Chương 65: Kế hoạch đen tối
Để bảo vệ cho tương lai đôi mắt của mình cùng với nội tâm nhỏ bé của nhỏ bạn, Tristan liền phải mà ra sức khuyên can cô bé:
“Hermione, đây là lông mèo, không phải tóc người. Thuốc đa dịch không được làm ra để giúp người ta biến thành động vật. ”
“Sao có thể?” Nhỏ liền cãi lại: “Rõ ràng tóc của nhỏ bé bự Millicent Bulstrode vương vãi trên áo mình mà. Với lại đây cũng là màu tóc của nhỏ đó đi.”
Tristan vẫn không buông tha khuyên nhủ:
“Nhưng mà nhỏ đó có nuôi một con mèo có bộ lông màu này mà. Hermione, để cho chắc ăn thì cậu nên tìm một mục tiêu khác đi. ”
Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Hay là như vậy đi. Cậu và Ron đừng tham gia trực tiếp vào chuyện này, ở phía sau chi viện cho mình và Harry được không? ”
Cô phù thủy nhỏ lập tức phản đối:
“Đừng có điên, Tristan. Mắc mớ gì mình và Ron lại không được tham gia chuyện này chứ!”
Ngồi bên cạnh, Ron cũng tham gia vào thảo phạt Tristan:
“Đúng đó! Cậu đừng có ăn gian như vậy chứ!"
“Xuỵt!” Tristan chỉ chỉ vào bàn của các giáo sư, lão Snape đang nhìn về phía tụi nó một cách nghiền ngẫm, dường như mọi kế hoạch của tụi nó đều đang hiện ra một cách rõ ràng trước mắt ổng.
Nó hạ giọng mà nói:
“Mấy cậu nghe mình, đặc biệt là cậu đó Ron, chuyện này mà bại lộ khiến cho cô Molly nghe được thì cậu chỉ còn đường c·hết mà thôi, cậu không nhớ những gì mà cô nói trong thư sấm à? Hồ sơ của mình vẫn còn trong sạch nên dù b·ị b·ắt nên cũng không làm sao. Còn cậu nữa Hermione, là con gái cậu không cần trực tiếp động tay động chân đâu, cứ giao hết cho bọn mình là được.”
“Với lại nếu có sự yểm hộ của các câu, bọn mình xong việc thì thoát thân cũng dễ dàng hơn không phải sao?”
Tuy có cưỡng từ đoạt lý một chút nhưng dưới sự kiên trì của Tristan, Ron cùng với Hermione đều đồng ý nghe theo kế hoạch của nó, yên tâm chi viện phía sau.
Dù sao thì tên đã lên dây, chúng nó không còn đường lui nữa, kế hoạch cho dù sơ hở tùm lum tà là vẫn phải cắn răng mà thực hiện.
Trong khi Ron cùng với Hermione quay về nhà vệ sinh nữ kiểm tra tình trạng của vạc thuốc đa dịch lần cuối thì Tristan cùng với Harry bắt tay vào việc đánh thuốc mê hai thằng Crabbe và Goyle, sau đó kéo chúng nó vào phòng cất chổi rồi hắc hắc hắc hắc.
Tuy kế hoạch của Hermione vừa nghe hoàn toàn không có bất cứ căn cứ gì nhưng khi thực hiện lại ngoài ý muốn thành công.
Tristan cùng với Harry núp sau bức tượng khổng lồ gần ngay lối vào đại sảnh đường chờ hai thằng Crabbe và Goyle. Chỉ còn hai đứa nhà Slytherin này nấn ná để ngốn cho hết món bánh xốp kem thứ tư.
“Wingardium Leviosa!”
Dưới tác dụng của bùa lơ lửng mà Harry sử dụng, mấy cái bánh sôcôla mà Hermione đã rưới bùa mê bay lên không trung, lơ lửng giữa hành lang, khả nghi đến mức không thể nào khả nghi hơn.
