Chương 66: Đột nhập thành công
Khoác lên người bộ áo chùng ngoại cỡ của nhà Slytherin, tròng chân vào đôi giày to bè thúi hoắc của thằng Grabe, chỉnh trang lại một chút y phục trên người, cầm lấy mắt kính tren tay, Tristan mới từ từ bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Ở trên tấm kính đối diện không phải là một thiếu niên tóc đỏ hào hoa phong nhã nữa, thay vào đó là một thằng vừa mập, vừa lùn lại vừa xấu.
Thằng Goyle cũng đứng ở cửa buồng vệ sinh bên cạnh, mờ mịt nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương. Thằng bé gãi gãi lỗ tai của mình, ngơ ngác nhìn ảnh phản chiếu trong gương làm y như vậy.
Hai đứa chúng nó trợn tròn mắt mà nhìn nhau.
Ron và Hermione tràn đầy hứng thú mà chạy lại gần mà nhìn tụi nó, thốt lên:
“Không tin được! Chuyện này thật không tin nổi!”
Harry nới dây đeo của cái đồng hồ đang cứa da cổ tay to tướng của Goyle. Đừng có coi thường cái đồng hồ này, nhiệm vụ lần dựa hết vào nó đó.
“Tụi mình phải đi ngay thôi. Tụi mình còn chưa biết phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin ở đâu. Mình cầu mong có ai đó dẫn tụi mình đi theo… ”
Ron vẫn chăm chăm nhìn Harry, nói:
“Thiệt tình, ngó Goyle suy nghĩ trông nó kỳ quái gì đâu ấy.”
“Được rồi, hai cậu mau đi đi.” Hermione hối thúc .“Nãy giờ các cậu đã lãng phí mất 5 phút đồng hồ rồi đó. Không chỉ là phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, các cậu còn phải tìm thằng Malfoy nữa.”
Hai đứa tụi nó dè chừng hé cánh cửa nhà vệ sinh nữ, dòm trước ngó sau mở rồi mới lẻn ra.
Trên đường đi xuống tầng hầm ngầm, Tristan cùng với Harry đều cố gắng bắt chước động tác của hai thằng Grape và Goyle.
Nhưng mà có một thứ mà tụi nó không tính đến là sự phức tạp của tầng hầm ngầm ở Hogwarts.
Hành lang của mấy tầng hầm này tối om và vắng ngắt. Tụi nó cứ đi xuống, đi xuống miết, xuống sâu phía dưới lâu đài Hogwarts, vừa đi vừa ngó đồng hồ canh chừng xem tụi nó còn được bao nhiêu thời gian nữa. Đã tiêu hết mười lăm phút rồi, hai đứa bắt đầu thất vọng.
Nhưng mà vào lúc này cứu tinh của bọn nó đang lửng thửng đi tới, thằng Draco Malfoy. Chưa bao giờ mà Tristan thấy mừng rỡ khi gặp thằng quý tử nhà Malfoy như vậy.
Malfoy ngó hai đứa nó, lè nhè:
“Tụi bây đây rồi. Suốt từ nãy giờ hai đứa bây ở lì trong Đại Sảnh đường mà ngốn hả? Tao đang đi kiếm tụi bây đây, có cái này hay lắm tao muốn cho tụi bây coi.”
Tristan cùng với Harry ngây ngốc gật đầu, có vẻ như cũng đã quá quen thuộc với biểu hiện của hai thằng này, thằng Malfoy không nghi ngờ gì mà dẫn tụi nó đến trước một bức tường đá trơ trọi và ẩm ướt rồi quay sang hỏi tụi nó:
“Mật khẩu là gì ta?”
Harry á khẩu:
“Ơ…”
Tristan đoán mò:
“Vinh quang?”
Thằng Draco Malfoy lắc đầu:
“Đó là mật khẩu của tháng trước rồi. À, nhớ rồi… thuần huyết.”
Nó vừa mới dứt lời thì cánh cửa đá ẩn dấu trên tường từ từ rộng mở. Malfoy bước thẳng vào trong, Harry và Tristan bước theo nó.
Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt.
Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng vài đứa nhà Slytherin ngồi trên ghế tựa lưng cao vây quanh nó.
Malfoy dẫn theo hai đứa tụi nó đến một cặp ghế trống cách xa lò sưởi, bảo với cả hai:
“Tụi bây chờ ở đây. Tao sẽ đi lấy cho tụi bây coi – Ba tao vừa mới gửi tới…”
Tụi nó ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế, liếc nhìn nhau một cái, cố gắng hết sức ra bộ thoải mái như đang ở nhà mình. Nhưng mà trong lòng thì thầm hô may mắn không thôi, chả cần làm gì cả mà cũng có được tin tình báo từ lão Lucius Malfoy.
Chỉ một lát sau, Malfoy trở lại, tay nó cầm một cái gì đó giống như một mẩu báo cắt rời. Nó chìa mẫu bảo ra ngay trước mũi Harry và bảo:
“Cho tụi bây tha hồ cười.”
