomfrey một ít." Sự lo lắng hiện ra rõ ràng trên gương mặt của Harry, nó muốn làm gì đó cho thằng bạn của mình.
“Bình tĩnh lại nào Harry.” Tristan nói, nó cũng không muốn thằng bạn của mình trở nên lo lắng: “Phòng chứa bí mật, đúng vậy, mình mới trở về từ phòng chứa bí mật sau khi kiểm tra cái xác của con Basilisk. Cậu có thể lại đây mà kiểm tra, trên người mình toàn là máu của con rắn thôi còn quần áo bị hư là do phải leo lên leo xuống mấy cái ống nước c·hết tiệt đó. Mình mà tìm ra được người nào mà thiết kế mấy thứ đó thì hắn sẽ biết tay mình.”
Harry vừa giúp Tristan cởi thứ giẻ rách mà nó khoác trên người ra vừa nói: "Có thể là Slytherin chăng?”
“Cậu nghĩ một ngàn năm trước mà có hệ thống cấp thoát nước hiện đại như vậy à? Đừng có mà nằm mơ!” Tristan ngay lập tức bác bỏ ý kiến của Harry.
Nhưng mà Harry cũng không tỏ ra bất cứ ý kiến gì mà hỏi lại: “Mà nè cậu xuống phòng chứa bí mật làm gì vậy? Sao cậu không gọi mình đi cùng?”
“Thì mình chỉ muốn xuống dưới đó để mà nhìn xem một chút thôi. Cậu biết đó, hôm bữa mình hầu như b·ất t·ỉnh toàn bộ hành trình mà.”
Sau đó nó liền quay sang khen Harry: "Harry, hồi nãy mình mới có thể nhìn cận cảnh con Basilisk mới biết là nó khủng kh·iếp đến mức nào. Làm sao mà cậu có thể đánh bại nó được vậy?”
“Thì cũng nhờ Fawkes mổ mù mắt con rắn và cậu phát huỷ quyển nhật ký thì mình mới có thể đánh bại được nó.” Harry lúc đầu ngượng ngùng nhớ lại nhưng sau đó chuyển sang nổi giận: ”Nhưng mà không nói chuyện này nữa, tại sao cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không gọi mình, Tristan? Cậu coi thường mình có phải không?”
“Đâu có đâu!” Tristan chối đây đẩy. “Làm gì còn nguy hiểm ở dưới đó nữa đâu. Chính là người đã g·iết con Basilisk mà."
“Nhưng mà … ”
“Còn nhưng nhị gì nữa Harry? Không phải là cậu đã kiểm tra thân thể của mình sao?” Nói tới đây Tristan không khỏi rùng mình một cái, bị một thằng nhóc kiểm tra từng tấc da thịt cũng không phải là một chuyện dễ chịu, cho dù đó là để nhìn xem nó có b·ị t·hương gì hay không.
Nó nói tiếp: “Được rồi Harry, mình mệt mỏi lắm rồi, mình muốn tắm một chút, cậu có thể về phòng được rồi đó. Mình bắt đầu cởi đồ đây.”
“Làm như mình chưa thấy bao giờ hổng bằng.”