Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 63: Vaults of Ice - Kết thúc




Chương 63: Vaults of Ice - Kết thúc

Thấy biểu hiện của thằng bé có chút khác thường, mấy đứa bạn đều quay sang hỏi thăm.

“Này! Này, Có chuyện gì vậy Tristan? ”

“Cái gì? Đâu ra?’ Thằng bé vẫn còn ngơ ngác.

“Ai?

Bởi vì Tristan vốn có một chút áy náy vì hồi nãy Harry và Ron bị chịu khổ đóng băng, với lại sau này có khi nó cần sự giúp đỡ của tụi nó nên thằng bé cũng dấu diếm điều gì.

“Mới vừa nãy có một giọng nói vang lên bên trong đầu của mình, kêu mình tìm kiếm mấy tòa bảo khố còn lại. Là giọng của một người xa lạ nào đó? Mình chưa nghe thấy bao giờ!”

Ron và Hermione đều quay sang nhìn Harry, nhưng mà thằng bé tóc đen hoàn toàn mờ mịt, không biết chuyện gì cả, nó có nghe thấy cái gì đâu.

Nhìn bộ dáng của mấy đứa bạn, Tristan hiểu ngay là bọn họ có sự nhầm lẫn ở đây, vậy nên nó liền giải thích:

“Không phải là xà ngữ! Giọng nói đó trực tiếp xuất hiện trong đầu mình, cảm giác kỳ lạ lắm, chắc là mình điên rồi nên mới gặp ảo giác như vậy.”

“Không có chuyện đó đâu Tristan.!”

“Bọn mình tin cậu mà.”

“Sau chuyện ngày hôm nay mình có thể tin vào bất cứ điều gì…”

Mấy đứa bạn biểu thị sự tin tưởng của mình khiến cho khóe môi của Tristan hơi nhếch lên một chút, cảm giác này thật tốt a.

Nhưng mà để hiểu rõ hơn về giọng nói bí ẩn đó, Hermione liền chau mày mà đặt câu hỏi:

“Như vậy thì giọng nói hồi nãy xuất hiện trong đầu cậu đã nói cái gì vậy?”

Tristan cũng thành thật mà trả lời:

“Giọng nói đó nói mình phải tìm phòng ngủ của anh ta, ngoài ra còn có bốn tòa bảo khố nữa còn bị che dấu, mình phải tìm cho ra chúng trước cô ta…”



“Cô ta?”

“Mình cũng không biết đó là ai?”

“Chuyện này lạ à nha!”

Không chỉ mình Hermione mà ngay cả Ron và Harry đều đau đầu về chuyện này. Vạn ác câu đố người mà! Nói rõ ràng một chút không được hay sau đó.

Tristan nhìn về phía cây đũa phép gãy và quyển sách cũ vẫn còn đang lơ lửng ở trước mặt mà nói:

“Nếu mình đoán không nhầm thì giọng nói đó chắc là thuộc về Jacob. Còn mấy thứ đàng kia chắc cũng là đồ vật của anh ta, mình lấy nó thử xem sao.”

“Jacob là ai?” Harry thắc mắc.

“Là người đã mở ra nơi này lần trước đó. Bộ mình chưa kể với mấy cậu à?”

‘Chừa hề!”

“Hì Hì, là lỗi của mình.Sorry! Sorry!”

Nó vừa nói vừa tiến lại gần mờ lấy xuống mấy thứ kia, lần này hoàn toàn không có bất cứ điều gì khác thường xảy ra cả.

Ba đứa bạn cũng nhào đến, bu xung quanh Tristan để mà nhìn xem. Nhất là Hermione cô bé liền mở ngay quyển sách ra mà xem, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Ron tò mò hỏi:

“Trong đó ghi cái gì vậy?”

Hermione vẫn tiếp tục lật nhanh những trang sách:

“Không có cái gì cả. Toàn là những ghi chú cùng với những bức vẽ nguệch ngoạc mà thôi. Mình cho là tác giả quyển sách này khùng rồi.”

Harry nói nhanh:

“Các cậu có cho rằng đây là manh mối chỉ ra địa điểm của tòa bảo khố kế tiếp không?”



Cô bé không trả lời ngay mà đóng mạnh quyển sách lại, sau đó mới nói:

“Mình không biết. Nhưng mà mình cho rằng chúng mình cần phải đi ra chỗ này ngay nếu không muốn b·ị b·ắt.”

Mấy đứa tụi nó mới nhận ra rằng tụi nó vẫn còn đang ở trong bảo khố, nếu mà bị các giáo sư phát hiện ra thì..

“Đúng đó! Bọn mình có thể nói mấy chuyện này sau. Bây giờ thì nên chuồn êm cái đã.”

“Nhưng mà còn cái cầu thang hồi nãy, nó dẫn trực tiếp đến nơi này mà.” Tristan nói ra điều mà nó còn đang lo lắng.

“Không sao, để đó cho mình.! Hermione nhận trách nhiệm về phần mình: “Mình sẽ dùng bùa che dấu vết cùng với bùa hoàn nguyên để che dấu cầu thang cùng với dấu vết mà bọn mình để lại. Sẽ không ai biết là bọn mình đến đây đâu.”