Khi thấy Crabbe và Goyle xách theo một đống bánh ngọt bắt đầu ra khỏi Đại Sảnh đường, Harry và Tristan vội chạy trốn ra sau bức tượng, lén lút dõi con mắt ra để mà nhìn xem thành quả của mình.
“Ngon quá ha! Trời ơi!”
Khi thấy mấy cái bánh sôcôla lơ lửng giữa không trung, hai đứa tụi nó hoàn toàn không một chút nghi ngờ gì mà hớn hở chạy tới chụp lấy. Hành động ngu ngốc của hai đứa chúng nó khiến cho cả Tristan và Harry đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một cái.
Hai đứa nhà Slytherin nhe răng cười một cách ngốc nghếch và thồn nguyên cả cái bánh vô hai cái miệng há rộng như miệng cá sấu. Rồi hai đứa nhai nhồm nhoàm, vẻ đắc thắng lộ trên nét mặt. Nhưng chỉ lát sau, cả hai đứa, vẫn không có chút xíu thay đổi gì trên vẻ mặt, cứ lăn đùng ra nằm ngủ thẳng cẳng trên sàn nhà.
Nhìn hai thằng to con nhà Slytherin nằm ngay đơ trên sàn nhà, Tristan cảm thán:
“Ai biểu tham ăn làm chi!”
“Mau lên, kéo bọn chúng đi!” Harry thì lại thối thúc.
Phần khó khăn nhất của công việc là kéo Crabbe và Goyle vào cái tủ bên kia Sảnh đường. Sau khi nhấn hai đứa nằm yên ấm trong mớ xô chậu và giẻ lau sàn, Harry nhổ sợi tóc cứng như lông heo phía trên trán của Goyle, còn Tristan thì nhổ cả nắm tóc của Crabbe.
Tụi nó chôm luôn cả giày của hai đứa kia, bởi vì giày tụi nó quá nhỏ so với chân cẳng của Crabbe và Goyle.
Xong, tụi nó rút quân về buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle, lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng về những chuyện mình mới làm.
Cả hai không thấy trời đất gì vì trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle dày nghịt khói đen bốc ra từ cái vạc mà Hermione đang quậy thuốc. Kéo áo chùng trùm lên mặt, Harry và Tristan gõ nhẹ lên cửa:
“Hermione? Ron? Thuốc xong chưa?”
Có tiếng lách cách vang lên và Ron thò đầu ra phòng vệ sinh, sau lưng thằng bé Hermione đang khuấy vạc thuốc một cách chậm rãi, vang lên từng tiếng lục bục nho nhỏ. Hai cái cốc thủy tinh to đã để sẵn trên nắp bồn vệ sinh.
Nhỏ dừng việc khuấy thuốc ngước nhìn lên chúng nó mà hỏi:
“Sao rồi? Hai cậu có lấy được gì không?”
Harry chìa cho Hermione coi mấy sợi tóc của Goyle. Hermione nói:
“Hết sảy!”
Lúc này Ron đi lại đưa cho chúng nó một gói nhỏ:
“Hermione kêu mình chôm mấy thứ này trong phòng giặt ủi. Mình thấy cũng có lý. Mấy cậu cần quần áo rộng hơn khi biến thành hai thằng Crabbe và Goyle.”
Nói xong cả bọn nhìn vào vạc thuốc đa dịch trước mặt Hermione. Nhìn kỹ, món thuốc này trông như bùn đen đặc sệt đang uể oải sủi bọt.
Lúc này Hermione cực kỳ căng thẳng. Cô bé lo lắng đọc lại trang sách nhàu nát của cuốn ≪Moste Potente Potions≫ so sánh thành quả của mình với những gì được ghi lại trong sách.
“Chắc chắn là mình đã làm đúng y mọi chỉ dẫn. Sách viết hình như là… khi mình uống thuốc vô rồi thì đúng một tiếng đồng hồ sau là mình trở lại nguyên hình dạng cũ.”
