Chương 96: Bữa tiệc chúc mừng
Ơû trường Hogwarts, Harry đã từng được thưởng thức nhiều bữa tiệc linh đình. Nhưng không có bữa tiệc nào giống như bữa tiệc này. Mọi người dự tiệc đều mặc đồ ngủ và bữa tiệc kéo dài từ nửa đêm cho đến sáng bét.
Không biết là ai để lộ tin tức mà hầu như ai trong trường đều biết chuyện xảy ra ở dưới mật thất, chung quanh thằng bé liên tục vang lên tiếng rì rầm thảo luận mà theo như những gì mà nó nghe lỏm được thì những lời này chính xác đến 8,9 phần mười.
Lại một lần nữa, Harry lại trở thành tâm điểm của mọi chuyện. Nhưng mà trái với thân phận h·ung t·hủ như những lần trước, lần này Harry lại một lần nữa trở thành người trong mắt mọi người. Điều này thật sự là tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Nhưng mà cũng không ai lại gần Harry cả, chỉ ở xa xa chung quanh mà nghị luận. Không phải là do thằng bé làm kiêu gì mà là bởi vì vị trí hiện tại của nó hoàn toàn không có người dám lại gần a.
Hai bên trái phải của nó là hai thằng bé tóc đỏ đang ăn uống thả cửa. Trên hai tay của tụi nó đều cầm một cái đùi gà, trái cắn một cái, phải cắn một cái hoàn toàn không hề có một chút hình tượng nào đáng nói. Điều này còn không kể đến một bát súp nấm nấu với bơ to ú ụ và thơm nứt cả mũi đang được đặt trước mặt mỗi đứa.
“Ron! Tristan! Hai cậu ý tứ một chút được không? Mọi người đều đang nhìn kia kìa.”
Hermione ngồi ở phía đối diện nhắc khéo, nhưng hai đứa chúng nó đều không quan tâm. Ron còn ngậm một miệng đầy thịt gà mà đáp lại:
“Tì ló nàm xao lâu. Pọn nình lói gã lã guộc ga gồi. Với nại pọn nình lâu ló hống như mấy lứa nhà Xlytherin, lầm bải dữ nể nghi ăn uống dì có chứ. ( Thì có làm sao đâu. Bọn mình đói rã cả ruột ra rồi. Với lại bọn mình đâu có giống như mấy đứa nhà Slytherin, cần phải giữa lễ nghi ăn uống gì đó chứ)”
Tristan ngồi ở bên còn lại của Harry cũng gật đầu lia lịa đáp lại, dù thật ra nố vẫn không hiểu hết những lời mà Ron vừa nói.
“Tristan, trên má cậu có dính cái gì kìa?” Hermione chỉ lên má Tristan mà nói. Mấy đứa con gái gần đó thấy vậy cũng che miệng lại mà cười khúc khích.
Thằng bé lấy tay quẹt quẹt vài cái rồi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ. Hermione liền đỏ bừng cả mặt mà cúi đầu xuống tiếp tục dùng bữa.
Tụi nó cũng không biết cao trào của bữa tiệc này là khi nào? Có lẽ là khi Lão Hagrid đột ngột xuất hiện ở đại sảnh đường, cho tụi nó mỗi người một cái ôm đến suýt dẹp lép, trên tay còn không ngừng ve vảy tờ giấy đặc xá của bộ. Hay là khi giáo sư McGonagall đứng lên tuyên bố ngày mai toàn trường sẽ được nghỉ và các cuộc thi đấu Quidditch vẫn sẽ tiếp tục tiến hành như thường lệ.
Mọi chuyện sẽ càng vui hơn nếu giáo sư McGonagall không tuyên bố cuộc thì cuối kỳ cũng sẽ tiến hành như thường lệ. Lúc đó một tiếng kêu thảm thiết của học tra vang vọng khắp nơi. Trong mắt học bá và học thần như Hermione cùng với Tristan thì lại bình đạm như không có chuyện gì xảy ra.
Tristan cũng không ở lại tham gia toàn bộ bữa tiệc. Tầm hai, ba giờ sáng thằng bé đã thật sự đuối sức rồi. Harry cùng với Ron phải diều nó đến bệnh xá của Madam Pomfrey để mà hồi sức c·ấp c·ứu.
Thuốc ngủ không mơ của Madam Pomfrey thật là tuyệt, nó ngủ một giấc cực kì ngon tới sáng mà không gặp phải bất cứ triệu chứng bất lương gì.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, nó mới khoan khoái mà tỉnh dậy. Giường bên cạnh của giáo sư Lockhart đã hoàn toàn trống trơn. Có vẻ như bởi vì tình trạng của thầy chuyển xấu nên đã được chuyển đến bệnh viện St. Mundo mất rồi. Không biết là môn học Phòng chống nghệ thuật hắc ám trong học kỳ còn lại phải làm sao đây.
Chiếc giường còn lại là thuộc về Ginny. Nhỏ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi sức sống bị Tom Riddle hút cạn hoàn toàn cho nên vẫn còn đang ngủ.