Tristan nhìn qua thấy thân thể của Harry run run, liếc nhìn qua mẫu báo một cái nó liền biết rõ nguyên nhân vì sao:
CUỘC THẨM TRA Ở BỘ PHÁP THUẬT
Hôm nay ông Arthur Weasley, trưởng phòng Dùng sai Chế tác của Muggle, bị phạt 50 Galleons vì đã phù phép một chiếc xe hơi Muggle.
Ông Lucius Malfoy, ủy viên Hội đồng Quản trị trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, nơi chiếc xe bị phù phép đã gây ra t·ai n·ạn hồi đầu niên học này, kêu gọi ông Weasley từ chức.
Ông Lucius Malfoy nói với phóng viên bổn báo: “Weasley đã gây tai tiếng cho Bộ Pháp Thuật. Ông ấy rõ ràng là không thích hợp để thực thi luật lệ của chúng ta, và do đó đạo luật Bảo vệ Muggle khôi hài của ông ta nên cho loại bỏ ngay tức thì.”
Chúng tôi không tiếp xúc được ông Weasley để nghe ý kiến của ông, nhưng bà vợ ông thì nói phái viên bổn báo rằng hãy cút xéo ngay kẻo bà thả ma xó trong nhà ra!
Khi Harry đưa trả lại mẫu báo, Malfoy sốt ruột hỏi:
“Sao?” Khi Harry đưa trả lại mẫu báo, Malfoy sốt ruột hỏi: “Tụi bây thấy vui không?”
Hai đứa tụi nó ráng nở nụ cười gượng gạo:
“Ha ha ha!”
Malfoy giở giọng đầy miệt thị:
“Lão Arthur Weasley ấy khoái bọn Muggle tới nỗi thiếu điều bẻ gãy cả đũa phép của lão mà chạy theo bọn nó. Cứ nhìn cung cách nhà Weasley thì thiệt cũng khó mà nói được là bọn nhà ấy có phải là phù thủy thuần chủng không.”
“Còn có thằng ôn con nhà Prewett nữa, cùng tóc đỏ một giuộc với nhau cả thôi. Cũng không lạ khi cả dòng họ suy sụp chỉ còn mỗi thằng đó! Cái tội ruồng bỏ sự cao quý của phù thủy! Quả thực chính là sự sỉ nhục của giới phù thủy.”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không chấp nhất với trẻ con.” Tristan vừa hít sâu vừa tự nhủ với bản thân mình. Mấy lời vừa rồi của thằng Malfoy thật là thiếu đánh mà, thiếu tí nữa là nó phá công rồi.
Cũng may mà vừa lúc đó Harry thử thăm dò:
“Đại ca, đừng có nói về tụ Weasley và Prewett nữa, mau kể cho bọn em nghe về phòng chứa bí mật và người thừa kế đi. Đại ca chắc cũng rõ ràng người đó là ai chứ hả?”
Malfoy nạt ngang:
“Mày biết là tao không biết mà Goyle! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Ba tao cũng không nói cho tao biết chút gì hết về cái vụ Phòng chứa Bí mật được mở ra lần trước. Dĩ nhiên, chuyện xảy ra cách đây năm chục năm thì còn trước cả thời của ổng. Ổng thì chắc chắn là biết hết rồi, nhưng ổng nói chuyện này phải giữ kín như bưng; tao mà tỏ ra biết nhiều quá thì có khi người ta lại ngờ tao.”
“Nhưng mà ít ra tao cũng biết được một chuyện: lần trước khi Phòng chứa Bí mật được mở ra thì có một tên Máu Bùn bị c·hết.”
Tristan bổ sung, mặc kệ Harry đang ngó nó trừng trừng, hình như nó lại lỡ dấu điều gì đó quan trọng thì phải:
“Cái này thì bọn em đều biết, là Myrtle khóc nhè.”
“Đương nhiên rồi, chính tao nói cho bọn bây chứ đâu.” Thằng Malfoy dương dương tự đắc: “Cho nên tao cá là chẳng chóng thì chầy, thể nào phen này cũng có một đứa trong bọn chúng bị g·iết… Tao mong đó sẽ là con nhỏ Hermione đáng ghét.”
Lần này thì cả hai đứa chúng nó đều tức đến không nhẹ, tụi nó phải cố gắng lắm mới không nhào lên đánh thằng đang ngồi trước mặt một trận.
“Theo đại ca thì liệu người ta đã bắt được kẻ mở Phòng chứa Bí mật lần trước chưa?”
Malfoy nói:
“Ờ, có chứ… dù là ai đi nữa thì cũng bị đuổi học. Có thể bây giờ tụi nó vẫn còn ở Azkaban.”
Harry hỏi lại:
“Azkaban nào?”
Malfoy nhìn nó, vẻ không sao tin nổi:
“Azkaban – nhà tù phù thủy chứ Azkaban nào nữa hả Goyle? Thành thực mà nói, mày chỉ chậm hiểu thêm chút nữa thì cầm như bộ óc mày đang teo đi.”
Mắt Harry sáng lên nhưng Tristan biết được đây là một tin tình báo sai lầm. Tuy không còn nhớ rõ lắm nhưng nó vẫn biết người mở phòng chứa bí mật lần trước là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, và rõ ràng hắn ta không thể nào ở Azkaban được. Người bị đuổi học chỉ là kẻ c·hết thay mà thôi.