“Một tiếng đồng hồ? Tuy hơi ít nhưng chắc là cũng đủ. Cậu làm được trình độ này đã khá lắm rồi đó Hermione. Quyển sách này có ghi hiệu lực thấp nhất chỉ có vỏn vẹn mười phút thôi.”
Tristan cũng đối chiếu thành quả của Hermione cùng với những gì được ghi trong sách mà khen ngợi nhỏ, mới năm hai mà đã làm được điều này không hổ danh tiểu thư biết tuốt của nhà Gryffindor.
“Cảm ơn!”
Harry thì thào:
“Giờ sao?”
Hermione múc từng muôi lớn chất thuốc đen sệt như sình ấy vô mấy cái ly. Xong, tay cô bé run rẩy đưa cho tụi nó mà nói:
“Cho tóc vào đi!”
Harry vội vàng thả sợi tóc của Goyle vô cái ly của mình, còn Tristan cũng thả vào cái ly trên tay sợi tóc của thằng Crabe.
Cả hai ly đều rít lên và sủi bọt. Thuốc có tóc của Goyle thì đổi màu vàng lợt của nước mũi, còn thuốc có tóc Crabbe thì có màu nâu xỉn.
Nhìn hai cái ly trên tay mấy thằng bạn, Ron nôn khan:
“Ý ẹ, mấy cái màu này thật kinh khủng Dám cá là nếm lợm giọng cho coi.”
“Không ai hỏi cậu đâu Ron.” Tristan quay sang gắt thằng anh họ.
Harry nhìn chằm chằm vào cái ly trên tay của mình, vô cùng khẩn trương mà nói:
“Hy vọng hương vị của chúng nó không quá kém. Tristan, cụng ly!”
“Cụng ly!”
Bịt chặt mũi, hai đứa chúng nó đưa ly lên miệng, uống cạn trong vòng hai hớp. Nói chung thì hương vị thật đến nỗi tệ lắm, đại khái như bắp cải hầm nhừ mà thôi.
Nhưng mà khi vừa mới nuốt xong ly nước thuốc, cơ thể nó bắt đầu quằn quại, như thể nó vừa nuốt trộng một bầy rắn sống nhăn vậy. Một cảm giác bỏng cháy lan tỏa nhanh chóng trong bao tử của nó, lan đến từng đầu ngón tay ngón chân. Nó liền xoay người chui tọt vào gian phòng vệ sinh gần nhất.
Thằng bé có cảm giác dễ sợ là cơ thể mình đang tan chảy, khi lớp da trên toàn thân nó phồng rộp lên, căng bóng như sáp nóng.
Và nó nhìn thấy hai tay của mình to bè ra, ngón tay ú nần lên, móng tay bành bạnh, khớp ngón tay lồi lên thành mấu.
Vai nó cũng rộng ra một cách đau đớn, và cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy trên trán khiến nó hiểu là tóc đang mọc lan xuống chân mày của nó.
Chân nó cũng đau nhức trong đôi giày nhỏ quá cỡ.
Những cảm giác đó đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lập tức, mọi đau đớn đều đột ngột kết thúc.
Hóa ra cảm giác trở thành người khác là như vậy, tuy khó chịu nhưng cảm giác cũng thật là kỳ lạ. Nó ráng hết sức cởi ra đôi giày đang bó chặt chân nó ra, cùng với bộ đồng phục bị căng nứt khi nó biến hình thành thằng Grabe. Nó cũng nhận ra rằng cặp kiếng cận mà nó đang đeo khiến cho mọi thứ đều mờ đi, cũng phải thôi, thằng Grabe đâu có bị cận đâu?
Nó gọi to bằng giọng ồ ồ của thằng Grabe:
“Harry, cậu sao rồi?
Giọng thằng Goyle khàn khàn đáp lại:
“Xong!"
“Vậy quăng cho mình áo chùng của thằng Grabe đi, hồi nãy mình quên cầm theo.”