Ron quay sang nói nhỏ với hai thằng bạn:

“Sao mình có cảm giác Hermione rành rẽ mấy vụ phá luật này quá vậy. Mình không ngờ luôn đó.”

Harry cũng quay sang mà thì thào:

“Mình cũng cho là như vậy. Lúc đầu nghe nói đến vi phạm nội quy thì cậu ấy toàn làm dữ lên. Cậu có nhớ hồi đầu năm học không?”

Hermione nổi quạu:

“Mình nghe thấy hết rồi đó nha! Các cậu cho rằng vì sao mình trở nên như vậy! Mình cũng muốn làm học sinh gương mẫu lắm chứ!”

“Là.. Là.. “ Dưới sự nổi giận của nữ sư vương tương lai, ngay cả chúa cứu thế Harry Potter cũng không có cách nào, chỉ có thể rối rít xin lỗi.

Sau đó cả bọn cùng nhau trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, bởi vì cái áo tàng hình của Harry không thể nào che phủ hết cả bốn đứa nên chúng nó quyết định không xài tới, đều lén la lén lút mà chuồn êm về phòng sau khi đã nhận phần thưởng là một chai bia bơ từ tay Tristan.

Ron cũng đề nghị tối nay Tristan qua phòng của hai đứa chúng nó cho đỡ buồn, tụi bạn cùng phòng đã về nhà ăn Tết hết cả rồi. Phòng của tụi nó cũng chỉ còn có hai đứa mà thôi, có đến tận ba cái giường trống lận.

Đắn đo một chút thì Tristan cũng gật đầu đồng ý, dù sao cũng là đêm giáng sinh mà, quay quần một chút cũng tốt. Thế là nó ôm gối mềm mà qua phòng của Ron và Harry ngủ nhờ một đêm.

Nhưng mà cũng chả tám chuyện được bao lâu thì cả bọn đều ngủ say như c·hết. Hoạt động đêm giáng sinh kỳ này đã rút cạn toàn bộ năng lượng của bọn trẻ rồi, thêm vào đó một ít men say có trong chai bia bơ cũng phát huy tác dụng của mình.



—-------------------------------

Sáng ngày hôm sau trời vẫn còn trắng xóa và lạnh buốt. Trong khi ba thằng con trai đang cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp của mình thì đều b·ị đ·ánh thức bởi Hermione. Cô bé ăn mặc chỉnh tề chạy vô phòng, trên tay là chồng quà cho mấy thằng bạn. Nhỏ vừa kéo tấm màn cửa sổ vừa hô to:

“Dậy thôi mấy ông tướng.”

Tristan kéo ngay cái mềm trùm qua đầu, nhằm che lại thứ ánh sáng chói mắt, lầu bà lầu bầu mà nói:

“Làm ơn đi Hermione, bọn mình mới ngủ được có chút xíu.”

Ron cũng nửa tỉnh nửa mê mà thều thào:

“Hermione, đây là ký túc xá nam mà. Cậu đâu có được phép vô đây… “

Nhưng Hermione quẳng cho Ron một món quà, vui vẻ nói:

“Chúc mừng Giáng Sinh hạnh phúc! Mình đã thức dậy cả nửa giờ đồng hồ rồi, cho thêm vô thuốc một mớ ruồi cánh mỏng. Bây giờ thuốc đã bào chế xong!”

Harry ngồi bật dậy, đột nhiên tỉnh táo hẳn:

“Chắc không?’

“Chắc!”

Hermione khẳng định, vừa đẩy con chuột Scabbers xê ra để cô bé có thể ngồi xuống phía cuối giường của Ron.

“Nếu tụi mình muốn thử, thì mình có thể nói là ngay tối nay cũng được.”

Nhưng mà trước hết là phân đoạn quan trọng nhất của ngày lễ Giáng Sinh: mở quà. Ngay cả đang trong tình trạng vô cùng buồn ngủ như Tristan thì khi nhắc đến việc này cũng lập tức tỉnh táo lại ngay. Nhưng khi nhìn đến đầu giường trống không một mảnh thằng bé có chút thất hồn lạc phách.

Ngay cả con cú mèo Hedwig cũng hết giận Harry mà đem về cho thằng nhỏ một món quà nhỏ nhỏ. Làm sao mà nó không có quà được! Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây rồi! Mấy con gia tinh chẳng lẽ đình công hết rồi hay sao? Hay là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã hoàn toàn thức tỉnh, công chiếm bộ ma thuật?

Tristan kiểm tra thật kỹ xung quanh và cũng xác nhận là không có bất cứ món quà nào được gửi cho nó. Thằng bé ỉu xìu mà nằm phịch xuống giường, đập đầu vào gối để mà quên đi sự đau khổ này. Giáng sinh mà không có quà là mất đi 99.99% linh hồn của ngày lễ rồi còn đâu.

Hermione thấy vậy liền quăng cho nó món quả của nhỏ mà nhắc khéo:

“Đây nè! Tối qua cậu ngủ trên giường của Neville hả?”

Ờ há! Đây đâu phải là giường của nó! Vậy nên mấy gói quà giáng sinh quý giá của thằng bé đâu có ở đây. Không màng bất cứ hình tượng gì, nó chạy ù về phòng mặc kệ mấy tiếng cười khúc khích của lũ bạn.