Ở cách đó không xa là Harry đang ngồi trên giường mà ăn bữa trưa, xem ra cu cậu cũng nghe lời giáo sư Dumbledore mà ghé bênh thất để Madam Pomfrey kiểm tra và kết quả là bị Madam giữ lại giống như nó vậy.
“A, Tristan. Cậu tỉnh rồi đó à! Hồi nãy giáo sư Dumbledore có ghé qua thăm nhưng lúc đó cậu còn đang ngủ nên không làm đánh thức cậu dậy.”
Xem ra sáng nay giáo sư Dumbledore cũng đã có một cuộc nói chuyện riêng với Harry cho nên cu cậu mới có thể tin thần đến như vậy. Có người gọi cụ Dumbledore là Bạch Ma Vương cũng không sai mà, năng lực tẩy não thật sự là miễn bàn mà.
Tristan chuyển dời vị trí của mình sang giường của thằng bạn mà đáp lại:
“Vậy cho mình gởi lời cảm ơn với giáo sư Dumbledore nha. Lâu lắm rồi mình chưa được ngủ ngon như vậy. ”
“Tristan, cậu nói lại tiếng Anh được rồi nè. Không còn cần dùng xà ngữ để mà nói chuyện nữa.”
“Thiệt hả? mình cũng không để ý. Xem ra năng lực Xà ngữ của mình đã ổn định trở lại rồi. ”
“Như vậy thật sự tốt quá! À, cụ Dumbledore nhờ mình chuyển giao cái này cho cậu nè. Cụ nói đêm qua cậu để quên tại văn phòng hiệu trưởng ”
Từ trong túi áo của bộ đồ bệnh nhân mà nó đang mặc trên người, Harry lấy ra một vật mà Tristan đã tưởng rằng nó đã không bao giờ còn thấy lại nữa chứ: chiếc nhẫn “tinh thần quất roi” quý giá của nó.
Vui vẻ nhận lại chiếc nhẫn, Tristan còn buông lời bông đùa:
“Cảm ơn cậu nhiều nha Harry. Nhưng mà lần sao đưa nhân cho người khác thì làm ơn để trên bàn có được không vậy. Đưa trực tiếp như vậy thì người ta sẽ hiểu lầm đó.”
Cũng mất một vài giây thì Harry mới hiểu được câu bong đùa của Tristan. Mặt thằng bé đỏ lên một chút nhưng sao đó lại cười xoà.
“Thì có làm sao đâu. Ngoài tụi mình ra thì đâu có ai thấy đâu.”
“Bữa trưa của trò đây Tristan. Trò muốn ngồi đây ăn hay về giường của mình?"
Madam Pomfrey đột ngột xuất hiện sau lưng tụi nó làm cho Harry cùng với Tristan giật hết cả mình. Harry luống cuống tiếp tục dùng bữa trưa của mình trong khi Tristan trả lời:
“Em ăn ở đây được rồi Madam Pomfrey. Madam cử để xuống bên cạnh là được rồi ạ.”
Madam Pomfrey nghe vậy liền không làm khó dễ mấy đứa nhỏ, Madam đặt mâm đồ ăn xuống chiếc bàn đầu giường của Harry rồi tiếp tục với công việc của mình, dù sap Madam vẫn vô cùng bận rộn với đám trẻ quậy phá ở ngôi trường này mà.
Nhưng vấn đề ở chỗ Madam Pomfrey để xuống không chỉ là một phần ăn mà đến tận hai phần lận. Harry thì đã ăn phần của mình rồi, như vậy thì phần còn lại để dành cho ai đây.
Tristan cũng không cần phải tham gia chương trình Siêu trí tuệ Việt Nam, hay là chuyển hộ khẩu đến khu vực dân phong thuần phác như khu Beika, Nhật Bản thì nó cũng dễ dàng đoán được phần ăn còn lại là dành cho ai.
“Ginny! Cậu còn ở đó làm gì? Lại đây cùng ăn với bọn mình cho vui nè.”
Lúc này Ginny đã tỉnh dậy từ khi nào. Nhỏ vẫn còn nằm dài trên giường, chùm chăn kín cả đầu, không dám chui ra gặp mặt thằng bé.
“Được rồi,Ginny! Lại đi ăn cùng bọn mình đi. Đồ ăn nguội hết bây giờ!”
Harry cũng lên tiếng: “Lại đây ăn cùng với bọn anh đi Ginny!”
Dường như cô bé vẫn còn cảm thấy có lỗi bởi vì đã khiến cho Tristan gặp nguy hiểm cho nên không dám chui ra gặp mặt thằng bé. Nhưng cũng nhờ vào bình Draught of Peace mà Madam Pomfrey đã cho nhỏ uống tối hôm qua cùng với sự tận tình khuyên nhủ của hai đứa chúng nó mà nhỏ đã khá hơn nhiều, tuy không được vui tươi hớn hở như lúc trước nhưng cũng không còn âm u đầy tử khí như hổm rày nữa.